Sát Thần Chí Tôn

Lão gia tử thực lực siêu quần, ý niệm trong đầu khẽ động, liền có thể nắm giữ động tĩnh trong phương viên mười dặm. Vừa rồi thời điểm hắn dùng Loạn Tâm Bộ đi lại, trong lòng của hắn cũng tính toán tiết tấu tim đập của những người ở hiện trường, dùng cái này đến khảo thi những người tuổi trẻ ở đây.

Ở đây, kể cả Đan Phi, rõ ràng có 254 người, nhưng hắn chỉ bắt đến tần suất tim đập của 253 người.

Vậy mà, có một cá lọt lưới!

Tuy Giang Trần có thể thoát khỏi Loạn Tâm Bộ của lão gia tử điều khiển, nhưng lại không có cách nào làm cho mình ném trong đám người không bị lão gia tử bắt ra.

Mới đầu lão gia tử còn hơi có chút mừng rỡ, tưởng rằng vương tử nào tu luyện đột nhiên tăng mạnh, có thể đối kháng Loạn Tâm Bộ của hắn.

Cuối cùng lại phát hiện, cá lọt lưới kia, căn bản không phải vương tử gì, cũng không phải Tiên cảnh cường giả, mà là một người trẻ tuổi lúc trước hắn chưa thấy qua.

Mà người kia, xem tuổi, tựa hồ so với mấy vương tử còn trẻ hơn một chút.

Giờ phút này, ánh mắt Giang Trần nhìn hướng lão gia tử, lão gia tử có cảm ứng, cũng nhất thời cao hứng, muốn thăm dò Giang Trần thoáng một phát.

Kết quả phát hiện tiểu gia hỏa nhìn lén hắn, vậy mà một chút áp lực cũng không có, ánh mắt đụng một cái, liền khoan thai chuyển dời đi.

- Tên tiểu tử này, ngược lại rất thú vị, là thiếu niên nhà ai nhỉ?

Trong nội tâm Diệp thái phó sinh ra một chút hiếu kỳ, đã rất lâu, không có gặp được người trẻ tuổi thú vị như vậy rồi.


Trên thực tế, hàng năm hắn tổ chức yến hội sinh nhật, kỳ thật chính là vì khảo sát người trẻ tuổi trong Vương Quốc, muốn nhìn một chút có kinh hỉ hay không.

Mà khâu hiến vật kia, tự nhiên không phải Diệp Trọng Lâu ham những vật này, mà là muốn mượn cơ hội này, khảo sát tâm tính, ngộ tính của người trẻ tuổi.

Nhìn những người tuổi trẻ kia, cả đám đều ôm tâm lý ganh đua, muốn nịnh nọt lão nhân gia ông ta.

Nhưng lại không biết, lão gia tử coi trọng, căn bản không phải đồ vật, mà là thông qua khâu hiến vật quý này, nhìn họ biểu hiện ra khí độ và khí chất.

Chỉ tiếc, những người tuổi trẻ ở đây, một năm lại một năm, không có người hiểu được dụng tâm của hắn.

Trên thực tế, những đồ vật gì đó kia, lão gia tử căn bản không nhìn ở trong mắt, qua tay liền để cho Đan Phi đưa đến Đa Bảo đạo tràng bán.

Đạt được tài chính, đều là Đan Phi bí mật đi làm từ thiện, cứu trợ dân chúng nghèo khó ở các nơi của Vương Quốc, hoặc là cầm lấy đi bồi dưỡng một ít Võ giả hàn môn có thiên phú, nhưng không có chỗ dựa.

Chỉ là, những sự tình kia, người tuổi trẻ ở đây, không một người biết được.

Giang Trần đứng ở sau lưng Diệp Dung, đối với tâm lý khẩn trương của Diệp Dung, cũng hơi có chỗ phát giác.

Hoàn toàn chính xác, Diệp Dung là có chút khẩn trương. Chính xác ra, là có chút lo được lo mất. Hắn lần này, cũng là có chỗ chuẩn bị.

Muốn ở khâu hiến vật quý nắm thứ nhất, đạt được niềm vui của lão gia tử, đồng thời có thể đạt được cơ hội ở trước mặt thỉnh giáo lão gia tử, lấy được niềm vui hòa hảo của lão gia tử.

Nhưng mà, Diệp Dung hắn cũng tinh tường, hắn có chuẩn bị, vương tử khác, khẳng định cũng sẽ có chuẩn bị. Tất cả mọi người là người thông minh, cũng biết cơ hội một năm một lần nịnh nọt lão gia tử, ai cũng không dễ dàng buông tha.

- Lão gia tử, học sinh Diệp Đại, đi khắp quanh thân 16 nước, đạt được một cuốn 《 Hoàng Long Quan Hải Đồ 》, đồ này, nghe nói Tiên cảnh cường giả siêng năng quan sát, có thể tăng lên Tâm lực, đạt được linh cảm, thậm chí kéo dài tuổi thọ! Nên dùng đồ này, hiến cho lão sư, chúc lão gia tử sống lâu muôn tuổi!

- Cái gì? Hoàng Long Quan Hải Đồ? Tiên cảnh cường giả cũng có thể tăng lên Tâm lực? Hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ?

- Cái này... Đại vương tử cũng quá bạo tay đi à nha? Loại bảo vật này vừa ra, người khác còn lấy cái gì cùng hắn liều?

- Đã xong, cái đệ nhất danh này, xem ra người khác không có phần rồi. Đáng giận đáng giận!

- Hoàng Long Quan Hải Đồ?


Nội tâm Diệp Dung cũng co lại, trong nháy mắt miệng tràn ngập đắng chát, vô số ý niệm phiền muộn không ngừng xông tới:

- Diệp Đại này, không hổ là đại thủ bút, hắn như vậy, là muốn đoạn ý niệm cướp đoạt đệ nhất của mọi người a!

Diệp Dung không cam lòng, không phục, nhưng lại bất đắc dĩ. Diệp Đại thân là Đại vương tử, thế lực nhà mẹ đẻ là mạnh nhất ở trong tất cả vương tử. Từ nhỏ lấy được tài nguyên, cũng là tối đa.

Mẫu thân Diệp Dung hắn, chính là một phi tử bình thường, không quyền không thế, mặc dù từ nhỏ hắn rất cố gắng, nhưng ở các loại điều kiện, trời sinh liền rớt lại phía sau.

Hôm nay, khâu hiến vật quý này, lại một lần nữa đem chênh lệch lẫn nhau thể hiện ra vô cùng tinh tế.

Diệp Đại dâng ra vật ấy, cũng rất hăng hái, thân hình đứng ở giữa sân, quan sát đến phản ứng bốn phía, hưởng thụ cảm giác để cho người hâm mộ ghen ghét.

Loại cảm giác cao cao tại thượng, để cho người chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn này, là hắn một mực truy cầu, cũng coi đây là mục tiêu phấn đấu.

Mục tiêu của hắn, là Thái tử, kế thừa quốc quân vị, khống chế toàn bộ Thiên Quế Vương Quốc, để cho tất cả mọi người phủ phục dưới chân của hắn!

Ai ảnh hưởng hắn truy cầu mục tiêu này, người đó là cái đinh trong mắt Diệp Đại hắn!

Sau khi Diệp Đại trình lên bảo vật, Diệp Kiều với tư cách Nhị vương tử, tự nhiên cũng không thể yếu thế, tuy lễ vật của hắn cũng rất tốt, nhưng mà so sánh với Hoàng Long Quan Hải Đồ, chênh lệch liền rất lớn, đang muốn nói vài lời tràng diện, che dấu nội tâm lo lắng của mình.

Bỗng nhiên Diệp Đại khoát tay chặn lại:

- Lão Nhị, không nên gấp gáp. Những tùy tùng này của ta, bọn hắn một mực ngưỡng mộ lão gia tử, cũng chuẩn bị một phần lễ vật, đưa cho lão gia tử.

Cái gì?


Những người ở đây, có một nhóm người sắc mặt đều có chút khó coi!

Tùy tùng, không phải là không thể được đưa lễ vật. Nhưng mà này vẫn luôn là tự nguyện, đều là ở sau khi chủ tử đưa xong, mới có thể tới phiên mình.

Thế nhưng mà, Diệp Đại này quả thực bá đạo, sớm không nói, muộn không nói, đợi Nhị vương tử Diệp Kiều muốn mở miệng, bỗng nhiên nói như vậy, không thể nghi ngờ là cố ý vẽ mặt.

Đồng thời, cũng cho những người khác một cái cọc tiêu. Tùy tùng của Đại vương tử ta cũng đưa lễ, các ngươi nhìn xem xử lý!

Tùy tùng của ta cũng đưa, chẳng lẽ các ngươi so với Đại vương tử càng có đặc quyền? Có thể không đưa?

Nếu như những người này không chuẩn bị lễ vật, như vậy có thể phụ trợ ra Đại vương tử cân nhắc chu đáo, ngay cả tùy tùng cũng chuẩn bị lễ vật, có thể thấy được đối với Thái Phó đại nhân tôn trọng đến cỡ nào.

Từ trên góc độ này, lại có thể điểm tô Đại vương tử hắn.

Hào phóng, đại khí, cân nhắc chu đáo, biết làm người!

Diệp Kiều bị Diệp Đại náo như vậy, sắc mặt cũng không dễ xem, tức giận lui một bước. Tuy hắn là Nhị vương tử, nhưng ở loại trường hợp này, tổng không có khả năng cùng Diệp Đại trở mặt.

Đã không thể trở mặt, chỉ có thể nhịn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui