Sát Thần Chí Tôn

̃ đấu bắt đầu. (2)

Ba thắng hai hòa, bốn thua, chiến tích này đẩy Khổng Tước thánh sơn tới biên giới nguy hiểm.

Hiện tại mười ba ván đánh cuộc chỉ còn lại bốn trận võ đấu, dưới tình huống như vậy, thực sự không nhìn ra được Khổng Tước thánh sơn có bao nhiêu phần thắng.

Thế cục đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, có thể nói là rất không ổn.

Giang Trần và Hoàng Nhi lúc trở lại trận doanh Khổng Tước thánh sơn, đều nhìn thấy vẻ mặt của mọi người tràn ngập ngưng trọng.

- Sao vậy? Cả đám đều ủ rũ như vậy làm gì?

Giang Trần ngược lại, thanh âm của hắn vô cùng nhẹ nhõm, nhìn thấy sĩ khí của mọi người rớt xuống ngàn trượng như vậy, tự nhiên Giang Trần cũng không hy vọng nhìn thấy một màn như thế.

- Thiếu chủ, thế cục đối với chúng ta rất bất lợi a.

Vân Trung Minh Hoàng là người tham dự, cho nên tràn ngập tự trách, nói:

- Đều do thuộc hạ học nghệ không tinh, kéo chân mọi người.

Vô Song đại đế bên cạnh nói:

- Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, trừ Chân thiếu chủ ra, chúng ta đều không có bao nhiêu chắc chắn. Trừ Chân thiếu chủ, chỉ có Hoàng Nhi tiểu tỷ mới thu được một trận hòa, nếu nói cản trở, tất cả chúng ta đều đang kéo chân a.


Giang Trần thấy bầu không khí có chút xấu hổ cho nên vội nói:

- Thi đấu không phải còn chưa chấm dứt sao? Chẳng lẽ các người không có lòng tin, ở trong bốn ván cuối cùng chuyển bại thành thắng sao?

Đương nhiên mọi người hiện tại đều nghĩ tới việc chuyển bại thành thắng trong bốn ván cuối cùng, thế nhưng mà bốn ván cuối cùng này, khả năng lật ngược thế cờ thực sự quá bé nhỏ, cơ hồ là nhiệm vụ không có cách nào hoàn thành.

- Mọi người đừng nản chí, lần này chúng ta đều không có chuẩn bị gì. Đối phương hiển nhiên đã có chuẩn bị. Nhưng lại nhờ người ngoài, các ngươi thực sự tin rằng cái gọi là Sách Đan Vương và Huy Đan Vương kia là người Tu La đại đế bồi dưỡng được hay sao?

Giang Trần không chút tin tưởng nào.

Nếu như thực sự là Tu La đạo tràng khiêu chiến Khổng Tước thánh sơn, trừ phù lật nhất đạo Tu La đạo tràng có chút ưu thế ra, phương diện khác Tu La đạo tràng tuyệt đối không có ưu thế gì đáng nói.

Nói trắng ra tất cả mọi chuyện xấu đều từ trên người Huy Đan Vương và Sách Đan Vương kia. Tu La đại đế của TU La đạo tràng, chiến tích của hắn cũng rất kém cỏi.

Đa Mai Minh hoàng oán hận nói:

- Tu La đại đế chống lại thiếu chủ, trong bốn ván thì thua ba hòa một. Thật không biết hắn lấy dũng khí từ đâu, còn mặt mũi tiếp tục đấu. Cho dù cuối cùng Khổng Tước thánh sơn chúng ta thua, hắn có mặt mũi làm chưởng khống giả Lưu Ly vương thành này hay sao? Hắn có tư cách kia sao?

Ở trước mặt thiên tài trẻ tuổi thua liền ba ván.

Chuyện này đối với Tu La đại đế mà nói, tuyệt đối là vết nhơ trong cuộc đời hắn. Có vết nhơ này, cho dù hắn khống chế Lưu Ly vương thành, cũng rất khó làm cho mọi người tin phục.

Giang Trần cười cười, hai tay khẽ giơ lên, ánh mắt kiên định nhìn về phía Vô Song đại đế:

- Mạch lão ca, trong bốn ván võ đạo này, ván của huynh, huynh nhất định phải chiến thắng.

- Tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.

Vô Song đại đế vô cùng kiên định.

- Vân Trung Minh Hoàng, ván của ngươi, Sách Đan Vương và Huy Đan Vương kia cũng không phải là đại đế. Nếu như ngươi có thể chiến thắng tự nhiên là tốt. Nếu như không đánh bại được một trong hai người bọn chúng, bảo vệ kết quả hòa có lẽ không có vấn đề gì chứ?

Vân Trung Minh Hoàng vỗ ngực nói:

- Thiếu chủ, nếu như ngay cả một trận hòa ta cũng không lấy được. Vậy cũng không còn mặt mũi nào ở Khổng Tước thánh sơn.

- Được, như vậy chứng minh chúng ta còn có hy vọng.


Giang Trần và Hoàng Nhi nhìn nhau, hắn đối với Hoàng Nhi vô cùng yên tâm. Lý Kiến Thành mắt cao hơn đầu, nhưng mà muốn nói ở phương diện võ đạo, hắn còn kém xa Hoàng Nhi.

Bên Niêm Hoa đại đế cũng không để cho Giang Trần có thời gian, không ngờ lại tuyên bố luôn:

- Kế tiếp là thi đấu áp trục mà mọi người mong chờ nhất.

- Bốn ván võ đấu, mời những người xuất trận của song phương lên đài. Nhớ kỹ phải tuân thủ quy tắc. Người đứng đầu đối đầu với nhau, tùy tùng đấu với tùy tùng, đệ tử truyền thừa đấu với nhau. Tuyệt đối không thể tùy tiện thay đổi.

Quy tắc này cũng tránh cho bọn họ chơi chút trò nhỏ, vặt vãnh trong lúc thi đấu.

Bên Tu La đại đế, người thứ nhất nhảy ra lại là Huy Đan Vương. Thực lực của Huy Đan Vương này kỳ thực còn cao hơn Sách Đan Vương một ít.

Hắn xung phong, bên Tu La đại đế cũng mang theo ý định giống như đánh cuộc. Bọn họ suy đoán, bên Khổng Tước thánh sơn có lẽ sẽ phái Vân Trung Minh Hoàng đi ra.

Giang Trần lại cười nói:

- Mạch lão ca, ván đầu võ đạo này huynh đi lên đi.

Bốn ván võ đấu, phải đề cao sỹ khí. Hiện tại cục diện không phải quá có lợi cho Khổng Tước thánh sơn, cho nên Giang Trần cũng hy vọng để cho Vô Song đại đế mạnh mẽ chiến thắng, lấy khởi đầu tốt cho Khổng Tước thánh sơn.

Dù sao Vô Song đại đế là một trong bốn người nắm chắc chiến thắng nhất trong võ đấu. Tuy rằng huyết mạch Thiên Côn Vô Song đại đế còn chưa kịp luyện hóa. Nhưng mà bằng vào thần thông của Vô Song đại đế, muốn đánh bại một võ giả Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề nào.

- Ván thứ mười, Vô Song đại đế Khổng Tước thánh sơn đấu với Huy Đan Vương của Tu La đạo tràng.

Niêm Hoa đại đế lớn tiếng tuyên bố.

- Quy tắc lôi đài, sinh tử do ý trời. Cho nên lúc này lão phu nhắc nhở một chút, nếu như thực lực không đủ, chống đỡ không nổi thì nên nhận thua sớm. Không nên tiếp tục đánh làm gì, đến lúc đó ngay cả cơ hội nhận thua cũng không còn.


Không thể không nói, Niêm Hoa đại đế vẫn hy vọng song phương không đánh nhau quá hăng say, càng không hy vọng xuất hiện cục diện chết, tổn thương.

Huy Đan Vương nhìn thấy bên Khổng Tước thánh sơn không ngờ lại phái Vô Song đại đế ra, trong lòng cực kỳ phiền muộn. Hắn vốn muốn đi lên tranh thủ thắng Vân Trung Minh Hoàng một ván.

Hiện tại chống lại Vô Song đại đế, còn có cơ hội gì nữa chứ? Hắn đừng để bị đánh bại nhanh quá đã là không tệ rồi.

Trước đó Vô Song đại đế thua trên trận pháp, vẫn cảm thấy mặt mũi mình có chút khó coi. Hiện tại rốt cuộc cũng tới võ dấu. Hắn dồn tất cả nghẹn khuất của mình, định tranh thủ một ván thắng cho Khổng Tước thánh sơn.

- Động thủ đi.

Ánh mắt Vô Song đại đế sâu xa, uy áp đại đế không chút lưu tình tràn về phía đối phương.

Huy Đan Vương dù sao cũng là Hoàng cảnh đỉnh phong, dưới uy áp đại đế áp bách của Vô Song đại đế, vẫn miễng cưỡng chống lại được, hắn ôm quyền nói:

- Xin hạ thủ lưu tình.

Còn chưa đánh đã có chút ý tứ giống như chịu thua

Vô Song đại đế không nói lời nào, thế giới võ đạo, bất binh yếm trá. Mặt ngoài xem ra người ta ở thế yếu, thế nhưng nói không chừng người ta đang làm hắn chủ quan cũng không biết chừng.

So đấu võ đạo cũng không phải có hắc mã lấy yếu thắng mạnh. Hoàng cảnh đỉnh phong cũng không phải chưa từng có tiền lệ chiến thắng đại đế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui