Trên thực tế, về thân phận của Ma Vân Pháp Vương, toàn bộ Phong Vân Giáo đều phi thường mẫn cảm. Trong Phong Vân Giáo, kỳ thật cũng có một ít tin đồn.
Chỉ là, về thân phận của Ma Vân Pháp Vương này, lại ai cũng nói không chính xác.
Chỉ cảm thấy Ma Vân Pháp Vương phi thường thần bí.
Giờ phút này, Thôn Vân Pháp Vương bao nhiêu cũng có chút tức giận. Hắn cảm thấy, Ma Vân Pháp Vương này, thật sự có chút không nể tình.
Mọi người đều là bát đại Pháp vương, địa vị ngang nhau. Theo lý thuyết, Ma Vân Pháp Vương này nên khách khí mới đúng, lại thủy chung một bộ cự nhân xa ngoài ngàn dặm.
- Ma Vân đạo hữu, nhìn ngươi tâm sự nặng nề, ngươi cảm thấy, giáo chủ sẽ đi nơi nào?
Thôn Vân Pháp Vương chưa từ bỏ ý định, lần nữa hỏi.
- Giáo chủ cao thâm mạt trắc, há là chúng ta có thể vọng tưởng suy đoán? Đến cùng đi đâu, ta cũng không rõ ràng lắm. Dù sao nghe giáo chủ chỉ huy là được.
Ma Vân Pháp Vương cuối cùng là trả lời một câu tương đối dài.
Thôn Vân Pháp Vương than nhẹ một tiếng:
- Giáo chủ đích thật là cao thâm mạt trắc. Hiện tại ta rất hiếu kỳ, giáo chủ nói sẽ ban thưởng chúng ta Thiên Vị cơ duyên, cũng không biết là thật hay giả?
Ma Vân Pháp Vương cười cười, lại không có tiếp nhận chủ đề.
Đang hành tẩu, phía sau lại có lệnh truyền đến:
- Nhị vị Pháp vương, giáo chủ hạ lệnh, bảo các ngươi gãy hướng đông nam, tiếp tục đi tới.
Thôn Vân Pháp Vương nao nao:
- Tại sao lại gãy hướng đông nam? Cái này... Đây là muốn đi...
Ngữ khí của Thôn Vân Pháp Vương đột nhiên ngưng tụ, biểu lộ trở nên ngưng trọng lên.
Hắn từ trên phương vị hơi phân biệt, mục đích bỗng nhiên miêu tả sinh động!
- Ma Vân đạo hữu, chúng ta... Đây là muốn đi Lưu Ly Vương Thành?
Phương hướng đông nam, bất ngờ chỉ hướng Lưu Ly Vương Thành.
Ma Vân Pháp Vương lạnh nhạt nói:
- Nghe giáo chủ.
Thôn Vân Pháp Vương hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia tinh mang, cuối cùng cũng gật gật đầu:
- Đúng, nghe giáo chủ.
Kỳ thật Thôn Vân Pháp Vương đang âm thầm quan sát Ma Vân Pháp Vương. Thấy Ma Vân Pháp Vương thủy chung bình tĩnh như một, trong lòng mặc dù có nóng tính, nhưng cũng âm thầm bội phục. Ít nhất, trình độ hàm dưỡng của Ma Vân Pháp Vương này, đích thật là nhất lưu. Ở trong bát đại Pháp vương, đều có các tính cách, nhưng mà có thể bảo trì bình thản như Ma Vân Pháp Vương này, chưa bao giờ tranh công, không cần sủng ái, thật đúng là ít có.
Bát đại Pháp vương bọn hắn tầm đó, cũng tồn tại cạnh tranh. Lẫn nhau muốn ở trước mặt Phong Vân Giáo giáo chủ lập công, chỉ có lập công, mới có thể được thưởng thức, hi vọng đạt được Thiên Vị cơ duyên mới có thể càng lớn.
Loại sốt ruột lập công này, làm cho bát đại Pháp vương tầm đó, cũng tồn tại ngoài sáng trong tối cạnh tranh. Đây cũng là nguyên nhân ở trên đường đi, Thôn Vân Pháp Vương luôn hỏi tới hỏi lui Ma Vân Pháp Vương.
Giờ phút này thấy Ma Vân Pháp Vương bình tĩnh như vậy, Thôn Vân Pháp Vương đích thật là có chút cảm thấy không bằng.... Nghĩ thầm Ma Vân Pháp Vương này, rốt cuộc là thật sự bình tĩnh, hay là giả bộ như bình tĩnh?
Hắn cũng không tin, Ma Vân Pháp Vương này, sẽ không màng danh lợi như thế?
- Ma Vân đạo hữu...
Thôn Vân Pháp Vương còn muốn mở miệng.
- Thôn Vân đạo hữu, chúng ta là đội ngũ tiên phong, trách nhiệm trọng đại, vì chủ lực của giáo chủ phá núi hỏi đường. Phân thần nói chuyện phiếm, vạn nhất bỏ lỡ tình hình quân địch, sẽ không ổn.
