Sát Thần Chí Tôn

Có thể nhìn ra được Cái Tông Lâm này đối với ba chữ Vạn Uyên đảo vẫn có một tia kiêng kỵ. Mặc kệ là tin tức thật hay giả, đều khiến cho tâm tình của hắn có chút lo lắng.

Nếu như người trẻ tuổi kia thực sự tới từ Vạn Uyên đảo, hắn cự tuyệt ý đồ mua người của đối phương. Chẳng khác nào là kết xuống một đoạn thù hận.

Tuy rằng Trích Tinh bang không sợ ai, thế nhưng nếu đối phương thực sự là người của Vạn Uyên đảo, coi như là Đan Hỏa thành cũng phải kiêng kỵ chứ đừng nói là Trích Tinh bang bọn họ.

Nghĩ tới đây trong lòng Cái Tông Lâm lập tức cảm thấy tâm phiền ý loạn.

- Nhanh phái người đi tìm hiểu cho kỹ. Nhất định phải điều tra cho rõ lai lịch của người này.

Cái Tông Lâm cảm thấy phiền muộn, cảm thấy hôm nay cự tuyệt ý đồ thu mua của người này dường như là một lựa chọn không sáng suốt.

Tên phụ trách Tinh Thần phường kia quay người nói với Khả Khả:

- Khả Khả, ta thấy tiểu tử này có ấn tượng không tệ với ngươi. Ta giao nhiệm vụ cho ngươi, nghĩ biện pháp tiếp cận tiểu tử này. Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì đều phải moi ra lai lịch của tiểu tử này. Cho dù không moi ra lai lịch, moi nhiều tin tức cũng được.

Khả Khả cô nương này vốn sợ hãi đứng ở một bên, nàng biết rõ trước mặt bang chủ một tiểu nhị nho nhỏ như mình căn bản không có tư cách nói chuyện.

Giờ phút này nghe thấy người phụ trách Tinh Thần phường nói vậy, trong lòng hoảng loạn, nói:


- Tiếu tổng quản,... Ta... Ta... Ta không được.

Khả Khả lần này sợ hãi thực sự.

Tiếu tổng quản nói không từ thủ đoạn nào, chẳng khác nào là nói là kể cả hi sinh thân thể nàng cũng được. Cho dù là dùng thân thể hấp dẫn đối phương cũng không tiếc.

Thế nhưng mà đối với Khả Khả mà nói, nàng vẫn là xử nữ, muốn nàng đi làm loại chuyện như vậy, quả thực so với giết nàng còn khó chịu hơn.

Sắc mặt Tiếu tổng quản trầm uống, nói:

- Sao nào? Một chút chuyện ấy ngươi cũng không làm được sao? Tinh Thần phường nuôi binh ngàn ngày, dùng trong nhất thời. Nếu như một chút chuyện đó ngươi cũng không làm được. Tinh THần phường còn nuôi ngươi làm gì?

Cái Tông Lâm cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp này rồi nói:

- Tiểu cô nương, bổn bang gần đây đối xử với anh em công bằng. Chỉ cần ngươi có thể lập công lao cho bổn bang, không chỉ đơn thuần là ngươi, người nhà ngươi cũng sẽ được bổn bang bảo vệ, được bổn bang chiếu cố. Loại chuyện làm rạng rỡ tổ tông này chẳng lẽ ngươi không động tâm hay sao?

Khuôn mặt Khả Khả đỏ bừng, gấp đến độ nức nở:

- Bang chủ, Khả Khả quá ngốc, Khả Khả sợ phụ lòng bang chủ.

- Ngươi không làm làm sao biết mình làm không tốt?

Ngữ khí của Tiếu tổng quản kia lạnh nhạt vô cùng, nói:

- Cả Tinh Thần phường, gần đây ta coi trọng nhất là ngươi. Khả Khả, ngay cả bang chủ cũng đã mở miệng, nếu như lần này ngươi có thể làm tốt chuyện này, tuyệt đối là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Không chỉ có ngươi mà kể cả nhà ngươi đều trở thành công thần của Trích Tinh bang. Đều nhận được chỗ tốt lớn lao. Đây cũng là một lần cơ hội duy nhất cho gia tộc của ngươi và ngươi tiến vào tầng lớp thượng lưu. Cho dù ngươi không nghĩ vì mình, cũng phải nghĩ vì người nhà chứ? Nếu như nhớ không nhầm ngươi còn có đệ đệ, đang làm học đồ ở một tiêu cục a? Bỏ mạng ở giang hồ, mỗi ngày đều kiếm tiền trên lưỡi đao và máu, mỗi ngày đều khiến cho nhà các ngươi lo lắng đúng không? Nếu như ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ làm chủ cho hắn tiến vào Tinh Thần phường. Hơn nữa còn dùng rất nhiều tài nguyên đi bồi dưỡng hắn.

Người nhà, là uy hiếp Khả Khả.

Bị Tiếu tổng quản nói một hồi như vậy, Khả Khả dừng nức nở, bắt đầu suy nghĩ chuyện khả thi này. Nàng cũng biết tính khả thi của chuyện này vô cùng thấp.

Thế nhưng mà vì người nhà nàng lại có chút động tâm.

Ngẫm lại phụ mẫu vất vả, đệ đệ ở tiêu cục sống cuộc sống cửu tử nhất sinh, Khả Khả thực sự có chút động tâm.


- Người này ta cảm thấy hứng thú rất lớn với Mộc đại sư, sẽ không dễ dàng hết hy vọng. Khả Khả ngươi chỉ cần kéo kẻ này lại, hiểu rõ rốt cuộc hắn có bao nhiêu hứng thú. Nếu như có thể tìm hiểu được lai lịch của hắn, vậy thì càng thêm hoàn mỹ. Bổn bang chủ tự mình hứa với ngươi. Chỉ cần ngươi làm tốt chuyện này Bổn bang chủ sẽ trực tiếp ban thưởng cho đệ đệ ngươi thân phận đệ tử tứ cấp.

Cái Tông Lâm còn đưa ra điều kiện vô cùng mê người.

Cấp bậc đệ tử của Trích Tinh bang từ nhất cấp tới cửu cấp. Sau đó tới chấp sự, tới trưởng lão, đến thái thượng trưởng lão, tới phó bang chủ. Cấp bậc cao nhất là bang chủ như hắn.

Thân phận đệ tử tứ cấp tuy rằng không tính là đặc biệt cao. Thế nhưng đối với nhiều người mà nói, không thể nghi ngờ là bước đệm vô cùng hoàn mỹ.

Phải biết rằng đại bộ phận đệ tử đều tử nhất cấp đi lên, muốn lăn lộn tới tứ cấp, không có thời gian hai ba mươi năm tuyệt ododis không được.

Trực tiếp đứng ở tứ cấp, chẳng khác nào là bớt đi thời gian phấn đấu vài thập niên so với người khác.

Quan trọng nhất chính là đệ đệ Khả Khả chỉ là học đồ trong tiêu cục, ngay cả tư cách tiến vào Trích Tinh bang cũng không có. Thoáng cái dùng thân phận đệ tử tứ cấp bảo làm sao tim Khả Khả không đập thình thịch cho được?

- Bang chủ, Tiếu tổng quản.

Khả khả khẽ cắn mỗi, sắc mặt tái nhợt lại có chút ửng hồng, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, nói:

- Tiểu tỳ nguyện ý đi thử. Tiểu tỳ chỉ có một yêu cầu, nếu như tiểu tỳ không làm tốt. Tình nguyện tiếp nhận bang quy xử trí, chỉ mong không dẫn họa tới người nhà.

Khả Khả cũng biết, thế giới bang phái sâu như biển, rất nhiều người vi phạm bang quy, không đơn thuần là bản thân không may, thậm chí còn cả nhà cũng không may theo. Đây là chuyện bình thường, nhìn mãi cũng thành quen.


Cho nên mối lo lắng lớn nhất của Khả Khả không phải là mình không làm xong nhiệm vụ, mà lo lắng những người thân trong nhà bị liên lụy.

Cái Tông Lâm cười ha hả:

- Trích Tinh bang ta thưởng phạt nghiêm minh, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới người nhà. Còn nữa nhiệm vụ của ngươi lần này nhiều lắm là không xong. Không tới mức phá hư bang quy. Cho nên ngươi không cần phải có bất luận gánh nặng tâm lý nào hết.

- Đa tạ bang chủ khoan hồng độ lượng. Đa tạ Tiếu tổng quản.

Khả Khả cũng biết hiện tại mình không có đường lui, từ khi Tiếu tổng quản chỉ đích danh này, nàng đã không còn đường lui nữa rồi.

Giang Trần rời khỏi Trích Tinh bang, cảm thấy trên đường có người âm thầm theo dõi mình, kỳ thực hắn cũng không cảm thấy quá mức ngạc nhiên.

Dùng tác phong của thế lực bang phái như Trích Tinh bang, không phái người theo dõi hắn mới là lạ.

Hắn cũng biết, Trích Tinh bang theo dõi hắn, cũng không phải nhất định là có ác ý. Có lẽ, Cái Tông Lâm kia chỉ coi mình là một khách hàng tiềm năng mà thôi.

Giang Trần biết rõ, Trích Tinh bang này nâng giá, nếu như cuois cùng các thế lực trong Đan Hỏa thành không có ra cái giá lớn như hắn. Chỉ sợ bọn chúng sẽ xem xét giao dịch với hắn.

Nhưng mà đây chỉ là một loại khả năng trong đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui