́t cả đều vui vẻ. (1)
- Hảo tiểu tử, coi như ngươi lỳ lợm. Bản long khinh thường bắt nạt tiểu bằng hữu, chờ ngươi lớn một chút, lại tới nhe răng trợn mắt với bản long. Nhìn xem rốt cuộc là Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc ngươi lợi hại, hay là Đông Phương Chân Long nhất tộc ta hơn.
Long Tiểu Huyền làm bộ khinh thường bắt nạt tiểu bằng hữu.
- Trần thiếu, ngươi định giúp nó hoàn toàn tiến hóa huyết mạch thế nào? Chỉ bằng vào bộ dáng yếu đuối này của nó, coi như là huyết mạch của Thái Tuế Bạch Hổ, muốn khiến cho ta coi trọng cũng khó có khả năng a.
Tiến hóa huyết mạch, tự nhiên Giang Trần có rất nhiều phương pháp. Trên thực tế, hắn đã không chỉ một lần hoàn thành thúc đẩy việc tiến hóa huyết mạch.
Ví dụ như Phệ Kim thử nhất tộc năm do ds.
Trong khi nói chuyện, bên Vô Song đại đế đã hoàn tất trợ giúp Vận phu nhân giải độc.
- Lão đệ, đệ có thể tiến vào rồi.
Vô Song đại đế nói một tiếng.
Long Tiểu Huyền bĩu môi nói:
- Ngươi đi lên đi, ta ở dưới này một chút. . Ngôn Tình Hay
Tính cách của Long Tiểu Huyền vẫn có bản chất lãnh ngạo của Long tộc, tuy rằng hắn cảm thấy Vô Song đại đế cũng không tệ, thế nhưng tình cảm của Long tộc vĩnh viễn không thể nào phát triển nhanh như vậy.
Nhân tộc hiện tại hắn tín nhiệm duy nhất chính là Giang Trần.
Về phần Vô Song đại đế, mặc dù biết hắn ta là cường giả, lại là huynh trưởng Giang Trần. Thế nhưng hắn vẫn không có cách nào thoáng cái tiếp nhận được. Chứ đừng nói là nhìn một nữ nhân lạ lẫm.
Giang Trần biết rõ tính cách Long tộc của Long Tiểu Huyền như vậy, cho nên cũng không miễn cưỡng mà sải bước đi lên phía trên.
- Chúc mừng Mạch lão ca, tình huống của tẩu tử rất tốt, so với trong dự đoán của tiểu đệ còn tốt hơn nhiều.
Sau khi Giang Trần xem xong cũng cười nói:
- Nếu như Mạch lão ca xác định toàn bộ độc tố bị loại trừ hết. Như vậy tẩu tử nhất định không còn vấn đề. Hiệu quả của Tùng Hạc đan không bị Thất tình độc làm ảnh hưởng. Năng lượng sinh mạng của tẩu tử rõ ràng đã tăng lên rất nhiều.
Điểm này Vô Song đại đế và Vận phu nhân đều cảm nhận rõ ràng.
- Huynh đệ, nhờ Tùng Hạc đan a. Lão đệ đã cứu tẩu tử đệ hai lần.
Vô Song đại đế thở dài:
- A Vận, nàng nói xem Mạch Vô Song ta có tài đức gì mà có thể kết giao với một hảo huynh đệ như vậy? Đệ ấy lại hết sức chân thành với ta. Nàng không biết khi chúng ta hôn mê, một mình lão đệ đơn độc mạo hiểm, đi tìm dược liệu giải độc cho chúng ta. Nhân tình này quả thực không nhỏ.
- Chân huynh đệ, tẩu tử ăn nói vụng về, cũng không biết nên tạ ơn thế nào. Hiếm khi lão ca đệ mới nhiệt tình, chân thực như vậy, nếu như huynh đệ hai người không hợp ý thì làm sao có thể như thế này được? Về sau giữa huynh đệ các ngươi có chuyện gì cứ việc nói một tiếng. Nếu như hắn không đáp ứng, tẩu tử nhất định sẽ làm cho hắn đáp ứng.
Giang Trần cười nói:
- Tẩu tử nói quá lời rồi. Một khi tiểu đệ cầu, Mạch lão ca há có thể không đáp ứng cơ chứ?
Vô Song đại đế cười ha hả nói:
- Đúng, lại nói, thân phận và thực lực của huynh đệ nhà ta đều nhất đẳng. Đợi một thời gian nữa, thành tựu của đệ ấy sẽ vượt xa ta. Rốt cuộc là ta cầu đệ ấy hay là đệ ấy cầu ta còn không biết chừng. Dù sao hiện tại cái gì ta cũng không giúp được đệ ấy, ngược lại còn thiếu của đệ ấy một nhân tình lớn a.
Đây tự nhiên là những lời khách khí.
Nếu như không phải là Vô Song đại đế hỗ trợ, Giang Trần căn bản không có cách nào thuận lợi đấu giá được Mộc Cao Kỳ, càng không có cách nào thong dong cứu ra Vân Niết trưởng lão, càng không có khả năng mời cường giả đỉnh cấp như huynh đệ Canh gia hộ tống bọn họ trở lại Lưu Ly vương thành.
Mà lần này nếu như không phải Vô Song đại đế ra mặt, Tỉnh Tam gia cũng không có khả năng trước ngạo mạn sau cung kính.
Đương nhiên, Giang Trần cũng không thể nói những chuyện này trước mắt, hắn chỉ nói:
- Mạch lão ca. Khanh phu nhân còn ở bên cạnh. Cứu hay là không cứu, hai người quyết định đi.
Vô Song đại đế than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhu hòa nhìn qua Vận phu nhân:
- A Vận, Khanh muội là tỷ muội đồng môn của muội. Muội quyết định đi.
Vận phu nhân hiển nhiên đã nghe qua Vô Song đại đế nói chuyện này, nàng chỉ than nhẹ một tiếng:
- Khanh muội vẫn là tỷ muội của thiếp, từ khi chúng thiếp ba tuổi đã bắt đầu sống nương tựa vào nhau. Chuyện Khanh muội thầm mến chàng không ngờ thiếp lại hoàn toàn không biết gì cả. Người làm tỷ tỷ như thiếp không đủ quan tâm tới muội ấy. Có lẽ... Như vậy đối với muội ấy quá không công bằng.
Vô Song đại đế vội nói:
- A Vận, chuyện nhân duyên dùng hai chữ công bằng há có thể nói được đầy đủ?
- Mạch ca, nếu như thiếp không cứu Khanh muội, đời này của thiếp trong lòng sẽ khó mà bình an được. Thiếp phải cứu muội ấy, chàng không trách thiếp chứ?
Vận phu nhân than nhẹ một tiếng.
Vô Song đại đế lắc đầu nói:
- Bản tính Khanh muội không xấu, bằng không mà nói, muội ấy cũng không dốc lòng chiếu cố nàng tới như vậy.
- Được, thiếp đi cứu muội ấy.
Vận phu nhân nói.
Vô Song đại đế có chút lo lắng, hiển nhiên thân thể Vận phu nhân vừa mới chuyển biến tốt đẹp một chút, cho nên hắn vẫn lo lắng chuyện nàng đi giải độc cho Khanh phu nhân.
Hơn nữa nếu như Khanh phu nhân một lòng muốn chết mà nói, hiện tại đi giải độc cho nàng, rất có thể còn bị nàng cắn trả.
- A Vận... Thân thể nàng còn chưa hoàn toàn phục hồi, chuyện giải độc cực kỳ hao phí tâm lực. Nếu không nàng khôi phục một lát rồi mới đi giải được không?
Vô Song đại đế nháy mắt với Giang Trần mấy cái, ý bảo hắn đi khuyên nhủ Vận phu nhân.
Giang Trần cười khổ nói:
- Tẩu tử, dùng điều kiện thân thể của tỷ, khả năng giải độc thành công cực kỳ thấp. Hơn nữa rất có thể còn sẽ cắn trả tỷ.
Vận phu nhân đối với những lời của Giang Trần vô cùng tin tưởng, nàng ah một tiếng, nghẹn ngào hỏi:
- Vậy phải làm thế nào?
Giang Trần cười khổ:
- Nếu cứu, cũng chỉ có thể là Mạch lão ca đi cứu mà thôi.
Vô Song đại đế biến sắc, nói:
- Lão đệ, như vậy sao được? Đệ... Đệ không thể hãm hại lão ca ta vào trong vũng bùn như vậy a.
Những lời này của Giang Trần là sự thực, Vận phu nhân muốn giải độc, nhất định sẽ không thành công được.
Mà Giang Trần hắn, hiển nhiên càng không thích hợp.
Chọn tới chọn lui, cũng chỉ có Vô Song đại đế là thích hợp nhất.
- Lão ca, tuy rằng huynh có chút không thích hợp, nhưng mà tình huống bây giờ, huynh lại là người thích hợp nhất. Bằng không huynh đi tìm nữ Đan Vương khác. Ở Sương Nguyệt thành này, huynh muốn thuyết phục một nữ Đan Vương thay huynh chịu nguy hiểm giải độc, chỉ sợ cũng không có mấy người nguyện ý. Hơn nữa, hiện tại thời gian chỉ còn có hai ngày, kéo dài càng lâu, hy vọng lại càng xa vời.
Giang Trần chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Lúc này Vận phu nhân mở miệng nói:
- Mạch ca, chàng đi đi. Chàng là chìa khóa cởi bỏ khúc mắc trong lòng Khanh muội. Cũng chỉ có chàng vào giải độc thì muội ấy mới không lựa chọn cắn trả chàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...