Sát Thần Chí Tôn

́t mạch trở lại như cũ. (2)

Thế nhưng mà một đạo quang mang như vậy khiến cho trong lòng Huyết Quỳ Ma Đế ít nhiều vẫn có chút nghi hoặc, có một chút không cam lòng.

- Nếu như thế này mà không chết thì tiểu tử này thực đáng sợ.

Huyết Quỳ Ma Đế thì thào thở dài, hắn là Ma Đế, giờ phút này cũng không có cách nào xác nhận rốt cuộc mình có giết chết được đối thủ hay không.

Cẩn thận kiểm tra một hồi trong cái hố to kia, lại không tìm thấy nửa điểm dấu vết để lại. Cũng hoàn toàn không cảm nhận được khí tức còn sót lại của đối phương sau khi chết đi.

- Kỳ quái, chẳng lẽ tiểu tử kia thực sự chạy đi rồi?

Huyết Quỳ Ma Đế càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Hắn là đại đế của Huyết Ma nhất tộc, chưa bao giờ có chuyện gì khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi và bất an, đây không phải là thứ mà Ma tộc nên có.

Thế nhưng mà không ngờ giờ phút này hắn lại thực sự có cảm giác bất an như vậy.

Sẽ không, sẽ không. Tiểu tử này cho dù có ba đầu sáu tay, dưới loại tình huống này cũng không có khả năng thoát được. Nếu như hắn dùng độn quang chạy đi, ta nhất định có thể nhìn thấy. Căn bản không có dùng độn quang chạy đi. Có lẽ chỉ là ta đa nghi mà thôi.

Huyết Quỳ Ma Đế không ngừng an ủi chính mình.

Dừng lại trên cái hố to kia hồi lâu Huyết Quỳ Ma Đế mới không cam lòng lắc đầu:

- Bỏ đi, bỏ đi, nơi này đã triệt để hủy diệt. Xem ra ta nên rời khỏi đây, lần nữa tìm một nơi khác. Bằng không một khi cường giả nhân loại tới đây, ta sẽ chết không có chỗ chôn.


Hiện tại Huyết Quỳ Ma Đế sau khi thi triển huyết mạch trở lại càng suy yếu không chịu nổi. Dù là một cường giả Hoàng cảnh cao giai, thậm chí cũng có thể diệt sát hắn.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương có thể đối phó được với Ma Vân huyết sát của hắn.

Huyết Quỳ Ma Đế rất rõ ràng, Băng Vân sơn mạch này có người chạy thoát ra ngoài, người chạy đi nhất định sẽ mang theo tin tức ra ngoài, như vậy có nghĩa rằng nơi này đã không còn an toàn.

Ma tộc tuy rằng làm việc bá đạo, thế nhưng cũng không thiếu cẩn thận. Huyết Quỳ Ma Đế tuy rằng không cam lòng, chỉ là sau khi nghĩ thông suốt, vẫn quyết định dứt khoát rời khỏi.

Lại nói khi Giang Trần thúc dục Thời Không ấn phù, trực tiếp vượt qua pháp tắc hưu không, bị một đạo quang mang dùng mắt thường không thể nào thấy được cuốn đi.

Chờ tới khi hắn kịp phản ứng, lại phát hiện ra truyền tống bỏ qua thời không đã chấm dứt.

- Người trẻ tuổi, hoan nghênh đi vào cung thứ hai trong Lục cung, Đan Tiêu cung.

Giang Trần vừa mới đứng vững gót chân, còn chưa kịp rõ ràng tình huống đã được một thanh âm nhắc nhở.

Đan Tiêu cung?

Giang Trần nghe vậy trong lòng chấn động. Cung thứ hai trong lục cung truyền thừa không ngờ lại là Đan Tiêu cung?

Khi Giang Trần cung thứ nhất của Lục cung truyền thừa từng nghe Thiên Côn lão nhân nói trong lục cung truyền thừa này có một tiền bối là người của Đan Tiêu cổ phái.

Chẳng lẽ cung thứ hai này chính là tiền bối Đan Tiêu cổ phái tọa trấn? Nếu như nói vậy thì cung thứ hai này cũng có chút sâu xa với hắn a.

- hừ, mất hồn mất vía còn ra thể thống gì? Võ giả nhân loại hiện tại đều không nên thân như vậy sao? Nhiều năm như vậy không có người tiến vào lục cung truyền thừa, thật vất vả mới có một người vào, không ngờ lại đần độn như vậy.

Thanh âm này có chút nghiêm khắc, thật chí là có chút âm trầm.

Giang Trần cười khổ nói:

- Tiền bối đừng vội hiểu nhầm, vãn bối huyết chiến với Ma tộc, thúc dục Thời Không ấn phù mới có thể trốn được vào trong Lục cung truyền thừa này. Sau khi huyết chiến còn chưa từ trong ý cảnh của trận chiến ấy ra, cho nên mới thất thần trong nháy mắt như vậy. Mong tiền bối thông cảm.

Thanh âm kia hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Mặc dù không có tràn ra quy mô lớn, thế nhưng Ma tộc khắp nơi đều đang rục rịch, bóng dáng Ma tộc đã nhiều lần xuất hiện.

- Ma tộc, Ma tộc...


Người kia thì thào tự nói, cực kỳ thương cảm, bên trong thương cảm lại hiện lên vẻ căm hận nồng đậm, có ý tứ giống như nghiến răng nghiến lợi vậy.

Giang Trần cũng biết cường giả thượng cổ có thể nói là không có một ai không căm hận Ma tộc. Cho dù những cường giả trốn ở trên Vạn Uyên đảo kia nhất định cũng thống hận Ma tộc.

Nếu như không phải Ma tộc, bọn họ cần gì phải xa xứ, rời khỏi mảnh thổ địa này?

Nếu như không phải Ma tộc, bọn họ có thể chịu đựng sự dằn vặn của lương tri, chịu đựng bị người ta gọi là kẻ hèn nhát, đào ngũ?

Ma tộc xâm hại chúng sinh, hủy hoại phiến thổ địa này của nhân tộc, phá hỏng linh mạch ở đây, cũng làm tiêu hao đại bộ phận tài nguyên ở đây.

Đây cũng là nguyên nhân là những cường giả còn sót lại ở thượng cổ kia không thể không rời khỏi gia viên, đi về phía Vạn Uyên đảo.

Giang Trần cũng không ngắt lời đối phương, hắn chỉ im lặng ngồi đó. Trận chiến vừa rồi cũng hao phí không ít khí lực của hắn, đối với hắn mà nói cũng là một loại khảo nghiệm cường đại.

Nhất là cùng thúc dục Đế Lâm ngự giáp phù và Đế Lâm chân cương phù, dùng tu vi bán bộ Hoàng cảnh của hắn, thoáng cái chịu tải hai tấm phù lật Đế cảnh, áp lực tuyệt đối rất lớn.

Nếu như không phải hắn tu luyện Thần Ma kim thân, thân thể chịu tải áp lực lớn như vậy, cho dù không thịt nát xương tan thì bản thân cũng bị trọng thương.

Thấy Giang Trần không ngờ lại tĩnh tâm như vậy, khoanh chân ngồi xuống.

Thủ hộ giả của Đan Tiêu cung này hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, lúc này mới hỏi:

- Thiếu niên, trên người ngươi dường như có khí tức của phù lật cường đại, hẳn ngươi vừa mới dùng phù lật nghịch thiên đúng không?

Giang Trần cũng không phủ nhận:

- Vãn bối dùng tu vi bán bộ Hoàng cảnh, đồng thời thúc dục Đế Lâm ngự giáp phù và Đế Lâm chân cương phù, hao tổn rất lớn.


- Bán bộ Hoàng cảnh?

Thủ hộ giả của Đan Tiêu cung có chút ngoài ý muốn, nói:

- Ngươi chỉ là bán bộ Hoàng cảnh là đi tới lục cung truyền thừa?

Giang Trần gật đầu:

- Vãn bối quả thực chưa chính thức bước vào Hoàng cảnh.

Bởi như vậy, tên thủ hộ giả kia càng thêm kinh ngạc:

- Không thể tưởng tượng được, sau vài vạn năm thiên tài tiến vào lục cung truyền thừa chỉ có bán bộ Hoàng cảnh.

Giang Trần không biết nên trả lời thế nào, nghe khẩu khí của đối phương, dường như cũng không phải là ghét bỏ tu vi của mình thấp.

- Thiếu niên, lão phu nhìn tuổi tác của ngươi có lẽ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Tuổi tác như vậy ở thời kỳ thượng cổ cũng không thiếu người có tu vi Hoàng cảnh, nhưng mà lão phu có thể khẳng định thiên phú và ngộ tính của ngươi tuyệt đối không yếu hơn thiên tài thời kỳ thượng cổ.

Nói tới đây trong thanh âm của thủ hộ giả Đan Tiêu cung này có chút kinh diễm.

Thời đại thượng cổ lựa chọn thiên tài chưa bao giờ dùng tu vi là chuẩn mực đầu tiên để tham khảo, đối chiếu. Thứ bọn họ coi trọng là tiềm lực.

Mà ở cái tuổi của Giang Trần, trong thế giới võ đạo hiện tại tu luyện tới bán bộ Hoàng cảnh đã vô cùng khó có được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui