Tiết Đồng cũng không dấu diếm mà đem tình huống nói ra một lần. Trừ những việc mà Giang Trần dặn bọn họ không thể nói ra, nội dung mà hắn kể lại vô cùng kỹ càng.
Những đệ tử của Đan Kiền Cung còn lại nghe vậy kinh hãi không thôi, sắc mặt trắng bệch.
Đan Kiền Cung bị nghiền nát. Trong tông môn trừ đám người bọn họ ra cơ hồ không có ai còn sống. Ngay cả Đan Trì cung chủ cũng không rõ tung tích.
Không đơn thuần là Đan Kiền Cung, cả Vạn Tượng Cương Vực, cũng đã bị tàn phá thành mảnh nhỏ. Tất cả các tông môn lớn bé toàn bộ đều bị công kích, cơ hồ bị Xích Đỉnh trung vực diệt toàn quân.
Cũng tương đương với việc bọn họ hiện tại đã trở thành cô hồn dã quỷ không có nhà để về, hơn nữa ngay cả thủ lĩnh của tông môn còn sống hay đã chết bọn họ cũng không biết được.
Trong lúc nhất thời cảm giác thê lương vô tận xông lên não, trên mặt không ít người bắt đầu hiện lên tia tuyệt vọng.
Thứ duy nhất mà bọn họ cảm thấy may mắn đó là lúc này bọn họ còn sống, so với những đồng môn đã chết kia thì may mắn hơn gấp trăm lần.
Thân Tam Hỏa nghe thấy đống tin tức này, sau đó mãi một lúc lâu không thể mở miệng nói nên lời.
Hiển nhiên, cho dù tố chất tâm lý của hắn cao tới đâu, hắn cũng không thể chịu nổi. Tông môn bị nghiền nát, trưởng lão toàn bộ đều chết trận, chỉ còn một ít đồng môn còn sống, tông chủ sinh tử chưa rõ.
Nói trắng ra bọn họ không phải là tán tu, thế nhưng cũng đã không khác tán tu là bao.
Hơn nữa tán tu có được sự tự do, bọn họ chưa hẳn đã có được nó. Một khi để cho những kẻ đối đầu kia biết rõ bọn họ không chết, khi đó cho dù có khôi phục tự do so với tận thế cũng không khác gì nhau.
Vẫn là Thân Tam Hỏa là người đầu tiên thoát ra từ cảm xúc tuyệt vọng, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn lên trên người Giang Trần.
Một đạo linh quang chợt lóe lên trong đầu Thân Tam hỏa.
Đúng rồi.
Cũng không phải mất cơ hồ tất cả mọi thứ, ít nhất Đan Kiền Cung còn có Giang Trần.
Trong Vạn Tượng đại điển bị bao quanh, trấn áp, Giang Trần còn có thể trốn ra.
Đan Kiền Cung bị nghiền nát, sau khi trở về Giang Trần bị bao vây, lại một lần nữa có thể chạy đi.
Đám người bọn hắn bị bắt, bị bán đi, Giang Trần vượt qua mấy trăm vạn dặm, ngay cả mấy cửa khẩu của Bất Diệt Thiên Đô cũng không màng mà cứu bọn họ thoát khốn, khiến cho bọn họ tránh khỏi vận mệnh bi thảm là làm nô lệ.
Đồng môn như vậy chẳng lẽ còn không đủ để trở thành chỗ dựa của bọn họ sao?
Linh quang trong đầu Thân Tam Hỏa lóe lên, bỗng nhiên khom người, ôm quyền nói với Giang Trần:
- Giang sư huynh, tông môn bị nghiền nát, người hiện tại có thể làm chủ ở đây cũng chỉ có một mình ngươi. Thân Tam Hỏa ta nguyện hóa nghe theo Giang sư huynh chỉ huy. Coi Giang sư huynh như thiên lôi sai đâu đánh đó. Chỉ cầu một ngày có thể trùng chấn tông môn, báo thù rửa hận.
Nhìn thấy Thân Tam Hỏa như vậy, mấy đồng môn còn lại hơi có chút n gạc nhiên. Nhưng lập tức tất cả mọi người đều tỉnh ngộ, lúc này nếu như Giang Trần không thu nhận bọn họ, thì bọn họ có thể đi đâu được chứ?
Dừng chân ở Lưu Ly vương thành? Chỉ bằng đám người bọn họ? Cho dù là Thân Tam Hỏa cũng không đột phá Thánh Cảnh, bất quá chỉ là Nguyên Cảnh bát trọng mà thôi.
Loại thực lực này địa vị ở Lưu Ly vương thành cũng chỉ là loại mặt hàng tam tứ lưu, cho dù đầu nhập vào thế lực khác cũng tuyệt đối không có khả năng được coi trọng.
Dù sao vốn bọn họ ở Đan Kiền Cung cũng không tính là thiên tài cao cấp nhất. Trừ Thân Tam Hỏa ra, những người khác đều có trình độ nhị lưu ở Đan Kiền Cung.
Về phần mấy người có trình độ nhất lưu thì người bị chém giết, người trốn thoát. Trừ Lăng Bích Nhi ra, mấy người khác có lẽ toàn bộ đã chết rồi.
Thân Tam Hỏa nhìn Nhung Tử Phong nói:
- Nhung Tử Phong, ngươi nói xem thế nào?
Trong những người khác thì Nhung Tử Phong có địa vị cao nhất, mà Nhung Tử Phong làm sao không muốn đầu nhập vào dưới trướng Giang Trần cơ chứ? Lúc trước hắn là người dưới trướng Thẩm Thanh Hồng, lúc trước từng có quan hệ với Giang Trần, còn đấu thắng một trận.
Tính cách của hắn và Thân Tam Hỏa có chút bất đồng.
Bị Thân Tam Hỏa hỏi vậy, Nhung Tử Phong đỏ mặt, có chút khó nhịn nhìn qua Giang Trần, kỳ thực trong lòng hắn đã sớm chấp nhận chuyện này.
Dù sao tất cả đều không phải là người ngu, mạnh là do Giang Trần cứu, mà Thẩm Thanh Hồng cũng đã sớm hòa giải với Giang Trần. Nhung Tử Phong hắn sớm không cần phải làm ra vẻ như trước.
Hiện tại thế cục đã như vậy, Nhung Tử Phong hắn còn lựa chọn nào khác sao?
Hắn cười khổ, thở dài rồi khom người nói với Giang Trần:
- Giang sư huynh, trước kia Nhung Tử Phong ta có nhiều lần đắc tội, trải qua kiếp nạn mới biết Giang sư huynh đại nhân đại lượng. Nhung Tử Phong ta thực sự phục ngươi. Chỉ cần Giang sư huynh không chê ta không có bản lĩnh gì. Nhung Tử Phong nguyện ý đi theo Giang sư huynh, cúc cung tận tụy chờ một ngày trùng kiến tông môn.
- Ta cũng nguyện đi theo Giang sư huynh.
Âu Dương Siêu cũng đứng ra, Âu Dương Siêu này là người cướp đoạt danh ngạch khu chí tôn với Giang Trần, tổ phụ hắn là Âu Dương Đức, là trưởng lão Thảo Mộc đường của Đan Kiền Cung.
Cũng đã từng ăn chút thiệt thòi từ trong tay Giang Trần.
Chỉ là tới hôm nay, những mâu thuẫn này cũng đã không còn quan trọng.
Thấy Thân Tam Hỏa và Nhung Tử Phong đều như vậy, những người khác đều nhanh chóng tỏ thái độ:
- Chúng ta nguyện đi theo Giang sư huynh, giúp sức trùng kiến tông môn.
Tình cảm của những người này với tông môn ra sao, Giang Trần cũng không có nghi ngờ chút nào.
Tại Đan Kiền Cung, có lẽ mỗi một đệ tử đều có mâu thuẫn với nhau, thế nhưng lòng trung thành với tông môn lại vô cùng mạnh mẽ.
Bằng không mà nói, Đan Kiền Cung bị xâm lấn cũng sẽ không có nhiều người chết trận như vậy.
Giang Trần vốn còn đang cho rằng sẽ vô cùng đau đầu. Thế nhưng không ngờ tới kết quả so với trong tưởng tượng của hắn còn thuận lợi hơn. Cẩn thận nghĩ lại, hắn cũng hiểu được không có chút kỳ quái nào.
Lúc này chỉ có đoàn kết mới có một đường hy vọng. Mà hắn đã vì mọi người làm ra nhiều chuyện như vậy, có thể bảo hộ bọn họ, những người này tự nhiên không có bất kỳ lý do nào để phản đối.
Hắn lập tức ngưng trọng gật đầu nói:
- Ta không nghi ngờ lòng trung thành của mọi người với tông môn, nhưng mà có một số lời ta nên nói trước. Hiện tại tất cả mọi người đều là con kiến trên một sợi dây thừng. Bất luận một người nào hé miệng, tất cả mọi người sẽ không may. Cả một chút hy vọng trùng kiến Đan Kiền Cung cũng có thể lập tức bị nghiền nát. Cho nên ta hy vọng bầu không khí giống như tông môn khi trước không được tái hiện. Hiện tại các ngươi đều là những đồng môn còn sót lại, phải giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn. Nếu có tranh giành khí phách, thủ đoạn tự coi mình là thông minh, hết thảy không được có. Mục tiêu chủ yếu của mỗi người hiện tại đó là còn sống.
- Giang sư huynh nói đúng, kiểu ngươi lừa ta gạt tuyệt đối không thể có. Ai có tư tâm thì rất có thể sẽ làm hại mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...