Ma Vân Pháp Vương hiển nhiên không muốn phân tâm cùng Thôn Vân Pháp Vương nói chuyện tào lao.
Thôn Vân Pháp Vương đụng phải một cái mũi tro, hắc hắc gượng cười:
- Đúng, đúng, đạo hữu nói có lý.
Kỳ thật Ma Vân Pháp Vương rất muốn đưa ra ý kiến chia nhau hành động, nhưng mà lại lo lắng Thôn Vân Pháp Vương ngờ vực vô căn cứ, vạn nhất truyền đi hậu phương, Phong Vân Giáo giáo chủ càng sẽ thêm nghi.
Lập tức chỉ có thể cố nén xúc động, từ từ mà đi.
- Chỉ tiếc, hai huynh đệ bọn họ không có ở trong đội ngũ tiền phong, bằng không thì, ta phái hai người bọn họ đi phía trước dò đường, liền có thể mật báo.
Trong lòng Ma Vân Pháp Vương cũng có chút bực bội.
Ma Vân Pháp Vương này, dĩ nhiên là ban đầu ở miệng hang Trầm Hương cốc chờ Giang Trần… Vô Song Đại Đế.
Lúc trước hành trình Trầm Hương cốc, Giang Trần lẫn vào trong Trầm Hương cốc. Vô Song Đại Đế cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu, thì ra vẻ tán tu, ở bên ngoài miệng hang chờ tiếp ứng.
Chỉ là, sau khi Giang Trần đi vào, thật lâu không có đi ra. Tuy Vô Song Đại Đế cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu nóng vội, nhưng lại không thể tiến vào.
Đang chờ lo lắng, bỗng nhiên miệng hang Trầm Hương cốc, xuất hiện từng mùi thơm quỷ dị, mê đảo tất cả bọn chúng.
Mà Phong Vân Giáo giáo chủ mang theo một đám tử sĩ từ Vạn Uyên đảo đến, bắt toàn bộ những người này.
Vô Song Đại Đế lúc đó, bởi vì năm đó ở Nguyệt Thần Giáo trúng qua Thất Tình độc, thời điểm Giang Trần chế tác cho hắn giải dược, đã từng sáp nhập vào một chút tinh hoa huyết mạch của mình.
Ở trong tinh hoa huyết mạch của Giang Trần, có được thuộc tính Kim Thiền huyết mạch. Kim Thiền huyết mạch này, làm cho Vô Song Đại Đế ở trong mùi thơm quỷ dị kia, không có trúng độc.
Ngay lúc đó, Vô Song Đại Đế phát hiện tình huống không thích hợp, kỳ thật có cơ hội trốn đi. Nhưng mà hắn phát hiện thực lực nhóm người này, lại phi thường cường hoành, cường hoành đến trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù hắn trốn đi, nhiều lắm chỉ có hai thành hi vọng. Hơn nữa Hòe Sơn Nhị Tiêu đã rơi vào tay giặc, cho nên hắn dứt khoát giả bộ như trúng độc, thuận thế thành tù binh của nhóm người Vạn Uyên đảo.
Cũng may, lúc ấy sau khi những người này bị mê đảo, mang về tổng đà Phong Vân Giáo, cũng không có kịp thời điều tra thân phận cá nhân của bọn hắn.
Ở lúc mọi người vẫn còn hôn mê, Vô Song Đại Đế cực kỳ quyết đoán, huy dung nhan, triệt để lau đi thân phận của mình.
Hơn nữa hắn đã luyện hóa được Thiên Côn huyết mạch của Giang Trần, trong khoảng thời gian này tu luyện, Thiên Côn huyết mạch của hắn cũng dần dần thức tỉnh, dần dần trở nên mạnh mẽ.
Cái này để cho hắn có điều kiện tuyệt đối che dấu thân phận nguyên lai, cải biến võ đạo chi lộ của mình.
Thời điểm Phong Vân Giáo bắt đầu kiểm tra thân phận, hắn tự báo thân phận là tán tu Côn Bằng Tản Nhân. Người Tán tu giới, tự nhiên chưa từng nghe qua Côn Bằng Tản Nhân là ai.
Cho nên để cho Tử U Đại Đế đến nhận thức, bởi vì khuôn mặt của Vô Song Đại Đế đã hủy, hơn nữa khí tức Côn Bằng huyết mạch của hắn, đích thật là rất lạ lẫm.
Tử U Đại Đế cùng Vô Song Đại Đế giao thủ qua rất nhiều lần, nhưng hắn giao thủ đều là Vô Song Đại Đế nguyên lai, mà không phải Vô Song Đại Đế tu luyện Côn Bằng huyết mạch.
Bởi vậy, Tử U Đại Đế cũng không có ở trên người Vô Song Đại Đế tìm ra sơ hở gì, cho tới bây giờ cũng không có hướng phương diện Vô Song Đại Đế suy nghĩ. Mà Vô Song Đại Đế dựa vào thân phận Côn Bằng Tản Nhân, tăng thêm lực lượng huyết mạch cùng thực lực cường ngạnh của hắn, đã lấy được một vị trí bát đại Pháp vương.
- --------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...