Nhưng mà phương pháp mà Giang Trần nói ra kia lại hoàn toàn không có chỗ trục lợi nào, thứ liều hoàn toàn là nội tình của bản thân đan sư.
Như vậy Thạch Huyền không có cách nào cự tuyệt.
Cự tuyệt thế nào đây chứ? Nếu như ngay cả loại phương thức đánh cuộc như vậy cũng cự tueejt mà nói, chẳng phải là thừa nhận với bên ngoài Thạch Huyền hắn kiêng kỵ người trẻ tuổi này?
Lại nói, Thạch Huyền cảm thấy, phương thức này đối với hắn mà nói kỳ thực có lợi. Bởi vì phương thức đánh cuộc này là đấu nội tình, so đấu nội tình tri thức đan đạo.
Thạch Huyền ở phương diện này vô cùng tự tin. Đối phương chỉ là một người trẻ tuổi. Có thể có bao nhiêu nội tình đáng nói cơ chứ?
Cho nên Thạch Huyền càng không có bất kỳ lý do nào cự tuyệt.
Hắn lập tức lạnh nhạt gật đầu:
- Phương thức đánh cuộc này có thể thực hiện được. Nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không? Loại phương thức thi đấu này, hai người đều ra ba vấn đề, vạn nhất cùng không biết hoặc là cùng biết hết, chẳng lẽ bất phân thắng bại hay sao?
- Chuyện này không phải đơn giản hay sao? Nếu như ngang tay, vậy lại ra ba vấn đề, chỉ cần là ngang tay, không ngừng ra vấn đề, cho tới khi phân ra thắng bại, sao nào?
Giang Trần vô cùng phóng khoáng, phần phóng khoáng này trong mắt Thạch Huyền mà nói hiển nhiên không có đạo lý chút nào. hắn thực sự có chút không rõ, tiểu tử này rốt cuộc dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?
Chẳng lẽ đại sư lâm đầu, hắn còn cảm thấy có cơ hội thủ thắng hay sao?
Thạch Huyền cố gắng làm cho lòng mình bình tĩnh, không suy nghĩ tới đối thủ. Có lẽ tiểu tử này đang giả thần giả quỷ, cố ý lừa gạt, làm cho hắn căn bản không có cách nào chuyên tâm được.
Nghĩ tới đây Thạch Huyền đem tâm trạng mình điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.
Hắn gật đầu:
- Vậy theo như phương thức của ngươi mà đánh cuộc đi. Nhưng mà đây là quân tử đấu, Thái Nhất bổ thiên đan, Thạch Mỗ tự nhận không biết, không phải ngươi định lấy ra đó chứ?
Giang Trần cười ha hả:
- Yên tâm, Thái Nhất bổ thiên đan ta đã lấy ra làm tiền đặt cược, tự nhiên sẽ không lấy ra làm vấn đề để hỏi ngươi. Ngươi có thể yên tâm. Ta muốn thắng cũng phải thắng quang minh chính đại, thắng khiến cho ngươi không còn lời nào để nói.
Thạch Huyền nở nụ cười khinh miệt:
- Nói mạnh miệng cũng nên có chừng mực thôi.
Giang Trần nhún nhún vai nói:
- Rất nhanh ngươi sẽ không cho là vậy.
Song phương nhìn nhau, đều không có nói thêm gì nữa. Mà bắt đầu chuyên tâm suy nghĩ. Đánh cuộc giờ phút này không ngờ đã bắt đầu.
Mà tâm trạng của khách mời bốn phương lúc này cũng nhảy lọa lên.
Nếu nói ngay từ đầu bọn họ đều cảm thấy Vĩnh Hằng thánh địa cố tình gây sự, miệng lưỡi lợi hại. Là muốn phát tiết chuyện Tử Mục trưởng lão năm đó.
Như vậy giờ phút này bọn họ đã không còn cho là vậy. Bọn họ đã ý thức được một việc. Đây là một ván bài mà Vĩnh Hằng thánh địa tỷ mỉ sắp xếp.
Chỉ là trong lòng mọi người cũng rất là ngạc nhiên, rốt cuộc Vĩnh Hằng thánh địa này lấy sự tin tưởng từ đâu? Phái một người trẻ tuổi như vậy đi khiêu chiến Thạch Huyền?
Lại cầm đan phương Thái Nhất bổ thiên đan đi làm tiền đặt cuộc? Bọn họ không sợ thua sao? Đan phương Thái Nhất bổ thiên đan thông qua loại phương thức này tới tay Thạch Huyền, quả thực là chuyện cười lớn lao a.
Đừng nói là khách mời khắp nơi, cho dù các thế lực lớn trong Vĩnh Hằng thần quốc cũng tràn ngập khó hiểu. Bọn họ cũng lo lắng dị thường, không rõ Thiệu Uyên này tại sao lại xúc động đi khiêu chiến Thạch Huyền.
Trong thế giới đan đạo của Vạn Uyên đảo, trình độ của Thạch Huyền chính là đại biểu cho top mười. Thậm chí là top năm, vô cùng cao cấp.
Thiệu Uyên này tuy rằng thiên phú không tồi, nhưng cũng chỉ là người trẻ tuổi vừa mới quật khởi mà thôi.
Cho nên dù là tất cả các thế lực lớn trong Vĩnh Hằng thần quốc, đối với trận chiến này bọn họ cũng không có cách nào hiểu được.
Trong đó kể cả là Hạ Hầu gia tộc kia cũng vậy.
Hạ Hầu Anh luôn bảo trì tâm tính xem náo nhiệt, nàng cảm thấy Thiệu Uyên này cố làm ra vẻ, lần này không biết sống chết đi khiêu chiến Thạch Huyền đại sư.
Thiệu Uyên này, Vĩnh Hằng thánh địa này thực sự quên Tử Mục trưởng lão lúc trước chết như thế nào rồi sao?
Nàng bĩu môi, thấp giọng nói:
- Ca ca, tiểu tử này xem ra đã điên rồi.
Hạ Hầu Tông cười nhạt một tiếng:
- Người trẻ tuổi có chút thiên phú, chỉ là lại quá mức kiêu ngạo. Nếu như hắn có đường ngang ngõ tắt, có lẽ còn có chút hy vọng thủ thắng. Nhưng dùng loại phương thức đánh cuộc này quyết đấu với Thạch Huyền kia, ta chỉ có thể nói đầu óc hắn tuyệt đối có vấn đề, là một tên điên.
Hạ Hầu Tông cảm thấy Thiệu Uyên này tuyệt đối điên rồi.
Chỉ cần là người bình thường, cũng biết loại đánh cuộc này căn bản không có phần thắng.
- Nực cười, cả Vĩnh Hằng thánh địa đều đi theo tiểu tử này điên loạn a.
Hạ Hầu Anh lắc đầu:
- Tử Xa lão sư cũng không biết tại sao lại bị tiểu tử này mê hoặc tới thần hồn điên đảo.
- Được rồi, Anh nhi, không cần nhiều lời. Tiểu tử này tự rước lấy nhục, chúng ta xem náo nhiệt là được rồi. Nhưng mà tiểu tử này nhất định có năng lực tẩy não rất mạnh, bằng không mà nói Tam đại thánh chủ và Tử Xa Mân cũng không có khả năng hồ đồ theo hắn.
Hạ Hầu Tông vẫn nhìn vào mấu chốt của vấn đề.
- Hừ, bọn họ đều bị ma quỷ ám ảnh.
Hạ Hầu Anh cũng không thấy gia hỏa Thiệu Uyên này có chút phần thắng nào.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Hạ Hầu Anh bỗng nhiên nhìn về phía Yến Thanh Hoàng cách đó không xa.
Hạ Hầu Anh lập tức nhíu mày, lại nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Hạ Hầu Tông, ngữ khí có chút châm ngòi thổi gió:
- Ca ca à, xem ra nữ tử Yến gia kia quả thực có một chân với tiểu tử kia a. Huynh nhìn xem ánh mắt của nàng ta kìa. Chậc chậc, có được coi là thâm tình, chân thành hay không?
Ánh mắt Hạ Hầu Tông bỗng nhiên lạnh lẽo nhìn về phía Yến Thanh Hoàng.
Lúc này Yến Thanh Hoàng đang hết sức chăm chú, ánh mắt ân cần nhìn qua song phương đang đánh cuộc trong trường. Ở chỗ sâu trong hai hàng lông mi, vẻ ân cần, thâm tình không thể nào che đấu được.
Loại ánh mắt này, loại vẻ mặt này, ngay cả người ngu cũng có thể nhìn ra được mấy thứ gì đó.
Trong đầu Hạ Hầu Tông như có tiếng nổ tung, một đạo lửa giận lập tức dấy lên. Trong lúc đó hắn có cảm giác nhục nhã khó hiểu. Có cảm giác như bị phản bội.
Hắn đối với Yến Thanh Hoàng không có bất kỳ tình cảm nào. Nhưng lại coi Yến Thanh Hoàng là thứ hắn độc chiếm. Chắc chắn là thế, cho nên hắn thấy Yến Thanh Hoàng này, toàn bộ con người, tâm tư nàng có lẽ đều thuộc sở hữu của hắn.
Giờ phút này nhìn thấy tâm tư của Hoàng Nhi không có đặt vào trên người Hạ Hầu Tông hắn, không ngờ lại có tình cảm thâm sâu với một nam nhân khác như vậy.
Chuyện này đối với Hạ Hầu Tông mà nói tự nhiên là nhục nhã lớn lao.
- Không thể tha thứ, không thể tha thứ. Tiểu tiện nhân này, đi tới cương vực nhân loại, xem ra đã đổi lòng. Người Yến gia quả nhiên mỗi người đều là tiện chủng.
Lửa giận trong lòng Hạ Hầu Tông bốc lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...