Tử Yên Tông lão tổ cũng không phủ nhận:
- Cái Bí Cảnh kia, hôm nay đã là tâm bệnh của Phượng Minh Hạ Vực chúng ta. Ta đoán chừng, ngoại trừ Tử Yên Tông ta, các tông khác, chỉ sợ cũng đã nhờ người ngoài rồi.
- Cho nên ngươi tới cầu Lưu Ly Vương Thành ta? Có lý do gì sao?
Giang Trần nhàn nhạt cười hỏi.
- Có.
Tử Yên Tông lão tổ rất kiên quyết gật đầu:
- Lý do trọng yếu nhất, là sự tình Giang Vũ, Giang Trần Thiếu chủ không có bởi vậy giận dữ, huyết tẩy Tử Yên Tông ta. Chi tiết này đã chứng minh, Lưu Ly Vương Thành đích thật là thế lực quang minh lỗi lạc, mà Giang Trần Thiếu chủ, cũng là một người quang minh lỗi lạc. Nhân vật bực này, đáng giá những tu sĩ Hạ Vực chúng ta tôn trọng.
Lời này mặc dù có hiềm nghi vuốt mông ngựa, nhưng cái tâng bốc này, cũng không phải là ăn nói lung tung.
- Tiếp theo, thời gian cái Bí Cảnh kia mở ra, ước chừng là lúc nào?
Giang Trần nghĩ chỉ chốc lát, lại mở miệng hỏi.
- Ước chừng còn có sáu tháng, nhanh, có lẽ năm tháng là được rồi.
Tử Yên Tông lão tổ thành thật trả lời.
Giang Trần gật gật đầu:
- Tốt, năm tháng sau, Bổn thiếu chủ sẽ xem xét tiến về Tử Yên Tông của ngươi.
Tử Yên Tông lão tổ nghe vậy đại hỉ. Tuy người trẻ tuổi trước mặt này, luận tu vi tuyệt đối, còn không bằng Tử Yên Tông lão tổ hắn.
Thế nhưng mà, bây giờ hắn hoàn toàn đem mình đặt ở vị trí vãn bối. Đối với Giang Trần tất cung tất kính.
- Đa tạ Giang Trần Thiếu chủ, tại hạ nhất định ở Tử Yên Tông cung nghênh đại giá.
Tử Yên Tông lão tổ nhận được Giang Trần hứa hẹn, biết rõ mình xem như đáp lên Lưu Ly Vương Thành.
Hơn nữa, nhìn bề ngoài, về sự tình Giang Vũ, Giang Trần Thiếu chủ xác thực không muốn truy cứu, cái này để cho Tử Yên Tông bọn hắn triệt để an tâm.
Sau khi Tử Yên Tông lão tổ đi, Giang Trần lại lâm vào trầm tư. Tri thức về Bí Cảnh, cũng không ngừng xuất hiện ở trong đầu hắn.
- Còn có năm sáu tháng, thời gian rất sung túc. Ta phải thừa dịp này, tranh thủ đột phá Hoàng cảnh tam giai, nhất cổ tác khí, nhảy vào Hoàng cảnh Trung giai.
Tốc độ tu luyện của Giang Trần đã rất nhanh, nhưng mà chính bản thân hắn lại còn không quá thoả mãn.
Đang trong suy nghĩ, bỗng nhiên toàn bộ hư không của Thiếu chủ phủ, truyền đến một thanh âm thét dài, thanh âm kia, làm cho Thiên Địa biến sắc, toàn bộ Thiếu chủ phủ cũng có chút đung đưa.
Tiếng kêu gào này, vậy mà không phải từ bên ngoài truyền đến, mà là từ trong truyền ra. Hơn nữa ngay khu vực phía sau núi của Thiếu chủ phủ.
Giang Trần tâm niệm vừa động, nghe được thanh âm này, liền phi tốc bay đi.
Đột nhiên, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Phía sau núi, một Cự Thú thân hình khổng lồ, thần thái uy mãnh, trên người có từng vòng vằn, để Cự Thú thêm vài phần dã tính cùng bá khí.
Thời điểm Giang Trần chứng kiến Cự Thú, trong lòng cũng vui vẻ.
- Rốt cục lại thức tỉnh lần nữa? Có phát triển không?
Giang Trần mừng rỡ, nhìn xem Cự Thú kia, ở đâu còn có bộ dạng năm đó?
Thái Tuế Bạch Hổ.
Đúng vậy, là lúc trước Giang Trần từ trong tay thiếu gia của Đan Hỏa Thành Nam Cung nhất tộc xảo trá đến một đầu Thái Tuế Bạch Hổ. Nhưng Nam Cung gia thiếu gia kia, lại coi Thái Tuế Bạch Hổ là một con Thôn Vân Hổ bình thường.
Phải biết rằng, Thái Tuế Bạch Hổ là Thượng Cổ Thần Thú. Huyết mạch vô cùng thần thánh, ở toàn bộ Linh thú giới của Chư Thiên Đại Thế Giới, huyết mạch của Thái Tuế Bạch Hổ, tuyệt đối có thể đứng vào Top 5.
