Trên thực tế, rất nhiều vị diện, căn bản không phải là tu sĩ nhân loại chúa tể. Đương nhiên, những lời này, Giang Trần rất bất tiện nói.
Cái này nếu nói ra, sẽ nghe rợn cả người. Dù sao, kiến thức ở Thần Uyên Đại Lục, là dừng lại ở trong Thần Uyên Đại Lục.
Muốn nói sự tình vị diện khác, không khỏi vượt qua phạm vi lý giải của đám người Lữ Phong Đan Vương.
- Cái kia... cổ trùng này, sư tôn ngươi có biện pháp đối phó sao?
Lữ Phong Đan Vương cũng thu hồi sáo lộ bình thường, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Giang Trần nghiêm mặt nói:
- Biện pháp tốt nhất, phương pháp chấm dứt hậu hoạn, là hủy diệt cổ trùng này. Tính cả ký túc cùng một chỗ hủy diệt.
Nói đến ngay cả ký túc thể cũng cùng một chỗ hủy diệt, Hà Hồng Thụ toàn thân co lại, biểu hiện trên mặt cũng kìm lòng không được cứng đờ. Hắn cũng không nghĩ ra, mình trong lúc vô tình, vậy mà đưa tới tai họa lớn như vậy.
Hắn còn cho là mình chết sẽ hết, lại không nghĩ rằng, mình chết rồi, việc này còn chưa xong, còn có thể lưu độc vô tận, ảnh hưởng những người khác, tai họa những người khác.
Thậm chí, toàn bộ Lưu Ly Vương Thành sẽ bị hắn đại loạn.
Nghĩ tới đây, Hà Hồng Thụ cũng lo sợ bất an, lo lắng Chân Đan Vương này vì đại nghĩa, thật sự hủy diệt mình.
Lữ Phong Đan Vương cũng có chút sợ hãi hỏi thăm:
- Sư tôn, chúng ta... Có lẽ không cần đối với lão Hà ác như vậy a? Sư tôn anh minh thần võ, nhất định có biện pháp, đúng hay không?
- Bảo ngươi chuẩn bị giấy bút, còn không mau đi?
Giang Trần tức giận nói.
- Ngươi càng kéo dài thời gian, nguy hiểm lại càng lớn.
Lữ Phong Đan Vương nghe vậy biến sắc, lập tức chạy đi.
Giấy bút chuẩn bị tốt, Giang Trần rất nhanh viết một đống đồ vật, giao cho Lữ Phong Đan Vương:
- Trong vòng một canh giờ, chuẩn bị đầy đủ những vật này.
Lữ Phong Đan Vương vội nói:
- Ta đi ngay.
Hắn cũng biết, lần này không phải trò đùa. Nếu không gấp rút, lão Hà có khả năng không cứu được, còn hủy diệt Nhân đạo
Nghĩ tới đây, Lữ Phong Đan Vương cũng không dám lãnh đạm. Một là hắn không muốn Hà Hồng Thụ gặp chuyện không may, thứ hai vạn nhất lão Hà chết rồi, nhi tử sẽ phó thác cho hắn, từ nay về sau hắn phải đi làm vú em không đường về. Nghĩ đến đây, da đầu của hắn liền run lên, hận không thể để lão Hà làm rùa già, sống vạn vạn năm.
Nhìn thấy Lữ Phong Đan Vương rời đi, tâm tình của lão Hà cũng cực kỳ áp lực. Ánh mắt vụng trộm liếc qua Giang Trần, muốn từ nét mặt của hắn, chứng kiến một ít dấu vết để lại.
Bất quá Giang Trần mặt không biểu tình, tựa hồ lại suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên ánh mắt giương lên, bắn về phía lão Hà, thản nhiên nói:
- Lão Hà, ngươi cũng đừng lén lút như vậy, có lời gì muốn nói liền nói, muốn hỏi cứ hỏi.
Hà Hồng Thụ cười khổ nói:
- Chân Đan Vương, nếu như ta thật sự không có biện pháp cứu, nhất định phải hủy diệt ta đi. Lão Hà ta không sợ chết, cũng không muốn chết còn bị mọi người thoá mạ.
- Nếu quả thật không có biện pháp cứu, ta nhất định sẽ theo như biện pháp này xử lý.
Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.
- Lão Hà, mặc kệ ngươi là thật tâm, hay là giả bộ nói như vậy. Nhưng vạn nhất đi đến một bước kia, ta sẽ làm như vậy. Ta cũng hi vọng ngươi có thể lý giải.
Hà Hồng Thụ gật gật đầu:
- Ta có thể hiểu được. Đúng rồi, ta sẽ vẽ địa đồ, đem kinh nghiệm viết ra kỹ càng, hi vọng đối với Chân Đan Vương ngươi có một chút trợ giúp.
Hiện tại tư thái của Hà Hồng Thụ bày rất thấp.
Giang Trần cũng không ngăn cản, cũng không phải hắn cố ý đe dọa Hà Hồng Thụ. Mà là mặc dù hắn có nắm chắc, nhưng không phải mười phần nắm chắc.
Vạn nhất không thể khống chế, vậy chỉ có thể diệt lão Hà, hơn nữa phải là hủy diệt. Tính cả những cổ trùng kia cũng một chỗ diệt sạch.
Nhìn ra được, chuyện này, đối với lão Hà hoặc nhiều hoặc ít vẫn có ảnh hưởng. Lão Hà một bên vẽ địa đồ, biểu lộ trên mặt cũng đang không ngừng biến hóa. Hiển nhiên, loại thời khắc này, đối với hắn mà nói, cũng là một loại dày vò.
- Lão Hà, không nên nghĩ quá nhiều. Không nói mười thành nắm chắc, sáu bảy thành ta vẫn phải có. Những lời kia, chẳng qua là vì phòng ngừa vạn nhất, từ tục tĩu nói trước mà thôi.
Hà Hồng Thụ không ngừng gật đầu:
- Ta hiểu, ta hiểu.
Đến cùng hắn hiểu hay không, Giang Trần cũng không thể nào biết được.
Không tới một canh giờ, Lữ Phong Đan Vương liền vội vàng chuẩn bị đầy đủ đồ vật trở lại, khóe miệng kêu lên:
- Lần này, lão Lữ ta xem như liều mạng, toàn bộ đan dược phố của Thần Nông quảng trường, bị ta quét sạch hơn phân nửa. Cuối cùng mới không có nhục sứ mạng.
Cũng không biết Lữ Phong Đan Vương dùng biện pháp gì, những vật Giang Trần muốn hắn chuẩn bị kia, thật là chuẩn bị đầy đủ rồi.
Chứng kiến đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ, trong lòng Giang Trần cũng có chút buông lỏng.
Đã có những vật này, trong nội tâm Giang Trần liền có nắm chắc nhiều hơn.
- Chọn một địa phương rộng rãi, ta lập tức bày trận. Cũng may thời gian lão Hà trở lại, không có chậm trễ quá lâu. Bằng không thì chu kỳ sinh trưởng thứ nhất của cổ trùng này trôi qua, phiền toái sẽ lớn hơn.
Giang Trần đã nhìn ra, chu kỳ sinh trưởng thứ nhất của cổ trùng này, còn có ba bốn ngày nữa. Một khi qua chu kỳ sinh trưởng thứ nhất, cổ trùng này sẽ lớn lên. Mà tinh hoa huyết dịch của Kí Chủ thứ nhất, cũng bị hấp thu sạch sẽ.
Cổ trùng sẽ phá thể mà ra, tìm kiếm Kí Chủ mới.
Một khi những cổ trùng này phá thể mà ra, dưới tình huống không phòng bị, không biết bao nhiêu người sẽ bị cổ trùng xâm nhập.
Càng ngày càng nhiều Kí Chủ, bồi dưỡng được càng ngày càng nhiều cổ trùng.
Một truyền mười, mười truyền trăm, khó trách có chút Vương Triều cường đại, sẽ ở trong mấy tháng thời gian, liền triệt để sụp đổ, thành địa ngục trần gian.
Đây tuyệt đối không phải tin đồn khoa trương, mà là tồn tại chân thật.
Cám ơn trời đất, chu kỳ thứ nhất còn chưa tới.
Lữ Phong Đan Vương phủ, địa phương rộng rãi tự nhiên có không ít. Chọn một địa phương quạnh quẽ, Giang Trần lại bảo Lữ Phong Đan Vương nghiêm cấm bất luận kẻ nào đi tới đây.
Lấy ra trận kỳ, bố trí trận pháp nghiêm mật. Bốn phía trận pháp, lại bố trí từng đạo trận pháp do Linh Dược xây thành.
- Loại cổ trùng này, tên là Mộc Ma Cổ Trùng, trong truyền thuyết, là Ma tộc nhánh Mộc Ma nhất tộc luyện chế đào tạo ra. Ở thời đại cổ xưa, Mộc Ma nhất tộc dựa vào Mộc Ma Cổ Trùng này, đã từng thống trị qua vô số đại lục vị diện. Loại Mộc Ma Cổ Trùng này, đặc điểm cường đại nhất, là tính ẩn mật. Không cách nào dùng mắt thường quan sát, không cách nào thông qua thần thức dự đoán, một khi xâm lấn, không tới thời điểm phát tác, cũng là hậu tri hậu giác. Chờ thời điểm phát tác, cơ bản đã khó có thể giải quyết.
Giang Trần một bên bày trận, một bên nghiêm túc nói với Lữ Phong Đan Vương:
- Lão Lữ, ngươi chăm chú nhìn kỹ. Ta làm từng chi tiết, ngươi đều phải nhớ rõ ràng. Lão Hà vô duyên vô cớ trúng Mộc Ma Cổ Trùng, ta hoài nghi, Ma tộc trong truyền thuyết, đã bắt đầu rục rịch. Sự tình Khổng Tước Đại Đế bệ hạ lo lắng, chỉ sợ là không cách nào tránh khỏi sẽ bạo phát. Thủ đoạn của Mộc Ma nhất tộc phi thường đáng sợ. Ngươi học được những bổn sự này, về sau gặp phải Mộc Ma Cổ Trùng, cũng biết đối phó như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...