Sát Thần Chí Tôn

Mà Đan Cực chật vật không chịu nổi, cũng bị thế lực phía dưới thu hết vào mắt. Lúc này, những cự đầu kia, mỗi một cái đều rung động lắc lư không thôi.

Bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Đan Cực Đại Đế không ai bì nổi, vậy mà sẽ chật vật như thế.

Giờ khắc này, bọn hắn ngoài khiếp sợ, lại không khỏi may mắn. May mắn vừa rồi dừng cương trước bờ vực, may mắn không theo Đan Cực Đại Đế đi đến cùng.

- Đan Cực, ngươi biết cái này gọi là gì không?

Thanh âm của Giang Trần, giờ phút này Đan Cực Đại Đế nghe, là chói tai như thế.

- Cái này gọi là đóng cửa đánh chó.

Giang Trần khoan thai cười nói.

- Ngươi cái lão cẩu tai họa Nhân loại cương vực này, nếu không diệt trừ, cả Nhân tộc cương vực, sẽ bị ngươi dẫn vào thâm uyên vạn kiếp bất phục.

Giờ phút này, Đan Cực Đại Đế ngay cả tâm tư cùng Giang Trần đấu võ mồm cũng không có. Giờ phút này hắn chỉ có một ý niệm, chạy trốn, chạy trốn!

Chỉ là, Bát huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc bố trí hàng rào, há là hắn có thể phá tan. Cho dù đem hết khí lực bú sữa mẹ, như cũ là bốn phía vấp phải trắc trở.

Ánh mắt của Giang Trần, lại không có dừng ở trên người Đan Cực Đại Đế, mà thâm thúy quét về phía những người dưới mặt đất kia.

- Các ngươi, cuối cùng làm quyết định anh minh, tội chết có thể miễn. Bất quá, cái này cũng không đại biểu các ngươi sở tác sở vi, sẽ được Bổn thiếu chủ khoan dung. Hiện tại, các ngươi còn có một cơ hội lập công. Ngày đó người đi Trầm Hương cốc, hôm nay nếu như ở trong trận doanh của các ngươi, phải cầm xuống toàn bộ. Bổn thiếu chủ có thể minh xác nói cho các ngươi biết, những người này, đều là đồ giả mạo, những người này lẫn vào tông môn các ngươi, bụng dạ khó lường!


Giang Trần cũng không có quên chuyện này.

Trên thực tế, hắn đối với mấy sự tình này, độ chú ý thậm chí vượt qua Đan Cực Đại Đế.

Dù Đan Cực Đại Đế nhảy đáp thế nào, chút bổn sự ấy của hắn, đã bị Giang Trần lục lọi thấu rồi, chơi không ra bịp bợm mới lạ gì.

Thế nhưng mà, những đồ giả mạo thần bí kia, bọn hắn thuộc về thế lực phương nào, hắc thủ sau lưng là ai, đây mới là Giang Trần lo lắng nhất.

Nếu như tìm không thấy hắc thủ phía sau màn, thủy chung là một tai hoạ ngầm.

Quan trọng nhất là, Giang Trần hoài nghi, Vô Song Đại Đế cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu, đã rơi vào trong tay thế lực thần bí kia. Ba người này, Giang Trần không hy vọng bọn hắn gặp chuyện không may.

Nghe được Giang Trần nói, những đồ giả mạo kia cả đám sắc mặt đại biến, nhao nhao hóa thành lưu quang, hướng ra phía ngoài phi độn.

Bọn hắn phản ứng, lập tức bại lộ thân phận giả mạo của bọn hắn.

Người những tông môn kia, cả đám cũng bừng tỉnh đại ngộ, giờ mới hiểu được không phải Giang Trần ăn nói bừa bãi, mà là xác thực.

- Lưu hắn lại!

- Nhanh, nhanh, ngăn bọn hắn lại!

Chỉ là, ở dưới Giang Trần bố cục, những người này căn bản không có khả năng chạy thoát được.

Dưới mặt đất, có vô số Phệ Kim Thử vây quanh.

Cao giữa không trung, thì có Bát huynh đệ Cự Thạch nhất tộc bố trí tường đồng vách sắt.

Những đồ giả mạo kia hóa thành lưu quang, căn bản là độn không ra, luân phiên vấp phải trắc trở, bị đâm cho váng đầu não trướng, cuối cùng vẫn bị bắn trở lại.

Mà các thế lực đuổi theo phía sau kia, cũng vừa vặn đuổi tới, vây những thứ này chật như nêm cối, không đường có thể đi.

Những người này bị vây, nhìn chung quanh, phát hiện tìm không thấy bất luận cơ hội chạy trốn nào.

Nhìn lẫn nhau, ánh mắt cả đám vô cùng kiên định. Trong lúc đó, trong miệng bọn hắn nói lẩm bẩm. Sau một khắc…

Phanh! Phanh! Phanh!

