- Vì cái gì ta lại ở lộ thiên chi địa, tổ chức Trà Hội? Trên đầu ba thước có Thần minh, phía dưới Thương Thiên, phải tự vấn lòng. Các ngươi ai có thể làm được những gì ta nói, liền có thể đạt được quyển sách này. Nếu làm không được, cái kia thì không cần niệm tưởng nữa.
Ánh mắt Giang Trần thản nhiên đảo qua trước mặt mỗi người bọn hắn.
Hạc lão cười ha ha:
- Tuy lão phu rời khỏi giang hồ, nhưng trái tim này, cũng bị Giang Trần Thiếu chủ đốt lên. Lão phu tỏ thái độ, cuộc đời này trung với Nhân tộc, vĩnh viễn không phản bội. Nếu như được pháp quyết này, nhất định lòng mang thiên hạ, tạo phúc Nhân tộc. Nếu như có vi phạm, ắt gặp Thiên Khiển.
Đây là Thương Thiên chi thệ.
Hạc lão nói, phi thường chăm chú, làm cho người tin phục.
Liễu Viên là tùy tùng trung thực của Hạc lão, cũng theo chân thề:
- Liễu Viên ta cũng thề với trời, nếu như tu luyện pháp quyết này, mặc kệ ngày sau thành tựu như thế nào, vĩnh viễn lòng mang thiên hạ, trung thành Nhân tộc, tạo phúc Nhân tộc. Nếu như có phản bội, lười biếng, thiên địa tru diệt!
Chu Vân cười ha ha:
- Lão Chu ta cũng tới gom góp náo nhiệt...
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nghiêm mặt thề, nhao nhao tỏ thái độ. Hiển nhiên, đối với《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》này, không ai có thể chống cự được.
Đừng nói Giang Trần không có nói ra yêu cầu quá phận gì, dù có yêu cầu, thí dụ như muốn bọn hắn thay Lưu Ly Vương Thành làm chuyện gì đó, bọn hắn cũng sẽ sảng khoái đáp ứng.
Mỗi người trình diện, đều không do dự, nhao nhao lập lời thề.
Sau khi hoàn tất, Giang Trần mỉm cười gật đầu:
- Rất tốt, chư vị đều là nhân vật cảm ngộ thiên địa chi đạo, đối với thiên đạo cảm ứng, là rất mẫn cảm, thì nên biết uy lực của Thiên Đạo thệ ước. Nếu như thế,《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》này, ta sẽ phát mỗi người một phần tặng chư vị. Về phần ngày sau thành quả như thế nào, cái kia liền ở chỗ các ngươi.
Mọi người nghe vậy, đều vui mừng quá đỗi.
- Giang Trần Thiếu chủ hiểu đại nghĩa như vậy, thật làm cho chúng ta xấu hổ.
Liễu Viên thở dài.
- Không thể không nói, Giang Trần Thiếu chủ khách khí với chúng ta như thế, chúng ta tự nhiên có qua có lại. Về sau Lưu Ly Vương Thành này, chỉ cần có địa phương dùng được Liễu mỗ, Giang Trần Thiếu chủ cứ mở miệng.
Hạc lão cười ha ha:
- Liễu Viên, ngươi lại đoạt lời lão phu muốn nói a.
Chu Vân nhếch miệng cười nói:
- Lão Chu ta luôn đi theo Hạc lão lăn lộn, nghe Hạc lão, chuẩn đúng vậy. Giang Trần Thiếu chủ, trước kia lão Chu ta có chút không phục ngươi, hiện tại xem ra, ngươi làm người coi như không tệ. Lão Chu ta cảm thấy, ngươi cái bằng hữu này, đáng giá kết giao!
Vũ Đạo Trà Hội này, đại phúc lợi vừa ra, hào khí thoáng cái trở nên vui sướng hơn rất nhiều.
Mỗi người một phần 《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》, những Thiên Vị cường giả này, mỗi một cái đều mặt mày hớn hở, như nhặt được chí bảo. Đối với Giang Trần cũng khen không dứt miệng.
Trước khi đến, có ít người đối với Giang Trần hoặc nhiều hoặc ít còn ôm lấy đề phòng, thậm chí ôm lấy địch ý. Nhưng giờ khắc này, những địch ý kia đã hoàn toàn biến mất.
Không hề nghi ngờ, Giang Trần biểu hiện, đã chinh phục bọn hắn.
Tiếp đến, những người này ngồi luận đạo, mà Giang Trần cũng không tiếc rẻ. Dùng kiến thức của hắn, từ thường thức thêm một ít gì đó, liền để cho những người này nghe như si mê như say sưa. Trong nội tâm đều không ngừng hâm mộ, không hẹn mà cùng sinh ra một ý niệm giống nhau:
- Có một lão sư cường đại, thật tốt!
Vũ Đạo Trà Hội này, ở trong không khí vui sướng, trọn vẹn mở ba ngày, cuối cùng mới kết thúc.
Cơ hồ tất cả Thiên Vị cường giả tham dự, đều tỏ thái độ muốn tái xuất giang hồ, gánh chịu Nhân tộc đại nghĩa.
Giang Trần ngược lại không có yêu cầu gì, chỉ nói:
- Chư vị tiền bối là người ẩn cư, lại không quên đại nghĩa, tiểu tử đại biểu Nhân tộc chúng sinh, cảm tạ chư vị tiền bối cao thượng.
Đại đa số người đều đi rồi, nhưng Hạc lão, lại không có vội vã ly khai.
Bởi vì Giang Trần đã từng cố ý giữ Hạc lão lại, mời lão nhân gia ông ta dừng bước thoáng một phát. Giang Trần còn có ý định một mình cùng hắn nói chuyện.
Bây giờ Hạc lão đối với Giang Trần là phi thường thưởng thức, phi thường phối hợp lưu lại.
- Hạc lão, đơn độc lưu ngài lại, có địa phương đường đột, xin ngài thông cảm a.
- Ha ha, nói gì vậy chứ? Lão phu sống đến cái tuổi này, còn có thể kết giao bằng hữu trẻ tuổi thú vị như ngươi, quả thực là thập phần vui mừng.
Giang Trần cười nói:
- Hạc lão khen trật rồi. Lần này mời Hạc lão lưu lại, kì thực có một số việc, muốn cùng Hạc lão nói. Nói thật, lần này tiền bối tham gia Vũ Đạo Trà Hội rất nhiều, nhưng Hạc lão cuối cùng là người tin cậy nhất.
Hạc lão nghiêm mặt nói:
- Không biết Giang Trần Thiếu chủ, còn có chuyện gấp gáp gì?
- Liên quan tới Ma tộc.
Giang Trần cũng không phủ nhận.
- A? Hẳn là về Ma tộc, Giang Trần Thiếu chủ còn có nan ngôn chi ẩn gì? Không tiện ở trước mặt mọi người nói tỉ mỉ?
Thần sắc của Hạc lão khẽ động, biểu lộ trở nên ngưng trọng lên.
Giang Trần không phủ nhận:
- Đúng vậy. Về Ma tộc, chúng ta phải dùng hết tinh thần. Tuy Ma kiếp tạm thời không đến mức lập tức bộc phát. Nhưng mà, Ma tộc đáng sợ, không thể không đề phòng. Theo ta giải thích, Ma tộc có mười mạch, mỗi mạch Ma tộc, đều có đặc điểm riêng. Mà Thiên Ma nhất tộc, thì là Ma trung chi Ma, là Hoàng tộc trong Ma tộc. Lần trước ở Trầm Hương cốc Bí Cảnh, Ma tộc thoát ly phong ấn kia, là Thiên Ma Ma Chủ, là một vị Ma Chủ trong Ma tộc. Bị Thượng Cổ trận pháp trấn áp mấy chục vạn năm, cũng không có vẫn lạc, bởi vậy có thể thấy được, Ma tộc đáng sợ đến cỡ nào!
Mặc dù niên kỷ của Hạc lão lớn, nhưng hắn đối với Thượng Cổ Phong ma đại chiến, đồng dạng biết không nhiều lắm. Dù sao, Thượng Cổ Phong Ma đại chiến, đều là sự tình mấy chục vạn năm trước rồi.
Phong Ma đại chiến đến bây giờ, lịch sử xuất hiện rất nhiều biến cách. Cách cục của Nhân loại cương vực, cũng đã sớm thay đổi hoàn toàn.
Người biết rõ Phong Ma đại chiến, ở sau Phong Ma đại chiến, hoặc là vẫn lạc, hoặc đã ly khai Nhân loại cương vực. Lưu lại đều là tiểu nhân vật, ở trong Phong Ma đại chiến, căn bản không có tham dự bao nhiêu. Những tiểu nhân vật này, truyền thừa đời sau, chậm rãi diễn biến thành Nhân loại cương vực hiện tại.
Cho nên, Nhân loại cương vực hiện tại, kỳ thật cùng Thượng Cổ Nhân tộc, đã xuất hiện tuyệt tự.
Rất nhiều truyền thừa trước Thượng Cổ Phong Ma đại chiến, trên thực tế đã mất đi.
Một bộ phận bị mang tới Vạn Uyên đảo.
Nhưng tuyệt đại đa số, vẫn là lưu ở Nhân loại cương vực, bất quá lại bị chôn trong bụi bậm lịch sử. Ví dụ như Đan Tiêu Cổ Phái.
Hạc lão đối với Ma tộc, coi như là có chuẩn bị tâm lý rồi.
Trầm tư một lát, hỏi:
- Lần trước ngươi nói, đối kháng Ma tộc, hi vọng xa vời, trừ khi xuất hiện chuyển cơ. Ngươi nói cái chuyển cơ này, là cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...