Sát Thần Chí Tôn

̣. (2)

- Ha ha, thế cục Lưu Ly vương thành hỗn loạn, lão ca cũng lo lắng có người gây bất lợi với lão đệ. Cho nên, mỗi ngày kế tiếp lão phu đều đi theo lão đệ, làm cận vệ cho lão đệ. A Vận, nàng không có ý kiến gì chứ? Ha ha.

Vô Song đại đế cười nói.

Vận phu nhân nghiêm mặt nói:

- Phải như thế, Mạch ca không nói, thiếp cũng khuyên chàng như vậy. Trong khoảng thời gian này là thời điểm cần tình huynh đệ nhất, người làm ca ca như chàng, thời khắc mấu chốt không xuất lực thì lúc nào mới xuất lực.

Vận phu nhân hiểu rõ đại nghĩa, làm cho Giang Trần rất là cảm động.

Nhân tâm, nhân tâm a. Giang Trần cứu Vận phu nhân, tuy rằng không cần hồi báo, nhưng người ta đối với hắn như vậy, trong lòng Giang Trần vẫn rất cảm kích.

Bên người có cường giả đại đế đi theo, quả thực thuận tiện hơn nhiều.

- Còn có huynh đệ Canh gia, cũng cùng đi.

Vô Song đại đế cười ha hả nói:

- Hai người bọn họ đều là huynh đệ đáng tin, đối với lão đệ cũng vô cùng bội phục.

- Như vậy tiểu đệ sẽ không sĩ diện cãi láo.

Giang Trần nghe vậy đại hỉ, nói.


Thực lực của huynh đệ cũng vô cùng được. Tuy rằng không phải là Đế cấp, thế nhưng tu vi so với Tứ đại hoàng giả cũng không sai biệt lắm.

Có Vô Song đại đế, tăng thêm Tứ đại hoàng giả, hơn nữa thêm huynh đệ Canh gia, thế lực cạnh hắn tuyệt đối vô cùng khả quan.

Huống chi, còn có Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại đế, thủ hạ dưới trướng bọn họ cũng không thiếu cao thủ.

- Lão đệ...

Vô Song đại đế trầm ngâm một lát, bỗng nhiên lại nói:

- Thứ cho ta nói thẳng, trong khoảng thời gian này tin đồn nổi lên bốn phía trong Lưu Ly vương thành. Tin tức của Khổng Tước đại đế là thứ khiến cho ta lo lắng nhất.

- Lão ca có ý kiến gì không?

Giang Trần khẽ nhíu mày nói.

- Ta lo lắng Khổng Tước đại đế cho dù không có vẫn lạc thì nhất định cũng gặp vấn đề. Bằng không mà nói, Tu La đại đế nào có lá gan lớn như vậy, tuyên truyền những tin đồn này. Lão ca lo lắng.... phân tranh nội bộ trong Lưu Ly vương thành này liệu có phải có bàn tay của thế lực khác nhúng tay vào hay không.

Vô Song đại đế rốt cuộc cũng là đại đế, trực giác kinh người. Lúc hắn nói chuyện cũng khiến cho biểu hiện trên mặt Giang Trần dần dần trở nên ngưng trọng, mãi một lúc lâu mới than nhẹ một tiếng:

- Mạch lão ca, thực không dám dấu diếm, đệ cũng có chút lo lắng. Mấy ngày trước đây đệ từ bên ngoài trở về, cửa hàng đan dược mới khai trương bên cạnh THái Uyên các không ngờ lại là người do Đan Hỏa thành phái tới. Đệ hiện tại không nhịn được mà có ý nghĩ, rốt cuộc là Đan Hỏa thành thừa dịp xâm nhập hay là Tu La đại đế tự mình dẫn sói vào nhà?

Vô Song đại đế nghe vậy lông mày nhíu lại:

- Đan Hỏa thành?

Vận phu nhân nghe thấy ba chữ này, vẻ mặt đang ôn hòa tháng cái bắt đầu trở nên phức tạp.

Hiển nhiên, ba chữ Đan Hỏa thành này đối với Vô Song đại đế và Vận phu nhân mà nói, đều là cái tên mà bọn họ không muốn nghe thấy.

Bởi vì người lúc trước làm cho Vận phu nhân bị thương chính là Đan Cực đại đế của Đan Hỏa thành.

Đan Cực đại đế vẫn là cái kim trong lòng Vô Song đại đế và Vận phu nhân.

Lúc trước Vận phu nhân tuổi còn trẻ, vô số thiên tài trẻ tuổi theo đuổi. Thế nhưng mà Vận phu nhân đối với Vô Song đại đế vừa thấy đã yêu.

Vốn là chuyện tốt hai bên tự nguyện, cùng có tình cảm, thế nhưng bởi vì Đan Cực đại đế tham dự, làm cho mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp.