Pháp thân của hững người này, vậy mà dưới tình huống không có bất kỳ điềm báo trước, từng cái nổ bung, hóa thành một đoàn mưa máu phun ra.

Tự bạo!


Những thứ này, vậy mà tập thể lựa chọn tự bạo!

Một màn này, để cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Một ít người cách gần, bị uy năng tự bạo oanh trúng, nhao nhao ngã xuống, tử thương thảm trọng.

Còn lại, đều vô cùng hoảng sợ, nhao nhao lui về phía sau, nhìn hiện trường tự bạo gió tanh mưa máu, lòng vẫn còn sợ hãi, tràn ngập hoảng sợ.

Ngay cả Giang Trần, cũng vạn phần giật mình.

Đây rốt cuộc là thế lực gì? Lại có tổ chức như vậy? Chạy trốn không thành, vậy mà toàn thể lựa chọn tự bạo. Phải biết rằng, võ giả tự bạo, đây cơ hồ là một sự kiện tàn nhẫn nhất đối với chính mình.

Nếu như không có tâm tính siêu lãnh khốc, ai có thể hạ quyết tâm ra tay với mình? Để cho mình tự bạo?

Vốn, Giang Trần đã triệt để trấn áp đồng minh phương bắc, tâm tình còn ở vào trạng thái sung sướng, nhưng mà những người kia tập thể tự bạo, làm cho tâm tình của Giang Trần, lần nữa chìm vào đáy cốc.

Cũng không phải hắn thương xót tánh mạng của những người này, mà là sau khi những người này lựa chọn tự bạo, manh mối của hắn liền đoạn. Không có manh mối, thì như thế nào đi tìm Vô Song Đại Đế cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu?

Mà trên thương khung, Đan Cực Đại Đế ngoan cố chống cự. Những cao tầng khác của Đan Hỏa Thành, chết thì chết, trảo thì trảo, đã không còn phản kháng.

Đan Cực Đại Đế tóc tai bù xù, như một người điên, vẫn còn làm giãy dụa cuối cùng.

- Đại Thạch, tiễn đưa hắn ra đi.

Giang Trần không muốn phức tạp, đối với loại người như Đan Cực Đại Đế, diệt cỏ tận gốc, không thể cho hắn bất luận hi vọng sinh tồn gì.

Loại người này, một khi thả ra, tất sẽ trở thành tai hoạ. Cho nên, Giang Trần tuyệt đối không cho phép Đan Cực Đại Đế còn sống ly khai.

Đại Thạch dữ tợn cười một tiếng, pháp thân cực lớn từ trong mây nhảy ra ngoài.

Thân ảnh khôi ngô như thế, sau khi từ tầng mây nhảy ra, cho người thị giác trùng kích thập phần mãnh liệt, giống như Thiên Thần hạ phàm, thần uy lẫm lẫm.


Đại Thạch cất bước mà lên, hai cái đùi tráng kiện, vừa cất bước tầm đó, thật giống như có thể kéo dài qua hư không, tốc độ không tính nhanh, nhưng bước bước to lớn lại kinh người.

Một cái hô hấp, đã đến trước mặt Đan Cực Đại Đế.

Bàn tay lớn tìm tòi, thần uy cường đại để cho ngực của Đan Cực Đại Đế như bị ngàn quân đè ép, tốc độ lập tức dừng một chút.

Một bàn tay cực lớn, xuyên qua hư không, từ trong tầng mây dò xét xuống, một phát bắt được Đan Cực Đại Đế.

Đan Cực Đại Đế hồn phi phách tán, ra sức giãy dụa, lại phát hiện toàn thân không chút sứt mẻ, giống như bị kìm lớn kẹp, hoàn toàn không nhúc nhích được.

Đại Thạch thuận tay vỗ, lực lượng cường đại xuyên thấu qua thân thể của Đan Cực Đại Đế, trực tiếp chấn vỡ đan điền khí hải, phế bỏ toàn bộ kinh mạch của hắn!

Cái vỗ này, tuy không có lấy mạng của Đan Cực Đại Đế, nhưng đối với Đan Cực Đại Đế mà nói, đây không thể nghi ngờ là triệt để phá hủy trụ cột nhân sinh.

Đối với Đại Thạch mà nói, bại tướng dưới tay của hắn, bất kể là ai, thân phận là gì, đều không có gì khác nhau.

Như là ném một con chó chết, nhét thân hình của Đan Cực Đại Đế tới trước mặt Giang Trần:

- Ân công, người này đã phế, xử trí như thế nào, ngươi định đoạt a.

Đại Thạch nhìn như cao lớn thô kệch, tâm tư đơn thuần, nhưng vẫn còn có chút tinh tế. Biết rõ phế bỏ Đan Cực Đại Đế, giao cho Giang Trần xử lý.

- --------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui