Sát Thần Chí Tôn

̀i ba ván phân định thắng bại.

- Hai tùy tùng? Một đệ tử thân truyền?

Tu La đại đế nghĩ một lát, nghĩ tới đệ tử thân truyền của mình là Lý Kiến Thành, mặc kệ phương diện nào tuyệt đối là đỉnh tiêm. So với Chân thiếu chủ có lẽ còn chênh lệch kém một chút thế nhưng cũng có nắm chắc. Lại nói Chân thiếu chủ có đệ tử thân truyền sao?

Về phần tùy tùng, thủ hạ Tu La đại đế hắn có Nhật, Nguyệt, Tinh, ba đại hoàng giả, so với Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn cũng tương xứng

- Phương diện lựa chọn người bổn đế không có bất kỳ ý kiến nào, thế nhưng đan đạo chỉ có hai ván, các ngươi không thấy có chút ít hay sao?

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xôn xao một mảnh, đan đạo có hai ván còn ít sao?

Trước đó không phải Tu La đại đế lo lắng phương diện đan đạo kém Chân thiếu chủ sao? Tại sao bỗng nhiên hướng gió lại đổi như vậy?

Ngay cả Thương Hải đại đế và Trảm Không đại đế cũng có chút ngoài ý muốn.

Niêm Hoa đại đế có chút kinh ngạc nhìn qua Tu La đại đế, hiển nhiên đối với viện Tu La đại đế đột nhiên thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ cũng cảm thấy khó hiểu không thôi.

- Tu La đạo hữu, võ đạo bốn ván, đan đạo hai ván, cũng không tính là ít a.

- Ít? Quá ít. Như thế nào cũng phải có ba ván. ta đề nghị phần ngự thú này không bằng hủy bỏ đi.


Tu La đại đế ở phương diện ngự thú nhất đạo quả thực không có gì nắm chắc cả.

- Tu La, ngự thú nhất đạo không cần phải bỏ. Để cho bọn họ thêm một ván lĩnh vực đan đạo, phù lật cũng thêm một ván nữa.

Đan Cực đại đế truyền âm nói.

Tu La đại đế được Đan Cực đại đế chỉ thị, lại nói:

- Nếu không thì thêm một ván đan đạo, một ván ở lĩnh vực phù lật nhất đạo. Chín ván biến thành mười một ván, được không?

- Phù lật nhất đạo?

Niêm Hoa đại đế có chút khó nhịn, nhìn về phía Giang Trần. Chỉ là Giang Trần chỉ cười nhạt một tiếng:

- Tu La đại đế tính toán thật tốt nha. Phù lật nhất đạo là thứ hẳn Tu La đại đế ngươi rất am hiểu a? Muốn thêm thì dứt khoát thêm nhiều một chút, phù lật và trận pháp nhất đạo đều thêm một nữa. Võ đạo bốn vạn, đan đạo ba ván, phù lật và trận pháp, ngự thú đều hai ván.

Tổng cộng mười ba ván.

Hoặc là thêm nhiều nữa, hoặc là không thêm.

Đây là ý kiến của Giang Trần, hiển nhiên ý kiến này nhận được sự ủng hộ của các chư hầu. Phía dưới rất nhiều chư hầu nhao nhao kêu lớn:

- Chúng ta ủng hộ ý kiến của Chân thiếu chủ.

- Đúng vậy, hiếm khi tổ chức đại hội chư hầu, để cho mọi người nhìn thấy một màn luận bàn đặc sắc cũng tốt nha.

- Đúng vậy, mười ba trận, càng nhiều thì càng dễ dàng nhìn ra được nội tình của song phương a.

Phía dưới kêu to không ngừng. Đám chư hầu này dù sao cũng muốn nhìn náo nhiệt hơn một chút. Nếu như chín ván, quả thực không đủ tận hứng.

Mười ba ván mới tốt nha.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Tu La đại đế, hiển nhiên tất cả mọi người đều đợi câu trả lời thuyết phục của Tu La đại đế.

Tu La đại đế thoáng cái bị mọi người đẩy lên đống lửa. Hắn có chút khó coi, trong lòng thì không ngừng tính toán.


- Bốn trận võ đạo, bên ta ít nhất có thể nắm được hai trận. Hai trận khác, nếu như là Nhật, Nguyệt, Tinh, tam hoàng đấu với Tứ đại hoàng giả kia, ít nhất có thể đánh hòa không phân thắng bại. Nếu như hai ván này hòa, không phân thắng bại, vậy thì mười ba trận biến thành mười một trận. Mười một trận ta chỉ cần nắm chắc sáu trận, coi như đã thắng. Võ đạo thắng hai, đan đạo mà nói, trừ Chân thiếu chủ này ra, nếu như đánh ba ván, ba ván ít nhất có thể thắng được hai ván. Tăng thêm phương diện phù lật ít nhất có thể thắng chắc một ván, thậm chí cả hai cũng có thể thắng được. Như vậy dù trận pháp và ngự thú đều thua, ta cũng có thể nắm chắc sáu ván thủ thắng.

Trong lòng Tu La đại đế nhanh chóng tính toán, cảm thấy bên mình có phần thắng rất lớn. Tùy tiện tính toán đã có thể nắm chắc sáu ván, thắng lợi trong tầm tay.

Về phần hai ván trận pháp và ngự thú, bốn ván này dù sao cũng thắng được một ván chứ? Vận khí tốt còn có thể nắm được hai trận thắng.

Nghĩ tới đây, Tu La đại đế cũng hào phóng cười cười:

- Tất cả mọi người đã cảm thấy số trận càng nhiều càng đặc sắc, bổn đế há có thể phá hỏng tâm tình hào hứng của mọi người đây? Cứ như vậy quyết định đi, bốn ván võ đạo, ba ván đan đạo, trận pháp và ngự thú hai ván, tổng cộng có mười ba ván.

- Nhưng mà bổn đế có đề nghị.

Tu La đại đế cười nói.

- Đề nghị gì?

Niêm Hoa đại đế hỏi.

Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn qua Tu La đại đế, lo lắng tên này lại đưa ra yêu cầu quá đáng gì đó. Vào thời khắc mấu chốt này, bất luận một chi tiết nào cũng không thể phớt lờ được.

- Ta đề nghị bất kỳ một trận nào đều phải ước định thời gian. Ví dụ như võ đạo, nếu như thực lực song phương ngang nhau, vậy thì cho dù có tiếp tục thi đấu cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, đả thương người minh còn không nói, còn tổn thương hòa khí, đối với đại cục của Lưu Ly vương thành chúng ta sẽ tạo thành bất lợi. Cho nên ta đề nghị quy định thời gian.

Không thể không nói, đề nghị này của Tu La đại đế tương đối dễ chấp nhận.

Niêm Hoa đại đế gật gật đầu nói:


- Tu La đạo hữu có thể nghĩ như vậy, lão phu cảm thấy rất vui mừng. Điều này nói rõ Tu La đạo hữu cũng cân nhắc cho đại cục. Chân thiếu chủ, ngươi có vấn đề gì không?

Tự nhiên Giang Trần không tin Tu La đại đế này có ý tốt gì. Hắn đề nghị như vậy nhất định là có ý định riêng của đối phương. Chỉ là hiện tại Giang Trần không biết đối phương đang tính toán cái gì mà thôi.

Nhưng mà kiến nghị này của Tu La đại đế không thể không nói Giang Trần cũng không chịu thiệt gì. Giang Trần ra vẻ suy nghĩ một lát, giả bộ do dự rồi nói:

- Được rồi, có thể không tổn thương hòa khí thì tốt nhất.

Tu La đại đế nghe hắn nói như vậy, trong lòng vui mừng không thôi. Sở dĩ hắn đưa ra yêu cầu này thực ra có tư tâm rất lớn.

Tùy tùng mà hắn chọn nhất định là chọn tử Nhật Nguyệt Tinh, tam hoàng này. Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng và Tứ hoàng của Khổng Tước thánh sơn kia, thực lực ngang nhau, đấu lâu có lẽ sẽ phân ra thắng bại.

Thế nhưng mà hai ván kia, Tu La đại đế chỉ cầu hòa không cần cầu thắng. Bởi vì hai ván võ đạo, phần thắng của hắn đặt trên người mình và đệ tử thân truyền Lý Kiến Thành.

Hắn tự hỏi, mình chống lại Chân thiếu chủ tuyệt đối là nghiền nát nhẹ nhõm, về phần Lý Kiến Thành chống lại đệ tử thân truyền của Chân thiếu chủ sao?

Vậy càng không cần phải nghĩ, hiên tại Giang Trần nào có đệ tử thân truyền gì, cũng không thể phái Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương, hai lão đầu này ra xuất chiến đó chứ?

Thế nhưng mà hai lão đầu này căn bản không tính là đệ tử võ đạo của Giang Trần, cũng không phải là người trẻ tuổi, bọn họ xuất chiến không hợp quy củ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui