Sát Thần Chí Tôn

Trận chiến với Cam Trữ này cuối cùng chỉ là tranh giành khí phách. Không cần phải thoáng cái tung ra toàn bộ bản lĩnh của mình.

Mà Giang Trần nhìn thủ đoạn của Cam Trữ, dường như cũng có chỗ lưu thủ. Giang Trần suy đoná, Cam Trữ này có lẽ còn có đòn sát thủ khác chưa xuất ra.

Tuy ràng Cam Trữ này không đủ sáng suốt, nhưng mà Giang Trần cũng không tin trong trường hợp này Cam Trữ kia sẽ xuất ra toàn bộ thủ đoạn ẩn giấu của mình.

Nếu như hắn thực sự làm như vậy, vậy thì tâm cảnh, tâm cơ của Cam Trữ này quá nông. Thiên tài luận kiếm sang năm, cùng với thi đấu thiên tài trong thập đại thần quốc ba năm sau.

Đây mới chính thức là nơi thiên tài tỏa sáng, phát nhiệt.

Khi đó có thủ đoạn ẩn giấu chân chính nào, thi triển ở nơi đó mới là vương đạo.

Cam Trữ ngay từ đầu lên lôi đài quả thực ôm tâm tư giáo huấn Giang Trần. Thở ngụm ác khí thay Hạ Hầu Anh, thậm chí là có tâm lấy lòng Hạ Hầu Anh.

Thế nhưng mà sau khi chiến đấu, Cam Trữ càng ngày càng nhận ra. Hắn đối mặt với đối thủ này cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

Cho nên cả quá trình lên lôi đài, đối với tâm cảnh của Cam Trữ cũng là một lần ma luyện lớn.

Tới cuối cùng, tâm tư của Cam Trữ đã xuất hiện biến hóa cực lớn. Trận chiến này từ tranh giành khí phách đã chậm rãi biến hóa thành một lần ma luyện võ đạo cho hắn. Một lần ma luyện tâm cảnh.

Tâm tình Cam Trữ sau khi bình tĩnh lại, lại càng lĩnh ngộ thêm nhiều điều...


Có một chút chuyện lúc trước nhìn không thấu, khúc mắc không có cởi bỏ thoáng cái có thể nhìn ra được.

Nhất là ánh mắt nhìn vào sâu trong khóe mắt của Hạ Hầu Anh dưới đài, nhìn thấy vẻ hả hê trong mắt nàng, trong lòng Cam Trữ đã lạnh một nửa.

Hắn cũng dần dần ý thức được, nữ nhân Hạ Hầu Anh này quả thực đang đùa giỡn bọn họ, là lợi dụng tâm lý đố kỵ của bọn họ với Thiệu Uyên, từ đó thiêu diệt chuyện.

Cam Trữ còn nghĩ những lời kia của Thiệu Uyên, vì sao bốn người khác trong ngũ đại công tử đều không muốn lăn lộn cùng hắn? Vì sao hắn đứng trong hàng ngũ ngũ đại công tử lại không có bao nhiêu người chính thức tôn sùng hắn?

Trước kia Cam Trữ cảm thấy rất không thoải mái, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân.

Mà nguyên nhân này chưa từng có ai đề tỉnh qua hắn.

Mà Thiệu uyên này mới vào thánh địa, thiên tài trẻ tuổi này lại cảnh tỉnh hắn.

Chiến đấu giữa hai người trong lúc vô hình chậm rãi chuyển đổi thành luận bàn, tâm hữu linh tê.

Tới cuối cùng Cam Trữ than nhẹ một tiếng:

- Thiệu Uyên, ngươi thông qua Cửu Khúc vân quật, tất cả mọi người trong thánh địa đều cảm thấy ngươi trục lợi. Hiện tại xem ra, từ trước tới nay không có cái gọi là trục lợi gì đó.

Hai người giống như đã sớm có ăn ý, song song thu tay lại, đáp xuống hai bên lôi đài.

Kỳ thực trong lòng Giang Trần luôn quan sát Cam Trữ, cũng hiểu rõ tâm cảnh của Cam Trữ biến hóa ra sao. Nghe thấy khẩu khí này của Cam Trữ, hắn đã biết rõ trong lòng Cam Trữ có lẽ đã cởi bỏ khúc mắc, khó chịu, nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Hắn mỉm cười:

- Lĩnh vực thủy thuộc tính của Cam Trữ sư huynh không hề yếu, có thể nói là siêu tuyệt. Thiệu mỗ vô cùng bội phục.

Hai người đối thoại như vậy khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Trước đó hai người không phải là đánh nhau tới sống chết, sinh tử hay sao? Hận không thể trực tiếp quật ngã đối phương hay sao? Tại sao đánh tới lúc này lại giống như tỉnh táo nhận nhau, bắt đầu giúp nhau thổi phồng vậy?

Điều này chẳng lẽ chính là câu không đánh không quen trong truyền thuyết?

Người giật mình nhất không ai vượt qua được Cảnh Dực kia. Cảnh Dực là người chứng kiến toàn bộ ân oán giữa hai người, tự nhiên hắn càng thêm khó hiểu.

Vì sao Cam Trữ sư huynh lại khách khí với kẻ chuyên vũ nhục người khác như vậy?


Đây đâu giống phong cách của Cam Trữ sư huynh? Lại nói, tiểu tử này vô lễ với Anh tiểu thư như vậy. Cam Trữ sư huynh sao lại đơn giản tha thứ cho hắn như vậy chứ?

- Làm gì vậy? Chấm dứt rồi sao?

- Đúng vậy, còn chưa phân ra thắng bại mà? Tiếp tục đi

- Ha ha, ai cũng không thắng được đối phương. Tự nhiên không cần phải đánh tiếp. Trận chiến này nhìn như ngang tay, trên thực tế là Cam Trữ thua a.

- Đúng vậy, thiên tài cấp bậc ngũ đại công tử, lại không thắng được một gia hỏa vừa mới vào thánh địa, chuyện này nói ra quả thực không còn mặt mũi a.

- Cũng không thể nói như vậy. Thiệu Uyên này dù gì cũng là thiên tài thông qua Cửu Khúc vân quật. Thánh địa hiện tại cũng liệt hắn vào hàng ngũ thiên tài cao cấp nhất để bồi dưỡng.

- Vậy thì sao? Thiệu Uyên mới là Đế cảnh đỉnh phong. Mà Cam Trữ này là Thiên Vị tam trọng. Chênh lệch cấp bậc như vậy chẳng lẽ để trang trí?

- Ha ha, ngươi đứng nói chuyện không thấy đau lưng a. Ngươi thử nghĩ xem nếu đổi lại là ngươi thì sao? Ngươi có gan thì đi lên đi? Thủy Thần chi tí của Cam Trữ sư huynh công thủ một thể. Đổi lại là người hơi yếu một chút, đối mặt với tốc độ của Thiệu Uyên, chỉ sợ căn bản không kiên trì được bao lâu.

Có đủ loại nhận định, nhưng mà trận chiến này mọi người không thể không thừa nhận. Đây là chiến đấu đặc sắc của đám người trẻ tuổi. Cho dù không phải là trận chiến đặc sắc nhất, vậy cũng là một trong số đó.

Mấu chốt là hai người chiến đấu này đặc biệt nổi danh. Một người là thiên tài mới thông qua Cửu Khúc vân quật, một là thiên tài đỉnh cấp trong hàng ngũ ngũ đại công tử.

Một phát triển tốc độ tới mức tận cùng. Một là đem sự khống chế không gian phát huy tới mức tận cùng.

Hai loại cực hạn quyết đấu, không có phân ra thắng bại, cực kỳ đặc sắc, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

- Cam Trữ sư huynh.


Cảnh Dực vẻ mặt ủy khuất nghênh đón, ánh mắt oán hận nhìn về phía Giang Trần bên kia lôi đài:

- Tiểu tử này dùng mánh khóe, Cam Trữ sư huynh, huynh còn không có dùng hết toàn lực. Bằng không thì tiểu tử này sao có thể hung hăng càn quấy ở trước mặt sư huynh được chứ?

Biểu lộ Cam Trữ lạnh nhạt.

- Được rồi, việc này dừng lại ở đây đi. Mọi người tản đi.

Cảnh Dực vẫn còn có chút không cam lòng, nhưng mà hắn cũng không dám vi phạm ý chí của Cam Trữ. Dù sao gần đây hắn đều coi Cam Trữ như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Miệng lầm bầm:

- Đáng tiếc một ngụm ác khí của Anh tiểu thư không thể thổ ra. TIện nghi cho tiểu tử này.

Cam Trữ lạnh nhạt nhìn Cảnh Dực, lại không nói thêm gì nữa.

Hạ Hầu Anh lúc này đứng ở bên kia giả vờ điềm đạm đáng yêu, giống như chịu rất nhiều ủy khuất vậy. Hạ Hầu Anh này rất biết diễn kịch, bộ dáng như vậy khiến cho Cảnh Dực càng nhìn vào càng tức giận bất bình, hận không thể tự mình ra trận, chà đạp Thiệu Uyên này một hồi.

Chỉ tiếc Cảnh Dực cũng biết phân lượng của mình, trải qua trận chiến này, hắn rất rõ ràng, chuyện lúc trước hắn bị Thiệu Uyên nhục nhã, đời này chỉ sợ không có hy vọng đòi trở về.

Trừ Cam Trữ sư huynh ra, mặc kệ những ai trong bọn họ đi lên đều khó có khả năng là đối thủ của Thiệu Uyên. Một khi lên lôi đài, đừng nói là rửa nhục, nói không chừng còn chịu lấy nhục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui