Thân hình Giang Trần đột nhiên ngừng lại, Thiên Mục Thần Đồng bắn ra một đạo lưu quang màu vàng kim óng ánh, bắn về chỗ âm thanh phát ra.
- Ân? Tại sao là hắn?
Giang Trần xuyên thấu qua rừng cây, chứng kiến năm đạo thân ảnh, dĩ nhiên là Quỷ Quật Ngũ Hữu. Năm gia hỏa này, trước kia thông qua được tuyển bạt, nên trà trộn vào trong cốc.
Quỷ Quật Ngũ Hữu đẩy bụi cỏ ra, nhìn thấy Giang Trần cùng Hoàng Nhi, biểu lộ cũng có chút xấu hổ, Độc Nhãn Long cầm đầu ngượng ngùng cười cười:
- Tiền bối, là ngươi a.
Tiền bối?
Giang Trần nghe vậy, trong lòng nhịn không được cười lên. Nghĩ thầm Quỷ Quật Ngũ Hữu ngươi thật đúng là co được dãn được a. Trước kia mở miệng là "Tiểu tử", hiện tại thoáng cái lên cấp đến tiền bối?
Bất quá Giang Trần lại không có bị một câu tiền bối này mê hoặc, liền ném đi đề phòng đối với năm gia hỏa kia.
- Các ngươi cước lực cũng không chậm a.
Giang Trần lạnh lùng cười cười.
- Không muốn ăn đánh lần nữa, thì cách ta xa một chút.
Giang Trần không có hứng thú cùng Quỷ Quật Ngũ Hữu giày vò khốn khổ.
Quỷ Quật Ngũ Hữu kia xấu hổ cười cười, đều cúi đầu khom lưng. Độc Nhãn Long không ngừng gật đầu:
- Dạ dạ, tiền bối, chúng ta đi ngay. Bất quá chúng ta cũng khuyên tiền bối một câu, không nên đi phía Tây, chỗ đó có chút nguy hiểm.
- Nguy hiểm gì?
Giang Trần nhíu mày.
- Chúng ta cũng không có nghe rõ ràng, dù sao mấy người chúng ta chứng kiến Thương Bình Vương đi hướng bên kia. Hơn nữa, tựa hồ Thương Bình Vương định bày trận, ám toán người nào đó. Xem ra, nhất định là có vật gì tốt.
Độc Nhãn Long lão Đại tựa hồ hướng Giang Trần xum xoe.
- Thương Bình Vương?
Giang Trần ngược lại là một chút cũng không ngoài ý, Thương Bình Vương ra vẻ đạo mạo, người bình thường có lẽ sẽ bị hắn lừa bịp, nhưng cho tới bây giờ Giang Trần sẽ không tin qua Thương Bình Vương.
Bất quá, ánh mắt của Giang Trần, lại trở lại trên người Quỷ Quật Ngũ Hữu, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh.
Nói trở lại, Quỷ Quật Ngũ Hữu này, Giang Trần căn bản cũng không tin bọn hắn. Vật gì tốt, cái gì Thương Bình Vương, Giang Trần hết thảy không có hứng thú, cũng sẽ không đi cân nhắc.
Tuy hắn đích thật là muốn đi phía tây, bất quá, hắn sẽ không bởi vì mấy câu của Quỷ Quật Ngũ Hữu, mà giẫm chân tại chỗ.
- Mấy người các ngươi sớm cút xa một chút, đừng có lại lắc lư trước mặt của ta.
Giang Trần liếc mấy người bọn hắn, cười lạnh một tiếng, mang theo Hoàng Nhi chạy như bay.
- Chậm đã.
Độc Nhãn Long kia kêu lên.
- Chẳng lẽ Hoàng đạo hữu không muốn biết đồng bọn bán đan dược kia có tin tức gì mới sao?
Bước chân Giang Trần ngưng tụ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Độc Nhãn Long:
- Ngươi có ý tứ gì?
Độc Nhãn Long kia cười hắc hắc nói:
- Rốt cục có tin tức làm Hoàng đạo hữu cảm thấy hứng thú a?
- Nói đi, nếu như nói dối, ta không ngại đưa các ngươi quy thiên.
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống.
Độc Nhãn Long kia cười quái dị nói:
- Ngươi có thể giết chúng ta, nhưng mà, đồng bọn của ngươi, khẳng định cũng chết lềnh bà lềnh bềnh rồi.
- Có rắm mau thả.
Giang Trần nhíu mày.
- 500 vạn Thánh Linh Thạch.
Độc Nhãn Long bỗng nhiên toát ra một câu.
Ánh mắt Giang Trần đột nhiên phát lạnh:
- Ta cho ngươi 1000 vạn, nhưng nếu như là tin tức giả, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Độc Nhãn Long cười hắc hắc:
- Ta có thể lập Thiên Đạo thệ ước, nếu như là tin tức giả, nếu như cùng tiểu tử bán đan dược kia không quan hệ, để cho Quỷ Quật Ngũ Hữu chúng ta chết ở hoang man.
Giang Trần nghe hắn lập Thiên Đạo thệ ước sảng khoái như vậy, trong lúc nhất thời ngược lại có chút ngạc nhiên. Hắn vẫn cho là Độc Nhãn Long này ra vẻ, thế nhưng hắn lại trực tiếp lập Thiên Đạo thệ ước.
Cái này để cho Giang Trần không thể không chăm chú đối đãi. Thế giới Võ đạo, không có bất kỳ tu sĩ nào, dám cầm Thiên Đạo thệ ước ra nói giỡn.
Thiên Đạo sáng tỏ, ai cầm nó đùa, người đó là tự mình gây khó dễ.
Hơn nữa, thiên đạo thệ ước này, không có chỗ trống có thể chui. Độc Nhãn Long nói lời này, rõ ràng phi thường khẳng định.
- Dẫn đường.
Giang Trần nhíu mày, trong lòng dâng lên vô số đầu mối, lại thoáng cái bắt không được trọng tâm.
Tuy Thiên Đạo thệ ước của Độc Nhãn Long phi thường khẳng định, thế nhưng mà trong đầu Giang Trần, như trước có chút hoài nghi không hiểu, cảm thấy chuyện này lộ ra một ít quỷ dị.
Sao Quỷ Quật Ngũ Hữu xuất hiện kịp thời như vậy, hơn nữa bọn hắn lại vừa vặn biết tin tức của Lâm Yến Vũ.
Phải biết rằng, bọn người Giang Trần cùng Lâm Yến Vũ chỉ mới tách ra một hai canh giờ.
Một hai canh giờ này, có thể phát sinh bao nhiêu sự tình?
Còn bị Quỷ Quật Ngũ Hữu thấy được? Hơn nữa, Quỷ Quật Ngũ Hữu còn hết lần này tới lần khác có thể ở thời điểm này đuổi tới trước mặt bọn họ báo tin?
Đây hết thảy, coi như là thiết kế tốt, cũng không thiết kế hoàn mỹ đến như vậy a.
- Các ngươi chứng kiến hắn ở đâu?
Giang Trần đột nhiên hỏi.
- Đi thì biết.
Độc Nhãn Long cười hắc hắc nói:
- Trước khi lấy được tiền thưởng, chúng ta sẽ không nói. Tiền bối, ngươi đừng hỏi nữa.
- Vậy hắn tình huống bây giờ như thế nào?
Độc Nhãn Long cười hắc hắc nói:
- Rất nguy hiểm, bị một loại thực vật hình người vây khốn, thoát không được. Ta đoán chừng, kiên trì không được bao lâu. Đi chậm, nói không chừng hắn ngay cả xương cốt cặn bã cũng không thừa.
Giang Trần khẽ gật đầu, không có hỏi tiếp.
Đi vài bước, cái mũi của Giang Trần bỗng nhiên giật giật, đột nhiên nhớ tới một vấn đề:
- Mấy người các ngươi đến cùng có lương tâm hay không, hắn bán Bát Bảo Phá Ách Đan cho các ngươi, các ngươi mật báo thay hắn, lại còn lấy tiền?
- Hắc hắc, chúng ta là tu sĩ trên đầu đao thè lưỡi ra liếm huyết, hết thảy đều nhìn tiền. Tiền bối, đừng nói hắn bán đan dược cho chúng ta, dù đưa đan dược cho chúng ta, chúng ta cũng sẽ không phục vụ miễn phí.
- Đan dược vẫn còn chứ?
Đột nhiên Giang Trần hỏi.
Độc Nhãn Long ngạc nhiên, lập tức cười nói:
- Ăn rồi.
- Tư vị như thế nào?
Giang Trần nhàn nhạt cười hỏi.
Độc Nhãn Long liếc nhìn Giang Trần, tựa hồ thuận miệng đáp:
- Đan dược có thể có tư vị đặc biệt gì, cũng bình thường. Không có cảm giác đặc biệt gì.
Độc Nhãn Long tựa hồ ý thức được Giang Trần là lừa gạt hắn, suy nghĩ cũng nhanh.
Bỗng nhiên bước chân Giang Trần ngừng lại, vui vẻ ở khóe miệng dần dần hóa thành hư vô, mà chuyển biến thành, là một loại sát ý lạnh lùng.
- Làm sao vậy?
Độc Nhãn Long nhướng mày.
- Ngươi sẽ không hoài nghi Thiên đạo thệ ước của chúng ta a? Nếu ngươi không đi, ta cũng không sao cả.
Giang Trần gật gật đầu:
- Không cần đi, đến nơi đây là được.
- Đến nơi đây? Đến nơi đây làm cái gì?
Độc Nhãn Long khó hiểu.
- Ngay ở chỗ này, tiễn đưa các ngươi đi địa phương nên đi.
Giang Trần động thủ quyết, thúc dục trận pháp, lập tức đưa Quỷ Quật Ngũ Hữu vào trong trận pháp.
Trước mặt lập tức hiện ra một mảnh nham tương, nóng hôi hổi, khắp nơi đều là núi lửa phun trào.
- Ngươi... Có ý tứ gì?
Độc Nhãn Long cũng có chút khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...