Lần thứ nhất thời điểm Giang Trần nhìn thấy Thái Tuế Bạch Hổ, liền ý thức được con Linh thú kia không giống người thường, cho nên hắn mới có thể không tiếc bất cứ giá nào, từ trong tay Nam Cung thiếu gia, đoạt được Thái Tuế Bạch Hổ.
Đương nhiên, Nam Cung thiếu gia kia, chỉ sợ đến bây giờ vẫn không rõ, mình rốt cuộc đã mất đi cơ duyên cường đại đến cỡ nào.
Bất quá, đây chỉ là một loại giả thiết. Giả thiết nếu như Thái Tuế Bạch Hổ không có đến trong tay Giang Trần, vẫn ở trong tay Nam Cung đại thiếu gia, vậy Thái Tuế Bạch Hổ còn có thể phát triển nhanh chóng, có uy mãnh đáng sợ như thế sao?
Giờ khắc này, thanh âm ngạo khiếu kia, hiển nhiên là Thái Tuế Bạch Hổ phát ra. Sau khi Thái Tuế Bạch Hổ phát triển, thể trạng cơ hồ là tăng vọt gấp 10 lần, mà trên khí thế, càng như một trẻ nhỏ, chuyển biến thành một tráng hán hữu lực vô cùng.
Nói ngắn lại, Thái Tuế Bạch Hổ rốt cục phát triển rồi. Sau khi thức tỉnh Thượng Cổ trí nhớ, Thái Tuế Bạch Hổ này rốt cục tìm về bá khí của Thượng Cổ Thần Thú thuộc về mình.
Loại thanh âm ngạo khiếu này, dù là Long Tiểu Huyền, cũng có chút nhịn không được.
Long ngâm hổ khiếu, từ xưa đến nay, cái này là tổ hợp giống như số mệnh.
Dù sao đây là Thiếu chủ phủ, còn ở rất nhiều gia quyến, Giang Trần không muốn dẫn xuất tràng diện long ngâm hổ khiếu đáng sợ, người bình thường, thật đúng là gánh không được loại thanh thế này.
- Long huynh, lần tới ngươi muốn phát huy, tìm địa phương vắng vẻ một chút, ngươi tùy tiện phát huy. Ta nhất định sẽ không ngăn trở. Bất quá, hôm nay coi như xong? Các ngươi long tranh hổ đấu ngược lại là thống khoái, nhưng Thiếu chủ phủ nhất định sẽ bị các ngươi làm gà chó không yên a.
Long Tiểu Huyền vốn kích động, thấy thái độ phản đối của Giang Trần tương đối mạnh liệt, liền không hề kiên trì.
- Bạch Hổ nhi, không sai biệt lắm là được rồi a.
Giang Trần cười cười, bay vụt một cái, bắn về phía ngọn núi kia, rơi vào bên người Thái Tuế Bạch Hổ.
Thái Tuế Bạch Hổ nhìn thấy Giang Trần, vẻ mặt mừng rỡ, lập tức thu tư thế, thân thể nhoáng một cái, thân thể cao lớn lại biến trở về bộ dáng nguyên lai.
Mập mạp, có chút ú ú, có chút lười biếng, có chút manh manh...
- Bạch Hổ nhi, ngươi lại thức tỉnh Thượng Cổ trí nhớ?
Giang Trần cười hỏi.
Giang Trần tinh thông Thượng Cổ thú ngữ, mặc dù Thái Tuế Bạch Hổ còn không có học ngôn ngữ Nhân loại, nhưng Giang Trần cũng có thể nhẹ nhõm trao đổi.
- Trần thiếu, trong trí nhớ của ta, giống như nói huyết mạch của ta rất cao quý. Giống như trong trí nhớ, còn có rất nhiều thứ, có rất nhiều manh mối, nhưng chỉ là không có cách nào thoáng cái mở ra.
- Không vội, Thượng Cổ trí nhớ thức tỉnh, không phải sự tình một sớm một chiều. Mấy ngày này, ngươi đã liên tục thức tỉnh nhiều lần. Loại thiên phú cường đại này, đối với ngươi mà nói, là một bảo tàng cực lớn, tùy thời chờ ngươi đi mở ra.
Hiện tại, tuy Thái Tuế Bạch Hổ đã thức tỉnh nhiều lần Thượng Cổ trí nhớ. Nhưng luận thực lực tuyệt đối, vẫn không thể so với Long Tiểu Huyền.
Long Tiểu Huyền nhảy vào Hoàng cảnh, một đường thăng chức, lại có Chân Long Hóa Hình Quyết. Cho nên, Long Tiểu Huyền ở thân thể Nhân loại cùng Long tộc pháp thân tầm đó, có thể nhẹ nhõm hoán đổi.
Mà Thái Tuế Bạch Hổ bây giờ, tuy thực lực cũng rất không tồi, nhưng thủy chung không cách nào tu luyện tới trạng thái đỉnh phong của Thái Tuế nhất tộc, tạm thời cũng không cách nào hóa hình.
Đương nhiên, Giang Trần tin tưởng vững chắc, trong truyền thừa trí nhớ của Thái Tuế Bạch Hổ, nhất định sẽ có bí quyết Hóa Hình Thuật. Chỉ bất quá Thái Tuế Bạch Hổ bây giờ, còn không có thức tỉnh đến một bước kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...