Vô Song đại đế bị bức phải quyết đấu với Đan Cực đại đế, cuối cùng chỉ kém nửa trù, trong lúc nguy cấp, Vận phu nhân lấy thân mình ngăn cản một kích cho Vô Song đại đế, cho nên mới dẫn tới thương thế của nàng.

Sau trận chiến đó Đan Cực đại đế vừa giận, điên cuồng lại có chút hối hận, có chút áy náy. Cho nên đối với việc Vô Song đại đế tiến vào Đan Hỏa thành tìm kiếm phương thức trị thương, từ trước tới nay hắn đều mắt nhắm mắt mở.


Không phải hắn không muốn ra tay với Vô Song đại đế, mà là hắn sợ việc này đối với danh tiếng của mình bất lợi, cũng sợ Vận phu nhân hận hắn cả đời.

Giang Trần đối với Đan Hỏa thành cũng hận thấu xương.

Ân oán trước kia không kể tới, lần này người Đan Hỏa thành không ngờ lại tới Lưu Ly vương thành hô phong hoán vũ, đây là điều mà Giang Trần tuyệt đối không cho phép.

Lưu Ly vương thành này là địa bàn của hắn, Thái Uyên các càng là lãnh địa tư nhân của hắn, nhằm vào Thái Uyên các, chính là nhằm vào Giang Trần hắn.

- Lão đệ, lão đệ xác định đó là người Đan Hỏa thành hay sao?

- Đệ đã bức cung ra, điểm này tuyệt đối không có vấn đề.

- Đúng rồi, nếu như Tu La đại đế thực sự dẫn sói vào nhà, như vậy hắn quả thực không có đầu óc, sẽ bị Đan Hỏa thành ăn tươi nuốt sống. Nếu như thực sự là Tu La đại đế dẫn sói vào nhà, ta dám cam đoan, hắn sớm muộn gì cũng phải hối hận.

Vô Song đại đế vừa tức vừa gấp gáp.

Vận phu nhân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cánh tay Vô Song đại đế:

- Mạch ca, chàng yên tâm đi. Hiền đệ thiên tài như vậy, coi như là Đan Hỏa thành, đệ ấy nhất định sẽ không sợ. Kê Lang Đan Vương của Đan Hỏa thành không phải hai lần liên tục bị hiên đệ đánh bại hay sao?

Vô Song đại đế cũng cười rộ lên, vỗ bàn nói:

- Đúng vậy, Kê Lang Đan Vương được xưng là đệ nhất truyền nhân của Đan Hỏa thành, ở trước mặt hiền đệ đệ liên tục kinh ngạc. Điều này nói rõ Đan Hỏa thành đời sau kém hơn đời trước, Lưu Ly vương thành hơn xa Đan Hỏa thành.

Giang Trần ung dung cười cười, bỗng nhiên ánh mắt ngưng trọng, nhìn qua Vô Song đại đế nói.

- Mạch lão ca, lão ca có từng nghĩ qua mình sẽ có một ngày nghiền áp Đan Cực đại đế.

- Ồ? Chỉ giáo cho.


Hai mắt Vô Song đại đế sáng ngời.

Nghiền nát Đan Cực đại đế, đây là tâm nguyện lớn nhất trong những năm gần đây của Vô Song đại đế.

Tuy nhiên thương thế của Vận phu nhân hiện tại đã khỏi hắn, nhưng trận chiến ấy lại mang tới cho Vô Song đại đế sự sỉ nhục trong lòng hắn, hoàn toàn không có rửa sạch được.

Nếu như có thể có cơ hội nghiền nát Đan Cực đại đế mà nói, Vô Song đại đế tuyệt đối sẽ không có chút do dự nào.

- Lão đệ, không phải lão đệ đang đùa ca ca ta đó chứ?

Vô Song đại đế cười khổ.

Giang Trần lắc đầu:

- Đệ đã nói như vậy tự nhiên có đạo lý của mình. Chỉ là chuyện này nên giữ bí mật.

Vô Song đại đế vỗ ngực:

- Huynh đệ, Mạch Vô Song ta nhân phẩm ra sao, có lẽ đệ cũng đã biết. Nếu như lão đệ có thể giúp lão ca ta hoàn thành tâm nguyện như vậy, đời này của lão ca mặc đệ phân công, cho dù mang theo Vận nhi gia nhập Khổng Tước thánh sơn của lão đệ cũng tuyệt đối không nhíu mày lấy một cái.

Giang Trần ung dung cười nói:

- Lão ca nhàn vân dã hạc đã quen, gia nhập Khổng Tước thánh sơn, đệ đệ cũng không dám hy vọng chuyệ nnày. Nhưng mà lão ca và đệ hợp nhau như vậy, cọc cơ duyên này nếu không cho lão ca thì trong lòng ta cực kỳ bất an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui