Sát Thần Chí Tôn

Phụ thân Tinh Đồng thấy Giang Trần cẩn thận như vậy, thủ đoạn làm việc già dặn, cũng bội phục. Chắp tay ôm quyền nói:

- Tại hạ Tinh Huy, đa tạ ân cứu mạng của công tử, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là gì?

- Giang.

Giang Trần thản nhiên nói.

- Nguyên lai là Giang công tử.

Tinh Huy gật gật đầu.

- Tại hạ cả gan suy đoán, Giang công tử hẳn là vừa tới Tội Nghiệt Chi Thành không lâu?

- A, ngươi có thể nhìn ra?

Giang Trần mỉm cười.

- Tại hạ nhìn không ra, bất quá Thành Vệ quân nhìn ra được. Người Thành Vệ quân muốn xảo trá, hơn phân nửa đều là khuôn mặt xa lạ. Bọn hắn mò rất rõ ràng.

Tinh Huy thở dài:

- Tội Nghiệt Chi Thành này, quan phỉ chẳng phân biệt được. Cái gọi là Thành Vệ quân, chỉ là một đám đạo tặc hất lên áo thành vệ mà thôi. Chỉ có điều, ở Tội Nghiệt Chi Thành, bọn họ là người chế định quy tắc. Cho nên, mặc dù mọi người đều biết chuyện này, cũng không có người dám can đảm nói cái gì. Ai bị bọn hắn nhìn chằm chằm, người đó liền không may. May mắn thực lực của Giang công tử đủ mạnh, chấn nhiếp được bọn hắn. Nếu không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

- Ha ha, hi vọng chuyện này dừng ở đây. Nếu không, dù phải rời đi Tội Nghiệt Chi Thành, ta cũng sẽ đại khai sát giới.

Ngữ khí của Giang Trần rét lạnh.

Tinh Huy gật gật đầu:


- Chắc có lẽ không có lần sau rồi. Những người này không phải người ngu, bọn hắn biết rõ người nào có thể đắc tội, người nào đắc tội không nổi. Phát hiện ngươi đắc tội không nổi, bọn hắn tuyệt đối sẽ không đến mạo phạm. Dù sao, loại sự tình nhận không ra người này, bọn hắn cũng phải cân nhắc trả giá so với thu hoạch. Nếu như không có lợi, cái giá quá lớn, bọn hắn sẽ không mạo hiểm.

Loại sự tình xảo trá này, nếu như phong hiểm quá lớn, tùy thời có khả năng mất mạng, cái kia tự nhiên không thể làm.

- Như thế tốt lắm.

Giang Trần thản nhiên nói.

Ánh mắt của Tinh Huy thâm thúy nhìn Giang Trần:

- Thủ đoạn Giang công tử cứu ta cao minh như thế, chẳng lẽ là một Đan Đạo Đại Sư?

- Có biết một chút.

Giang Trần cũng không phủ nhận.

- Giang công tử, ngươi có trình độ này, ở Đông Diên đảo, có lẽ nên hướng một ít thế lực lớn tới gần mới phải. Tại sao lại là người cô đơn?

Tinh Huy cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ta đến Đông Diên đảo, thời gian cũng không dài. Trước mắt còn ở vào giai đoạn hiểu rõ. Phụ nữ các ngươi, chẳng lẽ đã là khách quen của Đông Diên đảo sao?

Tinh Huy cười khổ một tiếng:

- Cũng không tính khách quen, bất quá pha trộn ở chỗ này, cũng có mười sáu mười bảy năm. Lúc ấy ta đến, nữ nhi của ta vẫn còn trong tã lót. Hiện tại, Đồng nhi đã lớn như vậy rồi.

Giang Trần liếc nhìn Tinh Đồng, thấy thiếu nữ này khuôn mặt như vẽ, ánh mắt đơn thuần thiện lương, rất rõ ràng một mực đều ở dưới sự bảo vệ của phụ thân lớn lên, bởi vậy không có nhiễm quá nhiều thói quen của Đông Diên đảo.

Chỉ là, tại Đông Diên đảo, một phụ thân, mang theo một con gái từ từ phát triển, muốn sinh tồn được, cũng là không dễ.

Nhất là Tinh Đồng này đã ở vào giai đoạn vươn người, dáng người trổ mã duyên dáng yêu kiều, càng ngày càng đẹp, đã là một thiếu nữ phi thường tiêu chuẩn.

Nếu như còn là một tiểu nha đầu, ngược lại không có quá nhiều nguy hiểm.

Nhưng càng lớn, lại càng hấp dẫn ánh mắt, đưa tới phiền toái cũng sẽ càng nhiều.

Từ xưa hồng nhan vô tội, nhưng mà hồng nhan dễ dàng đưa tới càng nhiều phiền toái hơn nữa.

- Giang công tử khí độ bất phàm, xem xét là thiên tài đệ tử có nội tình thâm hậu. Lại không biết bởi vì cớ gì, lại lưu lạc tới Đông Diên đảo?

Tinh Huy hiếu kỳ hỏi.

Luân lạc tới Đông Diên đảo, bình thường đều là chán nản không may.

Cho nên, Tinh Huy rất ngạc nhiên, dùng khí độ của Giang công tử, như thế nào sẽ bị lưu đày đến Đông Diên đảo? Đạo lý nói tựa hồ không thể nào nói nổi a.


Giang Trần cười khổ nói:

- Việc này nói rất dài dòng. Không đề cập tới cũng thế. Ta hôm nay, chỉ nghĩ có biện pháp nào có thể sớm ly khai nơi đây? Các hạ có ý kiến gì không?

Vẻ mặt Tinh Huy kinh ngạc:

- Ly khai? Đến Đông Diên đảo rồi, muốn ly khai cơ hồ không có khả năng a!

- Phụ thân...

Tinh Đồng kéo cánh tay Tinh Huy.

- Chúng ta không có cách nào, nói không chừng Giang công tử có biện pháp thì sao?

Tinh Huy phục hồi tinh thần lại, gật đầu:

- Đúng đúng đúng, cơ hội ly khai Đông Diên đảo cực kỳ bé nhỏ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng. Dùng tài hoa của công tử, nói không chừng loại cơ hội này, sẽ rơi xuống trên đầu ngươi.

- Ngươi nói là tuyển bạt tử sĩ sao?

- Đúng, Giang công tử biết rõ?

Tinh Huy kinh ngạc hỏi.

- Loại cơ hội này, có thể ngộ nhưng không thể cầu. Ta muốn biết chính là, ngoại trừ tuyển bạt, còn có khả năng thoát đi không?

- Thoát đi?

Tinh Huy phụ nữ trợn mắt há hốc mồm.

Giang công tử này, nói cũng không tránh khỏi quá rợn cả người đi à nha? Đã đến Đông Diên đảo, dù là người cường thịnh hơn nữa, cũng phải thành thành thật thật a.

Cũng không phải là không có người động ý niệm chạy trốn trong đầu, hàng năm đều có loại sự tình này phát sinh. Nhưng thành công, cơ hồ không có.

Đông Diên đảo từ trước tới nay, chạy trốn thành công, chỉ sợ cũng không có mấy người.


- Giang công tử, lời này, ngươi ở nơi này nói coi như xong. Ở bên ngoài, ngàn vạn lần đừng tùy tiện nói. Nói ra, rất có thể sẽ rước lấy phiền toái.

Ngữ khí của Tinh Huy ngưng trọng nói.

Giang Trần nhún nhún vai, biết rõ đối với Tinh Huy phụ nữ mà nói, ý nghĩ này của mình có lẽ quá mức dọa người.

Nhưng mà trong nội tâm Giang Trần, lại chưa từng buông tha cho ý nghĩ này. Hắn phải ly khai, kiên quyết phải ly khai. Dù khó hơn nữa, chỉ cần có một đường hi vọng, hắn cũng sẽ không buông tha cho.

Tinh Huy thấy biểu lộ của Giang Trần, biết rõ hắn căn bản không có nghe vào.

Tán thán một tiếng:

- Có lẽ Giang công tử, cũng có lý do nhất định phải ly khai nơi đây a. Tại hạ người nhỏ, lời nhẹ, cũng không nên khuyên ngươi cái gì. Chỉ là, coi như ngươi có ý niệm này, âm thầm cân nhắc là tốt rồi. Ngàn vạn lần đừng nghe ngóng khắp nơi, vạn nhất có người tố giác ngươi, phiền toái liền lớn hơn. Dù không ai làm phiền ngươi, ngươi bị theo dõi, đối với kế hoạch trốn đi của ngươi cũng bất lợi.

Tinh Đồng cũng đỏ mặt xen vào một câu:

- Giang đại ca, Tinh Đồng biết rõ ngươi là người tốt. Nhưng mà, cha ta nói, Tội Nghiệt Chi Thành này có rất nhiều người xấu. Ngươi ở bên ngoài, nhất định phải coi chừng.

Giang Trần nghe vậy, cũng nở nụ cười:

- Yên tâm đi, người nào có thể nói, người nào không thể nói, ta tâm lý nắm chắc. Tiểu nha đầu ngươi, ánh mắt tinh khiết thiện lương, tuyệt đối sẽ không bán đứng ta, đúng không?

Tinh Đồng xấu hổ, lại trọng trọng gật đầu.

Tinh Huy rất cảm khái:

- Giang công tử, Đông Diên đảo sinh tồn không dễ. Có lẽ, ta chiếu cố Đồng nhi như vậy, ngược lại là hại nàng. Ta không muốn nàng sống ở trong một thế giới ngươi lừa ta gạt, không muốn nàng biến thành một hài tử âm hiểm xảo trá. Thế nhưng mà, tại Đông Diên đảo, ta không biết ta bảo hộ như vậy, đến cùng là đúng hay sai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui