- Thủ đoạn? Là loại thủ đoạn nào?
- Tự nhiên là thủ đoạn phi thường. Dùng thủ đoạn thông thường, nhất định không có cách nào ngăn cản số mệnh Khổng Tước thánh sơn.
Sắc mặt Thương Hải đại đế âm trầm:
- Thực lực Khổng Tước đại đế thần thông, đều ở trên ta và đạo huynh. Nói trắng ra hắn chính là trụ cột của Khổng Tước thánh sơn. Nếu như không có hắn, cái gì mà Chân thiếu chủ, cái gì mà Bàn Long đại đế, dưới sự liên thủ của ta và huynh, tất cả đều là mây bay.
- Ý ngươi là ra tay với Khổng Tước?
Trong mắt Tu La đại đế khẽ động.
Thương Hải đại đế cười lạnh nói:
- Hiển nhiên phải ra tay rồi. Ta và huynh không phải là đối thủ của hắn. Liên thủ chỉ sợ cũng không có bao nhiêu phần thắng. Nhưng mà Khổng Tước này thích làm chuyện tốt, cũng hay ra vẻ thương người. Hắn rất thích làm ra vẻ như đấng cứu thế, cảm thấy lo lắng thay cho vận mệnh của nhân tộc. Cảm thấy Ma tộc lúc nào cũng có thể xâm lấn cương vực nhân loại. Điểm này có lẽ chúng ta nên lợi dụng một chút.
Tu La đại đế lâm vào trong trầm tư.
Hắn cũng biết, dã tâm của mình cho dù mạnh mẽ tới đâu, thực lực cách biệt với Khổng Tước đại đế quá lớn, tạm thời còn không có cách nào bù đắp. Cho dù liên thủ với Thương Hải đại đế, nhiều lắm cũng chỉ ngang tay với Khổng Tước đại đế mà thôi. Muốn đối phó với Khổng Tước đại đế, tuyệt đối không có bất kỳ khả năng nào.
Nhưng mà nếu như tính tới nhân tố Ma tộc, vậy thì có rất nhiều thứ có thể coi trọng.
- Thương Hải hiền đệ, ngu huynh định ra ngoài một chuyến.
Tu La đại đế bỗng nhiên nói.
- Ồ? Đạo huynh định đi đâu?
- Bất Diệt Thiên Đô.
Tu La đại đế nói:
- Trước đó vài ng ày chủ nhân Bất Diệt Thiên Đô phát ra một bái thiếp cho bổn đế. Bổn đế luôn phỏng đoán tâm tư của Bất Diệt Thiên Đô, chỉ là vẫn trăm mối không có cách nào giải được.
- Ồ? còn có chuyện như vậy sao?
Bất Diệt Thiên Đô giật mình, nói:
- Bái thiếp ở đâu?
Tay áo Tu La đại đế vung lên, một phong bái thiếp tới tay Thương Hải đại đế. Thương Hải đại đế tiếp nhận, nhìn qua một lát rồi nhíu mày:
- Khẩu khí trên bái thiếp này tuy rằng chân thành, thế nhưng lại không có nội dung gì. Chỉ mới đạo huynh tới Bất Diệt Thiên Đô, không biết là có ý gì.
Tu La đại đế thản nhiên nói:
- Ta cũng trăm mối không có cách giải. Nhưng mà trong bái thiếp này có thể nhìn ra không có ác ý g ì.
Thương Hải đại đế trầm ngâm nói:
- Thế cục của đạo huynh hôm nay ở trong Lưu Ly vương thành rất khó tạo thế. Có lẽ ra bên ng oài một chút, có khi lại có kinh hỉ không biết chừng.
- Quả thực nên đổi suy nghĩ một chút. Đúng rồi, Thương Hải hiền đệ, Bàn Long phiệt chủ tấn chức đại đế, nhất định sẽ có một buổi lễ long trọng. Ta không muốn tha dự buổi lễ này, cho nên ta định trong vòng hai ngày nay sẽ ra ngoài. Đến lúc đó hiền đệ cứ nói ta đã ra ngoài dạo chơi từ trước.
Tu La đại đế cũng không có tâm tình đi tham dự lễ mừng Bàn Long đại đế tấn chức.
Thương Hải đại đế có thể hiểu được tâm tình của Tu La đại đế, hắn nói:
- Đạo huynh yên tâm, những chuyện này giao cho tiểu đệ, tiểu đệ sẽ xử lý tốt.
Bàn Long phiệt chủ tấn chức đại đế, mở sơn môn, thành lập đạo tràng, hơn nữa nghi thức lên ngôi còn có các hoạt động trong lễ mừng, trọn vẹn tốn hai tháng mới đi vào quỹ đạo.
Một thế lực Đế cấp hoàn toàn mới xuất hiện, không có hơn mấy trăm năm tích lũy, thoáng cái cũng khó vọt tới trạng thái có thể sóng vai được với những đại đế khác.
Nhưng mà đã trở thành thế lực Đế cấp, quyền nói chuyện của Bàn Long đại đế lại tăng lên vô cùng, cho dù tạm thời không có cách nào ngồi ngang hàng, thế nhưng không thể nghi ngờ đã đạt được quyền nói chuyện.
Đây là thứ mà dù ai cũng không có cách nào phủ nhận.
Đã tấn thăng làm đại đế, đạo tràng của Bàn Long đại đế tự nhiên không thể thành lập trong thành thị của Lưu Ly vương thành, phải tìm một địa phương u tĩnh.
Nhưng mà địa bàn của Bàn Long đại phiệt, với tư cách là địa bàn quá độ lên đại đế của Bàn Long đại đế, tạm thời còn chưa bị triệt tiêu.
Sau khi tham dự nghi thức lên ngôi của Bàn Long đại đế, Giang Trần chuẩn bị xuất phát, tiết về Đan Hỏa thành.
Hiện tại thiếu phủ chủ còn có Hoàng Nhi lo liệu. Cho nên lần này đi Đan Hỏa thành, Giang Trần quyết định vẫn nên đơn thương độc mã đi thì hơn.
- Hoàng Nhi, thiếu phủ chủ hện tại không thoát khỏi bàn tay chăm lo của nàng. Còn nữa, nếu thuấn lão trở về cũng tới Lưu Ly vương thành. Nàng ở lại Khổng Tước thánh sơn lâu một mình như vậy, ủy khuất cho nàng rồi.
Hoàng Nhi là người thấu tình đạt lý, nàng cũng biết thiếu phủ chủ hiện tại trừ nàng ra, những người khác quả thực không có cách nào khống chế được thiếu chủ phủ lớn như vậy.
Bất kể là Câu Ngọc hay là Tiết Đồng, tuy rằng bọn họ đều rất thông minh, cũng rất cố gắng. Thế nhưng gia nhiệp lớn như vậy, quả thực không phải là thứ mà Câu Ngọc và Tiết Đồng có thể khống chế tốt.
Cũng không phải nói năng lực của bọn họ không được, mà là dù sao bọn họ cũng xuất thân từ loại địa phương nhỏ như Đông Phương vương quốc, gia nghiệp nho nhỏ giao cho bọn họ quản lý nhất định không có vấn đề. Nhưng mà thiếu phủ chủ của Khổng Tước thánh sơn, quả thực đã vượt qua phạm vi năng lực quản lý của bọn họ.
Giang Trần cũng biết, nếu như hắn không ở nơi này, người có thể quản lý tốt thiếu phủ chủ, vừa có trong lại vừa có ngoài, chỉ có Hoàng Nhi mà thôi.
Những người khác trên phương diện khí chất và thủ đoạn đều chênh lệch một điểm.
- Trần ca, huynh yên tâm đi. Hoàng Nhi nhất định sẽ quản lý thiếu phủ chủ thật tốt. Đi nhanh về nhanh, ngàn vạn lần nên tự bảo trọng chính mình. Khi gặp chuyện nên nhớ chúng muội đều ở thiếu phủ chủ chờ huynh, ngàn vạn lần không nên mạo hiểm.
Hoàng Nhi dặn dò.
- Yên tâm đi, ta còn c ó rất nhiều chuyện còn chưa làm, còn có rất nhiều ân tình chưa báo được. Nhất định sẽ sống thật tốt.
Giang Trần vừa cười vừa nói.
- Được, Hoàng Nhi tin tưởng Trần ca.
Sau khi thu xếp tốt tất cả công việc trong Thiếu phủ chủ, trừ Hoàng Nhi và mấy thân vệ kia, cho dù là những tôi tớ trong Thiếu phủ chủ căn bản cũng không biết Giang Trần muốn ra ngoài lịch lãm.
Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Giang Trần chuẩn bị sáng sớm hôm sau rời khỏi Lưu Ly vương thành.
Nhưng mà vào ban đêm, thiếu phủ chủ của Giang Trần lại có khách nhân tới bái phỏng.
Lần này người đến đây không ngờ lại là Cơ Tam công tử. Tiểu tử này sau khi đi ra khỏi Lưu Ly vương tháp đều bế quan, cho dù là nghi thức lên ngôi của Bàn Long đại đế hắn cũng không có xuất quan tham dự.
Không nghĩ tới lúc này lại xuất quan.
- Cơ huynh, chúc mừng xuất quan. Thực lực đại tiến nha.
Giang Trần nhìn thấy Cơ Tam công tử, chỉ liếc mắt đã nhìn ra thực lực của Cơ Tam công tử tăng lên một mảng lớn.
- Cái này... Đều là do huynh đệ ngươi ban tặng cho ta a. Ta nghe nói ngươi tìm hiểu tấm lưu ly bia thứ chín, vì sao cuối cùng lại không có nhận được Thiên Vị phù chiếu và truyền thừa Thiên Vị xá lợi? Quá đáng tiếc, ngẫm lại ngay cả ta cũng cảm thấy bất bình thay cho ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...