Đại giáo chủ một mặt trao đổi với Hứa San, một mặt vừa đối địch, hiển nhiên bị ảnh hưởng không nhẹ. Một dũng sĩ Khổ Man tộc dùng một đao thiếu chút nữa bổ vào vai nàng.
Cho dù nàng tránh né nhanh, thế nhưng vẫn bị đao phong quét trúng, trên cánh tay lập tức xuất hiện một vết máu dài, nhuộm đỏ y phục màu trắng.
- Sư tôn.
- Đại giáo chủ.
Trong đôi mắt trong suốt của Đại giáo chủ vô cùng bình tĩnh, rít lên một tiếng
- Lão nhị, lão tam, có lẽ hôm nay đúng là ngày Nguyệt Thần giáo chúng ta tuẫn đạo. Các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Nhị giáo chủ đối với những việc này không ngại một chút nào, nàng nói:
- Liều chết một trận ta đã sớm nghĩ tới. Giết nhiều thêm mấy dã nhân Khổ Man tộc này cũng đủ vốn rồi.
Ngao Ngao....
Người Khổ Man tộc hiển nhiên cũng nhìn ra Nguyệt Thần giáo đã là nỏ mạnh hết đà, nhao nhao gầm rút giống như dã thú, ý đồ chấn nhiếp người Nguyệt Thần giáo, phá hủy tia ý chí chiến đấu cuối cùng của các nàng.
Sau khi rống lên một tiếng, mấy bán bộ đế cảnh của Khổ Man tộc càng điên cuồng xong lên, thế công không ngừng kịch liệt, không ngừng thêm mãnh liệt.
Trong lúc nhất thời, bên Đại giáo chủ cũng tràn ngập nguy cơ.
- San nhi, chuẩn bị một chút. Vi sư một khi thi triển chiêu cuối cùng. Đây là cơ hội duy nhất cho con phá vòng vây. Nhớ kỹ, đừng để vi sư hi sinh vô ích.
Đại giáo chủ đã quyết định, ngữ khí vô cùng kiên quyết.
Hai mắt Hứa San đẫm lệ, tự nhiên nàng biết rõ, sư tôn muốn thi triển bí pháp, thậm chí còn có thể lựa chọn tự bạo để mở ra một đường máu.
Trên mặt Đại giáo chủ nở nụ cười lạnh nhạt, đó là loại thoải mái sau khi hiểu rõ, một loại thoải mái sau khi được giải thoát.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này...
Trong hư không đột nhiên truyền đến thanh âm, hư không run rẩy. Đại giáo chủ đang chuẩn bị vận dụng chiêu cuối cùng, nàng giật mình nhìn ra ngoài vòng vây.
Bên ngoài có bốn đạo thân ảnh cực lớn, thân thể khổng lồ cao hơn người bình thường gấp mấy lần, giống như ngọn núi nhỏ vậy, đang từ từ phóng tới.
Bốn đạo thân ảnh này sát nhập vào trong đám người, giống như là hổ lạc bầy cừu, lực sát thương vô cùng lớn. Lớn tới mức cơ hồ có thể nói là quét ngang một mảng lớn.
Đại giáo chủ vốn có tâm tư tuyệt vọng, lập tức sinh ra một chút rung động, một tia kinh hỉ hiện lên trong thức hải của nàng.
- Viện binh? Thực sự là viện binh sao?
- Các đạo hữu Nguyệt Thần giáo, nhanh chóng phá vòng vây ra ngoài.
Thanh âm này cơ hồ tất cả người Nguyệt Thần giáo đều không xa lạ gì. Hùng hậu mà tràn ngập khí tức cương dương, làm cho người ta nghe xong lập tức cảm nhận được cảm giác an toàn.
Là Giang Trần.
Tất cả mọi người chấn động trong lòng, lập tức điên cuồng.
Giờ phút này thanh âm của Giang Trần so với bất luận thanh âm thiên nhiên nào còn càng thêm êm tai, dễ nghe hơn.
Trước kia có không ít người trong Nguyệt Thần giáo đều có ý kiến với Giang Trần. Nhất là nhị giáo chủ, đối với Giang Trần càng ôm địch ý rất lớn. Cảm thấy Giang Trần cướp đi đồ đệ của nàng.
Thế nhưng mà giờ phút này trên khuôn mặt thấy chết không sờn của nhị giáo chủ cũng sinh ra một tia chờ mong, một tia kinh hỉ, một tia sinhcow.
Không biết vì sao nghe được thanh âm của Giang Trần, các nàng cảm thấy, có lẽ lần này thực sự có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trong hư không, một đạo cuồng phong bắn tới. Bên trong đạo cuồng phong này có một đầu chân long đạp mây mà tới, nhẹ nhàng di chuyển, thôn thiên nạp khí, khí thế hung mãnh.
Trên lưng đầu chân long kia có một người đang ngồi, thần uy lẫm lẫm, trong tay giương cung, lắp một mũi tên, giống như là thiên thần hạ phàm, tràn ngập uy nghiêm.
Có thể đặt chân long ngồi dưới mông, cảnh này đủ để làm cho từ trên xuống dưới Nguyệt Thần giáo trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Khổ Man tộc cũng trợn tròn mắt nhìn qua, nhìn qua một màn không thể tưởng tượng nổi này.
Mà bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc thì giống như phong quyển tàn vân, điên cuồng càn quét võ giả phía dưới, không ngừng tới gần đội ngũ Nguyệt Thần giáo.
Bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc tuy rằng tu vi còn xa mới khôi phục tới đỉnh phong. Nhưng mà càn quét những võ giả Khổ Man tộc này cũng không có bất luận một chút khó khăn nào.
Đừng nhìn những võ giả Khổ Man tộc bán bộ đế cảnh vây công đám người đại giáo chủ hung hãn như vậy, thế nhưng dưới thần uy của bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc, căn bản không có lực đánh một trận.
Vừa mới chống lại đã bị bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc hoặc là dùng một cái tát chụp chết, hoặc là một cước băm chết, hoặc là nắm trong tay, trực tiếp xé thành hai nửa. Hoặc là dứt khoát dùng một búa chém ngang thành hai nửa.
Bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc căn bản không thèm dài dòng mà ra tay dứt khoát.
Người Nguyệt Thần giáo nhìn thấy vậy mừng rỡ không thôi. Giờ phút này các nàng cũng nhìn ra, bốn đại cự nhân này nhất định là thủ hạ của Giang Trần. Là người Giang Trần phái tới trợ giúp các nàng, là cường giả tiếp ứng các nàng phá vòng vây.
Trong lúc nhất thời, sau khi các nàng nhìn thấy hy vọng, ý chí chiến đấu tăng gấp đôi. Sức chiến đấu lập tức tăng vọt, dục vọng muốn sống làm cho các nàng vào giờ phút này bắn ra sức bật khó có thể tin được.
Oanh.
Vòng vây của Cổ Na man tộc rốt cuộc cũng bị phá vỡ ra một lỗ hổng. Đại giáo chủ cả người đầu máu đen, không ngừng dẫn dắt đệ tử Nguyệt Thần giáo ra bên ngoài.
Nàng vẫn vung vẩy binh khí, bọc hậu ở phía sau.
Đại thạch đi lên, chộp một cái, giống như chộp một sủng vật nho nhỏ, nắm Đại giáo chủ trong tay rồi nói:
- Ngươi cũng đi ra ngoài đi.
Đại giáo chủ bị Đại thạch chộp một cái, toàn thân giống như bị khóa chặt, không thể nào giãy dụa được.
Mãi tới khi Đại thạch đặt ném nàng ra bên ngoài nàng mới khôi phục tự do. Đáp xuống mặt đất, được một đám đệ tử Nguyệt Thần giáo tiếp lấy.
- Đại giáo chủ...
- Sư tôn.
Những người Nguyệt Thần giáo mới tìm được đường sống trong chỗ chết, trên mặt tràn ngập kinh hỉ, còn có chút sợ hãi khó mà tiêu tan.
Giang Trần thấy các nàng còn có tâm tư quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này, hắn nhịn không được mà quát:
- Các ngươi còn không lui lại, đợi ăn cơm tối sao?
Đại giáo chủ thấy Giang Trần có chút tức giận, lúc này mới chợt hiểu tình cảnh của mình, thi lễ từ xa với Giang Trần:
- Giang Trần thiếu chủ, Nguyệt Thần giáo ta lại thiếu nợ thiếu chủ một nhân tình.
Nói xong Đại giáo chủ cũng không sĩ diện, biết rõ người Nguyệt Thần giáo ở lại cũng chỉ làm vướng tay vướng chân, nàng lập tức vung tay lên:
- Chúng ta đi.
Đội ngũ Nguyệt Thần giáo nhanh chóng lui lại.
Cốt Thiên Kình thấy thể hổn hển quát:
- Ngăn các nàng lại.
Những nữ tử này đều là thịt mỡ dâng tới miệng, nếu như cứ như vậy bay đi, Cốt Thiên Kình không biết mình sẽ hối hận tới cỡ nào. Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép con vịt tới miệng mình lại bay đi như vậy.
- Vương tử, bốn cự nhân này không đơn giản a.
Cốt Kỳ nhìn chằm chằm vào bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Cốt Thiên Kình khẽ giật mình:
- Tại sao lại không đơn giản?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...