Sát Thần Chí Tôn

Vạn Tượng Cương Vực này quả thực chính là một miếng bánh thơm ngon a.

Thế nhưng mà rốt cuộc Vạn Tượng Cương Vực này có gì hấp dẫn tới vậy?

Kỳ thực Giang Trần nghĩ mãi mà cũng không thể nào hiểu rõ được.

Dược viên thượng cổ trên Huyễn Ba sơn? Nơi đó tuy rằng có một chút linh dược Thiên cấp, thế nhưng mà hiển nhiên còn chưa đủ để cho tông môn nhất phẩm bố trí vài thập niên a.

Truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái?

Bên ngoài cũng không biết a. Tuy rằng Đan Tiêu cổ phái quả thực so với tông môn nhất phẩm hiện tại còn cường đại hơn không ít, thế nhưng mà Đan Tiêu cổ phái ở thời kỳ thượng cổ cũng không phải là tông môn thượng cổ mạnh nhất.

Lại nói, truyền thừa của Đan Tiểu cổ phái hiển nhiên bên ngoài cũng không quá rõ ràng. Nếu thực sự biết có truyền thừa của một tông môn thượng cổ như vậy thì chỉ sợ đám tông môn nhất phẩm kia đã trực tiếp xông tới, mà không cần phải bố trí những quân cờ như thế này.

Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Trần vẫn không thể nào lý giải được.

Nhất định có nguyên nhân nào mà hắn không biết, hơn nữa nguyên nhân này không thể gióng trống khua chiêng, cho nên mới phải dùng loại phương thức xâm nhập vào bên trong các tông môn như vậy.

Trong mắt Lâm Hải hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Bạch nói:

- Nói như vậy ngươi là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông?

Giữa hai người đề phòng lẫn nhau, nhìn chằm chằm vào nhau, nhất thời bầu không khí thoáng cái trở thành giương cung bạt kiếm.

hiển nhiên sau khi xé rách thân phận, cũng đã biết ý đồ tới của đối phương, cũng hiểu đây là cục diện không chết không thôi.

- Nói đi, muốn giải quyết thế nào?


Sau khi xé rách da mặt, Lâm Hải cũng trấn định lại, ngữ khí trở nên thong dong mà bình tĩnh.

Quân Mặc Bạch cười nhạt nói:

- Rất đơn giản, ngươi chết.

Lâm Hải chẳng những không giận mà còn cười cười nói:

- Tiểu tử, xem ra ngươi thực sự là đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông, phong cách ngang ngược đều được truyền từ trên xuống, cha truyền con nối a.

- Ngươi biết là tốt rồi.

Quân Mặc Bạch cười nhạt một tiếng nói:

- Tất cả đều là người thông minh, ngươi có thể tìm thấy nơi này chứng minh ý đồ của chúng ta khi tới đây đều giống nhau.

Lâm Hải cười ha hả nói:

- Nói như vậy ngươi cũng vì truyền thừa của Phi Vũ Đại Đế mà tới?

Phi Vũ Đại Đế?

Giang Trần nghe cái tên này lại cảm thấy mơ hồ. Mặc dù hắn có chút lý giải về Thần Uyên đại lục, thế nhưng tên tuổi của Phi Vũ Đại Đế này quả thực hắn chưa từng nghe qua.

- Truyền thừa?

Quân Mặc Bạch nở nụ cười quái dị nói:

- Lâm Hải, nếu như ngươi muốn nhận được truyền thừa của hắn thì chúng ta không cần phải ngươi sống ta chết. Truyền thừa võ đạo của hắn toàn bộ đều cho ngươi. Ta chỉ muốn một ít đồ vật trên người hắn mà thôi.

- Ngươi nằm mơ sao?

Lâm Hải cười lạnh nói:

- Ta chỉ thăm dò ngươi một chút, không ngờ ngươi lại nói toạc ra như vậy.

Hai người này đấu khẩu với nhau, thế nhưng Giang Trần lại cái hiểu cái không.

Nhưng mà hắn vẫn suy đoán đại khái được một chút, hai người này không ngờ lại truy tìm một Đại đế, mà vị Đại Đế này gọi là Phi Vũ đại đế.

- Lâm hải, không cần phải làm ra vẻ. Ngàn năm trước cự đầu hai tông chúng ta đều đuổi giết Phi Vũ Đại Đế, lại để cho hắn đào thoát. Đồng thời cũng biết hắn trốn vào trong Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng không có ai biết rõ hắn trốn ở nơi nào. Không ngờ được hắn lại trốn ở trong nơi niết bàn gọi là Vạn Tượng cực cảnh này, quả nhiên khiến cho người ta thổn thức a.

Quân Mặc Bạch nói xong, lại sờ sờ chiếc nhẫn trong tay, nói:

- Lâm Hải, ngươi nhất định cũng có ấn ký truy tung của Bất Diệt Thiên Đô, cho nên sau khi tiến vào ngoại cảnh cực cảnh mới có thể cảm ứng được nơi niết bàn của Phi Vũ Đại Đế. Không biết ta đoán có đúng không?

- Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi không phải cũng như vậy?


Ngữ khí của Lâm Hải rất là khinh thường, dường như hắn cảm thấy Quân Mặc Bạch đang nói nhảm.

- Hắc hắc, Lâm Hải, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Truyền thừa của Phi Vũ Đại Đế để cho ngươi. Những vật khác là của ta.

Ngữ khí của Quân Mặc Bạch vô cùng lạnh lẽo, thế nhưng lại có một loại uy áp chân thật.

Giang Trần ở trong chỗ tối ngưng trọng, trong lòng thầm mắng to, hai tên hỗn đản này quả nhiên đều ẩn dấu thực lực. Thực lực này ít nhất cũng là Địa Thánh Cảnh, thậm chí còn có thể là cường giả Thiên Thánh Cảnh thất trọng. Truyện Lịch Sử

Hai vương bát đản này không ngờ lại che dấu, giả bộ như là Thánh Cảnh sơ kỳ, thậm chí trong luận võ đại điển cũng cố ra vẻ, cố ý nhận thua.

Giang Trần cũng chưa từng giao thủ qua với hai người này, cho nên đối với việc hai người này có ẩn dấu thực lực hay không hắn cũng không biết được.

Lâm Hải nở nụ cười khinh thường nói:

- Tiểu tử người không biết nhất định sẽ bị ngươi hù. uy hiếp ta sao? Ngươi còn quá non, có giỏi thì phóng ngựa tới.

Nói xong cánh tay Lâm Hải chụp một cái, một lệnh kỳ xuất hiện trong tay hắn.

Lệnh kỳ vung lên, vô số đạo quang mang bắn ra, giống như từng tấm lụa từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cắt xuống hồ nước.

Ầm ầm.

Mặt hồ nước thoáng cái bị tách ra, ở giữa xuất hiện một cái hang sâu.

Lâm Hải lạnh nhạt nhìn qua Quân Mặc Bạch nói:

- Hồ nước ta đã mở ra, ngươi có dám đi vào không?

Quân Mặc Bạch cười hắc hắc nói:

- Ngươi dám tới thì ta dám vào.


- Vậy sao?

Lâm Hải bỗng nhiên nở nụ cười giễu cợt, đồng thời lệnh kỳ trong tay vung lên, cuốn về phía Quân Mặc Bạch.

- Đã như vậy ngươi nếm thử uy lực của Vong Linh chi thủy đi.

Lệnh kỳ được phất, từ bên trong tách ra hai cột nước, bay thẳng về phía Quân Mặc Bạch.

Khuôn mặt trắng nõn của Quân Mặc Bạch khẽ đổi, hắn không ngờ rằng Lâm Hải lại hèn hạ như vậy. Tay vung lên, một chiếc quạt giấy xuất hiện trong tay hắn, tay liên tục vung vẩy. Từng đạo linh lực chấn động, giăng khắp nơi, hình thành một vòng phòng ngự kỳ quái, bảo hộ bản thân vào bên trong.

Hồ nước màu xanh lá cây này hiển nhiên vô cùng đáng sợ.

Vừa mới rơi xuống mặt đất đã phát ra tiếng xèo xèo chói tai, ngay cả cát vàng cũng có thể bị ăn mòn mất.

cũng may vòng phòng ngự của Quân Mặc Bạch vô cùng mạnh, miễn cưỡng chống được sự xâm nhập của nước trong hồ. Đợi sau khi Quân Mặc Bạch lấy lại tinh thần thì Lâm Hải kia đã nhảy xuống đáy hồ nước.

Quân Mặc Bạch cắn răng một cái, quạt giấy vung lên, bảo vệ bản thân rồi cũng nhảy xuống dưới.

Chỉ là hai người này vừa mới nhảy xuống không bao lâu bỗng nhiên có hai cột nước phóng lên, mà thân thể hai người cũng từ trong mặt nước lao ra, thậm chí có chút chật vật ngã xuống hai bên.

Hia người cố gắng ổn định thân thể, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, nhìn qua cái mặt hồ kia. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt gắt gao nhìn vào mặt hồ.

Mặt hồ màu xanh lá cây kia đột nhiên run rẩy kịch liệt, giống như phía dưới có thứ gì đó đang sôi trào, muốn phóng lên.

Ầm ầm.

Rồi đột nhiên vô số cột nước phóng lên, dưới mặt nước không ngờ có một tòa cung điện trồi lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui