Nếu thật là Đan Hỏa Thành xảy ra chuyện, còn có thể không có người tới báo tin?
Đan Cực Đại Đế vốn như một con gà trống ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng mà đòn sát thủ này của Giang Trần vừa ra, Đan Cực Đại Đế lập tức giống như bóng da hết khí.
Yết hầu ùng ục, hiển nhiên, cho tới giờ khắc này, hắn còn không cách nào tiếp nhận sự thật trước mắt.
Trong đầu hắn vẫn trống rỗng, vẫn không rõ, Giang Trần này, làm sao bắt lại con mình? Hắn là làm được như thế nào?
Theo thời gian suy tính, đây cơ hồ là sự tình không thể nào a.
Chẳng lẽ nói...
Trong lúc đó, đầu óc của Đan Cực Đại Đế khẽ động, hiện lên một ý niệm đáng sợ:
- Chẳng lẽ, lúc trước tiểu tử này đi ra động phủ? Đi Đan Hỏa Thành một chuyến? Chẳng những đi Đan Hỏa Thành, còn đi Nguyệt Thần Giáo mật báo?
Ý niệm chuyển tới đây, trong đầu Đan Cực Đại Đế không khỏi hiện lên một tia sợ hãi.
Nếu là như thế, vậy tiểu tử này không khỏi quá đáng sợ đi. Đồng thời, Đan Cực Đại Đế lại tràn ngập hối hận. Vì cái gì mình không kiêng nể gì ở trong động phủ an bài đội ngũ đi bắt Từ Thanh Tuyền như thế?
Vì cái gì không tránh đi tai mắt của tiểu tử này?
Chỉ là, giờ khắc này, mặc kệ nội tâm của hắn nghĩ như thế nào, cũng đã không làm nên chuyện gì. Chứng kiến nhi tử như một bãi bùn nhão, Đan Cực Đại Đế lòng như lửa đốt.
Vốn đem lời nói chết, làm cho hiện tại Đan Cực Đại Đế tìm không thấy lý do phù hợp để mở miệng.
Cầu xin tha thứ?
Đánh chết Đan Cực Đại Đế cũng nói không được.
Chọi cứng đến cùng?
Nhìn thủ đoạn của Giang Trần, nếu như mình thực ý định chọi cứng đến cùng, nói không chừng Giang Trần tiểu tặc sẽ lăng trì Thiên Lân Công Tử ngay.
Trong lúc nhất thời, nội tâm của Đan Cực Đại Đế phiền muộn không thôi, thúc thủ vô sách.
Lúc này Cao Sầm Đại Đế cũng chột dạ. Dù sao, chủ ý đi bắt Từ Thanh Tuyền, là hắn ra. Hôm nay Thiên Lân Công Tử bị Giang Trần bắt, đây không thể nghi ngờ là bắt được mệnh môn của Đan Cực Đại Đế.
Hắn làm người hiến kế, có thể bị Đan Cực Đại Đế giận chó đánh mèo hay không? Cao Sầm Đại Đế quả thực không dám nghĩ tới. Đột nhiên, hắn có chút hoài nghi, đến cùng cùng tiểu tử này đối nghịch, có phải một lựa chọn anh minh hay không?
Đan Hỏa Thành, có nên nhất định phải cùng Giang Trần không chết không ngớt hay không?
Đan Cực Đại Đế mặt xám như tro, đầy mình ngoan thoại, nhưng một câu cũng không dám phóng. Hắn sợ một câu ngoan thoại của mình, sẽ chọc giận Giang Trần. Dù sao, đối phương là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi huyết khí phương cương. Một khi bị chọc giận, trực tiếp giết chết Thiên Lân Công Tử, cái kia cũng không phải là sự tình không có khả năng.
Ánh mắt liếc nhìn Cao Sầm Đại Đế.
Cao Sầm Đại Đế chứng kiến ánh mắt của Đan Cực Đại Đế đưa qua, liền ngầm hiểu, biết rõ Đan Cực Đại Đế có ý định chịu thua rồi.
Đây chưa hẳn là thật chịu thua, nhưng mà tình thế so người cường. Lúc này, coi như là giả thua, vậy cũng phải chịu thua trước rồi nói sau.
Bằng không thì Thiên Lân Công Tử bị Giang Trần diệt, đây tuyệt đối là thiên đại tai nạn.
Cao Sầm Đại Đế đã nhận được Đan Cực Đại Đế ám chỉ, cao giọng nói:
- Giang Trần, đây là ân oán giữa Lưu Ly Vương Thành ngươi cùng Đan Hỏa Thành, ngươi liên quan đến người vô tội, cái này có chút vi phạm giang hồ đạo nghĩa a?
Đạo nghĩa?
Giang Trần nhịn không được cười:
- Bái kiến không biết xấu hổ, chưa thấy qua không biết xấu hổ như ngươi. Người hiến kế đi bắt Từ Thanh Tuyền cho Đan Cực, là ngươi đi?
- Như thế nào? Chỉ cho phép Đan Hỏa Thành ngươi dùng loại thủ đoạn hèn hạ này? Người khác gậy ông đập lưng ông, thì không được?
Mặt Cao Sầm tím xanh, không phản bác được.
Hắn biết rõ, hiện tại nói cái gì, đều rất vô lực.
- Tốt, Giang Trần, lần này coi như ngươi thắng, sát nhân bất quá đầu chỉa xuống đất. Lần này Đan Hỏa Thành chúng ta nhận thua, ngươi nói đi, ngươi muốn như thế nào, mới bằng lòng thả Thiên Lân Công Tử?
Cao Sầm Đại Đế cũng không dám đem lời nói quá ác. Vạn nhất kích thích Giang Trần, một đao làm thịt Thiên Lân Công Tử, vậy Cao Sầm hắn nhất định cũng bị Đan Cực Đại Đế ghi hận cả đời.
Người tông môn khác, thấy một màn như vậy, đều âm thầm uể oải. Nhìn điệu bộ này, nhi tử của Đan Cực Đại Đế bị người bắt, chẳng khác gì là mệnh môn của Đan Hỏa Thành bị người bắt được rồi.
Cái này còn cùng Giang Trần đấu thế nào? Như thế nào cùng Lưu Ly Vương Thành đấu?
Ném chuột sợ vỡ bình, sự tình thảo phạt Lưu Ly Vương Thành, hơn phân nửa là ngâm nước nóng rồi. Trừ khi Đan Cực Đại Đế cam lòng cầm con của mình tế cờ.
Thế nhưng mà, ở đây ai không biết, Thiên Lân Công Tử, là nhi tử được Đan Cực Đại Đế cưng chiều nhất, cũng là nhi tử kỳ vọng cao nhất?
Lúc này, ngay cả Thiên Long Phái Long Bá Tương, cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ. Long Bá Tương rất rõ ràng Đan Cực Đại Đế cưng chiều đứa con trai này đến cỡ nào.
Nếu như Thiên Long Phái hắn hại Đan Cực Đại Đế mất đi đứa con trai này, chỉ sợ Đan Hỏa Thành sẽ buông ân oán cùng Lưu Ly Vương Thành, trước diệt Thiên Long Phái hắn.
Tuy Thiên Đô Chi Chủ cũng hận không thể giết chết Giang Trần, nhưng khi nhìn thấy tình hình trước mắt, hắn cũng biết, cái này đã không thực tế.
Thiên Hà Cung cùng Thiên Âm Tự, vốn là minh hữu của Đan Hỏa Thành. Bọn hắn tự nhiên sẽ không hại nhi tử của Đan Cực Đại Đế. Bọn hắn cũng không có đảm lượng này.
Trong lúc nhất thời, không khí hiện trường vô cùng quỷ dị.
Hai ba mươi cường giả Đế cảnh, lại bị một người tuổi còn trẻ đùa bỡn trong bàn tay, cái này để cho bọn hắn có loại cảm giác ủ rũ.
Mặc dù trong nội tâm không cam lòng, nhưng lại vô kế khả thi.
Khóe môi của Giang Trần nhếch lên vẻ trào phúng:
- Thả hắn? Ngươi cảm thấy, Bổn thiếu chủ tân tân khổ khổ, thật vất vả bắt được một con cá lớn? Cứ như vậy thả hắn sao?
- Nếu như người của Lưu Ly Vương Thành ta, rơi vào trong tay các ngươi? Các ngươi sẽ thả hắn?
Giang Trần hỏi lại, làm cho bên Đan Hỏa Thành á khẩu không trả lời được. Đổi lại lập trường, nếu như bọn hắn bắt được Từ Thanh Tuyền, nhất định sẽ thỏa thích áp chế Giang Trần, tuyệt đối không có khả năng thả nàng. Lý do bắt nàng, chính là vì uy hiếp Giang Trần, ở đâu có khả năng thả?
Hôm nay, sự tình xoay chuyển, chưa bắt được Từ Thanh Tuyền, ngược lại Thiên Lân Công Tử rơi vào tay giặc. Cái này để cho những cường giả của Đan Hỏa Thành, trong nội tâm cả đám dâng lên một loại cảm giác hoang đường không hiểu.
Dù là Cao Sầm xưa nay túc trí đa mưu, quỷ kế chồng chất, giờ phút này cũng có chút không phản bác được. Hắn thật không biết, loại tình huống này còn có thể nói cái gì.
Sự tình đã xé rách da mặt, còn có thể làm cho đối phương lui bước hay sao?
Bất quá, cái gì cũng không làm, hiển nhiên là không được.
Cao Sầm than nhẹ một tiếng:
- Giang Trần, lần này ngươi chiếm thượng phong, ngươi muốn hung hăng càn quấy như thế nào cũng được. Bất quá, ngươi nên rõ ràng, ngươi bắt Thiên Lân Công Tử, đích thật là nắm giữ át chủ bài có lợi. Bất quá, tấm át chủ bài này, phải xem ngươi đánh như thế nào. Nếu như ngươi không đánh tốt, Lưu Ly Vương Thành cùng Đan Hỏa Thành không chết không ngớt, đối với ngươi cũng chưa chắc có bao nhiêu chỗ tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...