Sau khi tiến vào khu vực Bát vực, còn phải đi qua không ít thế lực mới có thể tiến vào Lưu Ly vương thành.
Đoạn đường bôn ba này mặc dù là thông suốt, thế nhưng cũng tốn thời gian mấy tháng.
Huống chi, không cần phải nghỉ, đoạn đường này nhất định sẽ có vô số gian nan hiểm trở.
Xích đỉnh trung vực, tán tu vô số, trang phục hai người lúc này mặc chính là tiêu chí của tán tu. Tuy rằng gặp qua vô số kiểm tra, thế nhưng hai người đều có thủ đoạn đặc thù, áp chế chân nguyên chấn động, khiến cho người ngoài căn bản không thể nhìn ra được thực lực chân thực của bọn họ.
Cho nên hai người dùng thân phận võ giả Nguyên Cảnh thong dong trước sau trà trộn vào trong đế đô của Xích Đỉnh đế quốc.
Xích Đỉnh trung vực quả thực phồn hoa, cho dù là Vạn Tượng đế quốc năm đó quả thực cũng kém Xích Đỉnh trung vực này.
Chỉ là, Giang Trần không có tâm tư thưởng thức sự phồn hoa của Xích Đỉnh trung vực này. Nếu như không phải nghĩ tới phải đi Lưu Ly vương thành cứu người thì hiện tại hắn đã hận không thể chém giết tạo thành tràng cảnh máu chảy thành sông ở nơi này.
Nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, bây giờ không phải là cơ hội báo thù tốt nhất.
Trong vương thất Xích Đỉnh đế quốc không biết ẩn giấu bao nhiêu cường giả.
Sau khi tiến vào đế đô, hai người qua lại ở các tửu quán. Những nơi này là nơi có thể nghe được những tin tức mới nhất.
Một ngày qua, hai người xuất hiện trong một tửu lâu nổi danh nhất trong đế đô gọi là Long Phượng tửu lâu, dùng thân phận của hai người bọn họ hiện tại tự nhiên không thể mở miệng nói muốn thuê một phòng.
Vừa vặn ở đại sảnh có rất nhiều khách nhân từ khắp nơi lai vãng tụ tập lại. Giang Trần ngồi vào một cái bàn, gọi một ít rượu và thức ăn.
Ở đại sảnh này tiếng vãi nhau, đủ loại thanh âm huyên náo, thần thức Giang Trần khuếch tán, một ít tiếng nghị luận chung quanh không ngừng lọt vào trong tai hắn.
Chỉ là những người ngồi ở đây tuy rằng thảo luận chuyện ở Vạn Tượng Cương Vực, nhưng mà nội dung thảo luận đều tương đối thấp, không có tin tức nào đặc biệt hữu dụng.
Giang Trần cũng không có nóng lòng, thần thức lại chậm rãi khuếch tán.
Bỗng nhiên mục tiêu của Giang Trần tập trung vào một cái bàn bên trong đại sảnh. Cái bàn này ước chừng có bốn người, thoạt nhìn từ cách ăn mặc có thể thấy được đều là đệ tử tông phái.
- Hắc hắc, lần này chơi rất lớn a. May mắn mà chúng ta không có bị phái tới Đan Kiền Cung. Bằng không chuyến này quả thực đổ máu rồi.
- Không phải ngay từ đầu mọi người đều cảm thấy Đan Kiền Cung là quả hồng mềm dễ bóp sao? Hơn nữa tài nguyên của Đan Kiền Cung lại nhiều. Không được chỉ định tới Đan Kiền Cung, tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài a. Hiện tại xem ra, đổ máu cũng không ít, ha ha ha...
Giang Trần nghe được cuộc nói chuyện này lập tức đoán ra, đây hẳn là đệ tử của một tông môn nào đó được phái tới Vạn Tượng Cương Vực, chỉ là không phải thế lực được phái tới Đan Kiền Cung.
- Đây gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm a. Nếu như không phải có dị loại như Giang Trần kia, đi Đan Kiền Cung không phải là công việc phát tài béo bở sao? Ngươi xem chúng ta đi Tiêu Dao tông kia được cái gì? Trừ một đống độc vật ra cũng không có cái gì.
- Nói tới Tiêu Dao tông này, ta nghe nói, lần trước thứ Giang Trần dùng để đánh lén nhị tông Lôi Âm, Cự Côn chính là Tỏa Linh Chân nhất tán của Tiêu Dao tông a.
- Đúng vậy a, ta cũng nghe nói. Thực sự là tà môn, Giang Trần này là đệ tử Đan Kiền Cung, tại sao lại biết dụng độc của Tiêu Dao tông cơ chứ?
- Ai mà biết được? Uống rượu.
Giang Trần âm thầm cười lạnh, Tỏa Linh Chân nhất tán, hắn còn không ít. Ban đầu ở Mộc Linh chi tuyền giết trưởng lão của Tiêu Dao tông là Vệ Vô đạo, từ trong nhẫn trữ vật của người này hắn thu được không ít, về sau lại giết Vệ Khánh, lại kiếm được một bó lớn.
Lần trước liên tục dùng kế, sau khi tạo thành ba đợt công kích liên tiếp đối với nhị tông Lôi Âm, Cự Côn, Tỏa Linh Chân nhất tán này cũng tiêu hao không sai biệt lắm.
Nhưng mà nếu nói tới độc vật, chỉ cần Giang Trần có thời gian là có thể sản xuất ra rất nhiều.
- Lần này Lôi Âm môn và Cự Côn tông thật là không may. Nghe nói cháu trai của một pháp vương đại nhân trong Bất Diệt Thiên Đô mất mạng. Ngay cả Xích Đỉnh hoàng đế cũng chấn động. Chuyện lần này huyên náo rất lớn.
- Đúng vậy a, việc này cũng vô cùng tà môn. Tại sao Bất Diệt Thiên Đô cũng lẫn vào đây?
Giang Trần nghe những lời này vô cùng sững sờ, lập tức hiểu ra. Ngay từ đầu Bất Diệt Thiên Đô không có lộ ra ánh sáng, thế nhưng mà sau khi Cửu Dương Thiên Tông bố trí, cuối cùng giấy vẫn không thể gói được lửa.
Hiện tại xem ra Bất Diệt Thiên Đô đã từ chỗ tối lộ ra ngoài sáng.
- Xem ra thế cục của Thần Uyên đại lục vĩnh viễn khiến cho người ta nhìn không thấu a. Ài, loại tông môn tứ phẩm như chúng ta nói cho cùng vẫn là quá yếu.
- Đúng vậy. Trước mặt tông môn nhất phẩm, cái rắm cũng không phải.
- Nghe nói trong Xích Đỉnh trung vực treo giải thưởng. Vừa mới ban bố ngày hôm nay. Ta thật hiếu kỳ, không biết lần này đế quốc sẽ treo giải thưởng thế nào.
Treo giải thưởng?
Giang Trần lập tức hiểu ra, chuyện này nhất định có liên quan tới hắn.
- Hắc hắc, chư vị, ta nghe nói, Giang Trần này rất có thể sẽ tới đế đô chúng ta. Cứu đồng môn Đan Kiền Cung hắn. Nói không chừng chúng ta còn có thể mượn cơ hội này một bước lên trời a.
- Bằng vào mấy người chúng ta? Đừng nằm mơ. Nghe nói Đinh Quang Vinh của Lôi Âm môn cũng mất mạng trong tay Giang Trần.
- Đâu chỉ là Đinh Quang Vinh, ngay cả Pháp vương đại nhân của Bất Diệt Thiên Đô cũng bị hắn ta chơi vòng vòng. Giang Trần này bằng vào mấy người chúng ta có thể đối phó được hay sao?
- Hừ, nói nhỏ một chút. Ngươi nói Pháp vương đại nhân của Bất Diệt Thiên Đô như vậy, ngươi không muốn sống sao?
Mấy người kia thoáng cái yên lặng, đều buồn bực uống rượu. Hiển nhiên cũng cảm thấy những lời này đã hơi quá, không dám tiếp tục nói hươu nói vượn nữa.
Ngay lúc này ngoài cửa bỗng nhiên có mấy võ giả hấp tấp chạy vào, lớn tiếng nói:
- Lão bản, mang mấy bình rượu ngon ra đây, nhanh.
- Ha ha, lão đại, lần này đế quốc quả thực cam lòng a. Người bắt được Giang Trần, phong hầu vạn dặm, phần thưởng là sĩ lệnh XÍch Đỉnh quốc. Thánh Linh thạch năm trăm vạn, ba ngàn khỏa Thánh Anh đan. Một gốc linh dược Thiên cấp, đồng thời còn có thể khai tông lập phái trong Xích Đỉnh trung vực. Có thể xưng tôn.
- Lão đại, cơ hội của Quỷ Quật ngũ hữu chúng ta đã tới rồi.
Mấy tán tu vừa mới hô to gọi nhỏ này tu vi không ngờ lại không thấp chút nào. Không ngờ có một người có tu vi là Địa Thánh Cảnh, bốn người còn lại đều là cường giả Nhân Thánh Cảnh.
Người cầm đầu bị chột một mắt, người này nhấc chén rượu lên, chậm rãi nói:
- Lần này chúng ta dạo chơi trong Xích Đỉnh trung vực, không ngờ lại gặp được một tạo hóa lớn như vậy. Mấy người huynh đệ chúng ta phiêu bạt nhiều năm như vậy, cũng nên tìm một nơi dừng chân. Cơ hội lần này không tệ, có bắt hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...