“Tít tít tít…” Tiếng chuông báo thức vang lên, Giả Tấn Xuyên giật bắn khỏi giường, mộng xuân tối qua quá mức chân thật! Hơn nữa tại sao đối tượng mộng xuân lại là tên mặt liệt kia?!
“Ưm?” Bên cạnh truyền đến tiếng lầm bầm.
A?! Tại sao Chân Chính lại ở bên cạnh mình?!! Giả Tấn Xuyên đang hồi tưởng lại ‘mộng xuân’ tối qua, không ngờ vai chính khác trong mộng xuân lại ở ngay bên cạnh.
Lẽ nào giấc mộng đó là thật?! Y chột dạ đổ mồ hôi hột. Nhưng, sau cú giật mình này y đã tỉnh táo hẳn ra. Không đúng, vốn dĩ y mỗi tối đều phải ngủ chung giường với Chân Chính mà. Bình thường thôi bình thường thôi, Giả Tấn Xuyên thở phào.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói trầm thấp hơi khàn vang lên bên cạnh, tiếp theo đập vào mắt là thân trên để trần của Chân Chính.
Giả Tấn Xuyên lại lần nữa khẩn trương: “Cậu, sao cậu không mặc đồ?!” Ngủ chung giường với tên này đã nhiều ngày, sao không phát hiện hắn có thói quen ngủ trần?
Chân Chính hơi ngây ra một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào y, dường như muốn nhìn ra dấu vết gì trên mặt y, sau đó mới phun ra một câu: “Cậu không nhớ sao?”
Y không nghe lầm chứ? Tên mặt liệt trước giờ nói chuyện luôn lạnh lùng, thế nhưng dùng ngữ khí ai oán như thế?!
“Nhớ? Nhớ gì?” Giả Tấn Xuyên hồi tưởng kỹ chuyện xảy ra tối qua.
Y nhớ tối qua vì không muốn khuất phục trước *** uy của Thập Tứ Nguyên, nên đã chạy trốn vào phòng. Cơm trưa cũng không muốn ăn, dù sao thời gian này bị mèo mập áp bức, mỗi bữa cũng chỉ có thể ăn no ba phần, dạ dày cũng nhỏ đi rồi.
Nhưng đến tối, ‘phần dư’ trong bụng cuối cùng cũng tiêu hóa sạch. Y lặng lẽ mở cửa, thần bí thò đầu ra, trong phòng khách tối thui, yên tĩnh.
Giả Tấn Xuyên ấn công tắc đèn, đèn trong phòng sáng lên. Bọn họ đi đâu hết rồi? Từ khi y trốn về phòng, không có ai vào tìm y. Y cứ nghĩ họ không chịu dễ dàng từ bỏ như vậy, không ngờ họ thật sự hoàn toàn không thèm đến khuyên can mình. Hiện tại còn dứt khoát không thèm gặp mình luôn. Cũng tốt, tiện cho y ra ngoài mua đồ ăn, cũng không cần lén lút nữa.
Giả Tấn Xuyên hít mũi: “Cái gì thơm thế nhỉ?”
Y nhìn theo hướng mùi thơm, thì ra trên bàn có đặt một dĩa cơm cà ri.
Hừ! Coi như cũng có lương tâm, nhớ giữ phần cho mình.
Y trộn dĩa cơm cà ri, ừm, đúng là quá mỹ vị! Thịt gà non mềm, vị cay của cà ri vừa chạm lưỡi đã lan ra, còn mang theo mùi thơm của cốt dừa. Cũng không biết thật sự là quá ngon, hay do quá đói, Giả Tấn Xuyên liên tục múc vào miệng.
Không bao lâu, cơm cà ri bị ăn sạch, cuối cùng y thậm chí còn liếm sạch sẽ nước cà ri trên dĩa, cái dĩa sạch đến mức có thể soi gương.
Sau đó… sau đó nữa thì y đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ. Nhưng y vẫn kiên trì tắm rửa, đánh răng xong mới lên giường. Vừa ngã xuống đã bất tỉnh nhân sự.
“Lẽ nào?! Lẽ nào dĩa cơm cà ri gà đó có vấn đề?!” Y đột nhiên tỉnh ngộ.
“Chính xác.” Chân Chính thẳng thừng xác nhận.
“Bỏ xuân… xuân dược?” Mặt Giả Tấn Xuyên đỏ bừng lên, ấp úng nửa ngày mới phun ra được hai chữ đó.
“Không, Thập Tứ Nguyên bỏ thuốc ngủ.” Nói xong, hắn lại dùng ngữ khí ai oán hỏi: “Cậu thật sự không nhớ gì hết?”
Nhớ cái gì?
Nhìn vẻ mặt ngây dại của dối phương, Chân Chính bất mãn, trực tiếp cho y một kích: “Tối qua cậu thật sự rất nhiệt tình.”
Ngữ khí mờ ám đó là sao? Không phải chứ?! Lẽ nào mộng xuân kia là thật?!!! Trời ơi!
Giả Tấn Xuyên mở tung chăn ra, trong chăn, hai người đều trần như nhộng. Đáng sợ hơn nữa là, y còn thấy vết tích dịch thể màu trắng đã khô ở giữa hai chân Chân Chính.
Y lập tức tách đùi mình ra. Cũng may, không có gì hết, y thở phào nhẹ nhõm.
“Cái này… tôi nhớ một chút mở đầu, sau đó thì hoàn toàn không nhớ…” Giả Tấn Xuyên nói hơi ngập ngừng, một vài cảnh trước đó y vẫn còn nhớ, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo thì y không có một chút ấn tượng nào cả.
Mặt Chân Chính lập tức âm trầm đi, vốn đã là biểu cảm vạn năm băng hàn, hiện tại đã sắp bước vào kỷ nguyên băng: “Cậu đã quên rồi hả?!”
Giả Tấn Xuyên nhảy xuống giường, cách tòa băng sơn này ra một chút, vạn nhất đối phương nhào lên đòi liều mạng với mình, y cũng có thể chạy nhanh hơn. Tuy y tự tin rằng nếu chỉ đánh nhau, y vẫn có thể đánh thắng.
“Không liên quan đến tôi a, ai bảo Thập Tứ Nguyên bỏ thuốc tôi chứ… hơn nữa, cũng là do cậu trêu chọc tôi.” Đừng tưởng y không nhớ, y vẫn nhớ rõ bộ dáng đối phương châm lửa khắp nơi trên người mình.
Chân Chính híp mắt lại nói một cách nguy hiểm: “Nói thế, cậu không nhớ ban đầu là cậu châm lửa trước sao? Hơn nữa Thập Tứ Nguyên bỏ thuốc ngủ, chứ không phải xuân dược, nếu cậu không có ý đó, thì sao tôi có thể châm lửa được?!”
Giả Tấn Xuyên đột nhiên nhớ ra, quả thật ban đầu là mình hôn hắn trước. Lúc đó không phải mình tưởng lầm hắn là bạn gái trước kia sao… sau đó tuy biết người châm lửa trên thân mình là tên này, nhưng cảm giác đó quá thoải mái, y không những không cảm thấy ghê tởm, mà còn muốn nhiều hơn, thế là y… Trời ạ! Lúc đó y trúng tà gì chứ? Sao lại nói những lời to gan như thế?!
“Nhớ ra rồi?” Chân Chính không biết từ lúc nào đã ngồi ở mép giường, kéo Giả Tấn Xuyên lên giường, hai người lại lần nữa ngồi sóng vai.
Giả Tấn Xuyên khó xử nhìn hắn: “Chuyện sau đó, tôi thật sự không nhớ, rốt cuộc tôi có…”
Chân Chính chém đinh chặt sắt: “Có!”
Không phải chứ?! Họ thật sự đã ấy ấy rồi sao?!
“Nhưng, nhưng sao một chút cảm giác tôi cũng không có?” Trong tiềm thức Giả Tấn Xuyên không muốn thừa nhận.
“Cậu đương nhiên không có, còn tôi bây giờ rất đau đây!” Chân Chính nói câu này liền triệt để khiến Giả Tấn Xuyên ngốc lăng.
“Trời ơi! Không phải chứ?!” Hắn rất đau? Đau ở đâu? Tại sao lại đau? Không phải chứ… không phải chứ? Nhìn sao cũng không thấy Chân Chính giống người chịu khuất phục ở dưới!
“Cậu có ý gì? Cậu muốn ăn xong bỏ chạy, không chịu trách nhiệm với tôi sao?!” Mưa bão tới rồi, khí tức nguy hiểm trong mắt Chân Chính lại càng sâu thêm mấy phần.
Không phải chứ?! Y thật sự đã ấy ấy tên mặt liệt này?!
Giả Tấn Xuyên trông mong mở miệng: “Tôi thật sự đã gì gì cậu sao?”
Chân Chính dứt khoát mở hai chân ra: “Cậu tự xem đi, đây không phải thứ của cậu sao?”
Giả Tấn Xuyên đương nhiên đã sớm thấy dấu vết khô đó, chẳng qua chỉ thầm ôm trông mong mà thôi. Hiện tại người ta đã chỉ thẳng ra trước mặt mình, xem ra không thể giả lơ nữa.
Nhìn Giả Tấn Xuyên nhăn mặt như trái khổ qua, miệng chợt đóng chợt mở, ý đồ muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày vẫn không nghẹn ra được câu nào. Chân Chính quyết định cho y một kích cuối cùng: “Nếu không tin, vậy hiện tại chúng ta có thể phát công. Trải qua tối qua, hiện tại chắc chắn chúng ta đã đạt được tầng một!”
Thật ra không cần vận dụng, Giả Tấn Xuyên cũng hiểu chuyện này đã gần như chắc chắn. Vừa thức dậy y đã cảm giác được khí tiêu thất hôm qua đã trở lại trong người. Thập Tứ Nguyên từng nói, muốn nhanh chóng hồi phục công lực, chỉ có một biện pháp…
Giả Tấn Xuyên lại bất an liếc nhìn người họ Chân nào đó sắc mặt càng lúc càng đen. Lẽ nào, thật sự phải chịu trách nhiệm với tên này?
Giả Tấn Xuyên ra ngoài phòng khách, phát hiện Thập Tứ Nguyên co mình trên sô pha xem tivi, vuốt còn đang trảo đậu phộng. Vừa thấy nó, Giả Tấn Xuyên liền tức giận muốn đánh.
Y lao qua, bóp cái bụng mèo mập ú đó, gào thét: “Đều tại mày! Nói! Tại sao mày bỏ thuốc tao?!
Thập Tứ Nguyên đảo mắt, liếc nhìn Chân Chính ở sau. Hừ! Khẳng định đã đắc thủ.
Nó không hoảng loạn tách tay Giả Tấn Xuyên ra. Vừa đạt được tự do, nó lập tức nhảy lên vai Chân Chính: “Hử? Ta không bỏ thuốc ngươi gì cả, dĩa cơm cà ri đó vốn là ta định làm cho con gấu ngốc kia ăn. Thuốc cho nó ngủ rồi ném cho Safin, trừng phạt nó phá hỏng chuyện tốt của chúng ta. Ai biết ngươi lại ăn vụng chứ? Ồ ~ Nói thế, các ngươi hiện tại đã đạt được tầng một rồi đúng không?”
Giả Tấn Xuyên nghe ra ý ngoài lời của nó, lại trở nên lúng túng. Ánh mắt bắt đầu phiêu loạn.
Thập Tứ Nguyên ái muội cười: “Tốt rồi, trưa nay có cơm đậu đỏ ăn rồi.”
…
“Tuyển thủ tham gia hiệp này của tổ 240 mau lên đi!” Nhân viên công tác sang gọi người, kéo Giả Tấn Xuyên ra khỏi ‘chuyện cũ đau thương’.
Chân Chính lại nhân cơ hội Giả Tấn Xuyên không phòng bị, trộm hôn một cái: “Tôi đi đây.” Nói xong dự định ra đấu.
Lúc này Giả Tấn Xuyên đột nhiên kéo hắn lại.
Chân Chính quay đầu: “Sao thế?”
Giả Tấn Xuyên chỉnh lại cổ áo của hắn: “Phải lên tivi.”
Chân Chính cuối cùng không chống đỡ được, gương mặt vạn năm băng sơn xuất hiện vết nứt, lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Giả Tấn Xuyên không còn hoài nghi, tối hôm đó lời thầm thì của Chân Chính bên tai mình không phải giấc mơ, vì y đã có được đáp án chính xác.
Sau hôm luyện thành công lực tầng một, y nhận được điện thoại của em gái. Gần đây xảy ra một chuỗi sự việc, y bận đến mức quên gọi điện cho nhà mình.
Em gái trừ quan tâm cuộc sống của y gần đây, còn đặc biệt nhắc nhở y chú ý phòng ngừa Chân Chính.
Giả Tấn Xuyên rất kỳ quái, trước kia Giả Sách Vân không chỉ một lần nhắc nhở mình, phải đề phòng Chân Chính. Nhưng ban đầu không phải nó rất thích đứa em chồng này sao? Mà y cũng không cảm thấy Chân Chính là người xấu, tại sao phải phòng bị hắn?
Bức hỏi một trận, Giả Sách Vân cuối cùng mới chịu nói thật. Thì ra tên mặt liệt đó từ nhỏ đã chụp lén mình?!
Hắn làm vậy vì lý do gì? Ai lại vô duyên vô cớ đi chụp lén bạn học của mình? Hơn nữa hai người trước giờ không quá thân thiết… liên hệ với lời thầm thì thấp thoáng đó, Giả Tấn Xuyên hình như đã hiểu ra.
Trừ nó ra, hiện tại mỗi đêm khi đêm khuya yên tĩnh, cạnh giường luôn sẽ có tiếng người nỉ non: “Tôi thích cậu, tôi thật sự thích cậu, cậu cũng thích tôi đi được không…”
Cũng không biết đối phương thật sự cho rằng mình đã ngủ, hay cố ý làm thế.
Rất nhiều năm về sau, một hôm nào đó Giả Tấn Xuyên đột nhiên hỏi: Tại sao cậu cứ nói câu đó bên tai tôi mãi thế?
Đối phương trầm ngâm một chút, nghiêm túc nói: Nghe nói, một câu nói nói 1000 lần thì sẽ trở thành sự thật. Tôi rất muốn nó thành sự thật.
Giả Tấn Xuyên cười mắng: Mọe! Thật ra cậu muốn ám thị tôi đúng không?
Đối phương cũng cười nhạt: Rất có ích, không phải sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...