Sát Phá Lang

Trời một mảng âm u, mưa rơi tí tách.
Đội ngũ đưa tang chậm rãi đi trong màn mưa, cỗ quan tài 16 người nâng, phía trước có nghi trượng và trống nhạc dẫn đường. Hiếu tử cúi người cầm ‘gậy chọc tang’ dẫn lối trước quan tài. Sau quan tài có một người xách đèn, một người cầm sọt tiền giấy, vừa đi vừa rải ‘tiền minh lộ’. Các thân nhân cầm dù đen đi ở cuối cùng, hình thành dòng người đen thui.
Lúc đội ngũ đi ngang miếu thờ Kiều Lương, một vài bạn bè thân thích thắp hương lập bàn thờ tế lễ giữa đường. Không ai phát hiện, trong đội ngũ, đã có thêm một thành viên…
“Tống táng quỷ đó nói đơn giản chính là tu hú đẻ nhờ, cường chiếm nhà dân đúng không? Vậy chúng nó có thói quen gì? Phải tìm thế nào?” Mọi người lại lần nữa chú mục vào Chân Chính.
Chân Chính trầm mặc không nói, Giả Tấn Xuyên vừa nhìn đã biết tên này chắc chắn không biết, cho nên lại giả bộ khốc để che giấu.
“Nếu không có đầu mối gì, vậy chúng ta chia ra hành động. Thời gian cấp bách, cần phải lập tức hành động.” Hư Không Già La tuy nhỏ tuổi, nhưng rất có khí chất lãnh đạo.
“Vậy, ta đi kiểm tra tư liệu liên quan, những người khác chia nhau đi điều tra mấy nghĩa địa. Chúng ta chỉ có ba ngày, hơn nữa không phải tiêu diệt một con tống táng quỷ, mà là mười con.”
Mọi người gật đầu, đợi cô bé nói tiếp, Hư Không Già La tức giận: “Còn ngây ra đó làm gì nữa?! Không mau hành động cho ta?!”
Vì Giả Tấn Xuyên không biết pháp thuật, lại không có linh lực, Chân Chính không yên tâm để y hành động một mình, cho nên hai người họ một tổ đến phía nam điều tra. Gấu trúc tuy cũng muốn theo họ, nhưng Chân Chính hùng hồn cự tuyệt: “Không được, nhân thủ đã không đủ, chúng ta nên phân tán một chút, tìm kiếm rộng tốt hơn.” Gấu trúc chỉ đành thất vọng chạy về khu núi ở phía đông. Hiểu Dạ Bách Quỷ không cần bọn họ phải lo lắng, đã xuất phát sang hướng bắc. Mà Safin vốn được phân đến nghĩa địa phía tây, lại nhân lúc mọi người không chú ý, chạy sang phía đông.
Ban đầu Giả Tấn Xuyên còn rất lo lắng, vì không biết cuộc đấu này sẽ diễn ra ở đâu, nhìn phong cách kiến trúc của sân đấu này, y còn tưởng là đang ở Châu Âu. Nhưng không ngờ vừa ra khỏi nội thành, lại là khu phía bắc thiên triều.
Lần này mục đích đến của họ là nghĩa địa công cộng ở phía nam. Đây là lần đầu tiên Giả Tấn Xuyên đến nghĩa địa, y vốn cho rằng cả đời này mình sẽ không bước vào chỗ đó, dù sao mọi người đều biết, y rất sợ ma. Tuy đã trải qua tiếp xúc với các ‘bạn’ của giới linh dị, hiện tại y đã không còn sợ như thế nữa. Nhưng hễ nghĩ đến nơi này là nghĩa địa, y vẫn cảm thấy ớn ớn. Thế là từ lúc bước vào nghĩa địa, y đã níu chặt tay áo Chân Chính.
Chân Chính quay đầu nhìn gương mặt đã hơi tái của Giả Tấn Xuyên, hắn nâng tay nhẹ vuốt mặt Giả Tấn Xuyên, khá lạnh. Hắn cởi áo khoác phủ lên cho Giả Tấn Xuyên: “Sao không mặc nhiều áo một chút?” Nói thì rất quan tâm thân thiết, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo.
Trên áo khoác vẫn còn vương hơi ấm của Chân Chính, thấm qua áo sơ mi mỏng manh truyền lên người Giả Tấn Xuyên, hơn nữa còn mang theo mùi hương cơ thể của hắn. Cảm giác như được đối phương ôm chặt. Giả Tấn Xuyên cảm thấy không thoải mái, y cởi áo khoác ra, muốn trả cho đối phương. Chân Chính lại phủ lên người y lần nữa, thái độ có chút ương ngạnh.
Giả Tấn Xuyên còn muốn tiếp tục cự tuyệt, lại bị Chân Chính khéo léo dùng vấn đề khác dời lực chú ý: “Hôm nay cậu có bôi nước mắt trâu chưa?”
Giả Tấn Xuyên lắc đầu.

“Chậc.” Chân Chính trông có vẻ không vui, giọng nói thấp trầm hiện tại có vẻ thêm cảm giác uy hiếp: “Mau bôi lên!”
Giả Tấn Xuyên tuy không vui khi đối phương dùng ngữ khí này để nói chuyện với mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi mở thiên nhãn, những ngôi mộ trong nghĩa địa không thấy đâu nữa, trước mắt xuất hiện từng ngôi biệt thự. Nhìn lại cảnh xung quanh, là một tiểu khu cao cấp. Giả Tấn Xuyên chớp mắt, chuyện này là sao? Y như nhà quê mới lên tỉnh quay nhìn xung quanh, miệng lầm bầm: “Thì ra nghĩa địa âm gian là thế này đây.”
Đúng lúc này có một ông cụ đi ngang, ông khinh bỉ nhìn Giả Tấn Xuyên: “Vừa thấy đã biết mới dưới quê lên đúng không? Chưa từng thấy cảnh đời.”
Giả Tấn Xuyên tủi thân, y là người thành thị chính gốc đây, nhưng người thành thị nào bình thường có thể thấy ‘cảnh đời’ này chứ?
Hai người đến hoa viên trong tiểu khu, đình nghỉ mát cạnh giả sơn, có hai ông cụ, một bà cụ, một đứa nhỏ đang đánh mạt chược.
“Hồ rồi!” Đứa nhỏ đẩy bài ra, đắc ý vô cùng.
“Lại là ngươi hù, sau này không chơi với ngươi nữa!” Ông cụ đối diện hắn bất mãn kháng nghị.
“Chơi là phải chịu thua, ngươi tưởng chỉ mình ngươi có mạt chược sao? Tối nay ta cũng báo mộng bảo cháu của ta đốt cho ta!” Đứa nhỏ không vui.
“Bớt khoác lác đi, mấy năm nay cũng không thấy người nhà của ngươi đến thăm ngươi. Hơn nữa, lúc ngươi chết mới có mười một mười hai tuổi, làm gì đã có cháu chứ?” Ông cụ bên trái vô tình vạch trần.
“Hừ! Dù sao bớt phí lời đi, đưa tiền đây.” Đứa bé biết mình không phản bác được, thẹn quá hóa giận.
Ba người già lấy trong ngăn kéo bàn mạt chược mấy tờ minh tệ mệnh giá trăm tỷ, miệng còn bất mãn lầm bầm: “Hừ, mỗi lần đều phải mang một đống tiền thế này thật phiền, giá cả dưới đây lạm phát ghê thật.”
Ông cụ khác tiếp lời: “Lần sau báo mộng cho con ta đốt vàng, kim cương cho rồi.”
Đứa bé cầm tiền đếm kỹ, cũng không nói gì, đề tài này hắn không chen vào được, dù sao hắn không có hậu nhân, mỗi lần lễ tết không ai cúng bái đốt tiền cho hắn. Bình thường chỉ có thể dựa vào việc đánh bạc với mấy người này kiếm chút tiền tiêu vặt.

“Đúng rồi, căn nhà trống sát vách nhà ta, mấy hôm trước bị người ta mua rồi, vài ngày tới chắc chắn có ma mới dọn đến.” Bà cụ vừa xào bài vừa tám.
“Căn nhà cạnh nhà ngươi? Nhưng đó là biệt thự sang trọng. Quỷ mới trong nhà đó chắc chắn là kẻ nhà giàu.” Ông cụ bên trái xếp bài rồi nói.
“Còn không phải sao? Nhắc mới nhớ, hộ nhà đối diện ta cũng là biệt thự xa hoa, nhưng cả ngày không thấy người ra vào. Tiểu khu của chúng ta là tiểu khu u ám nổi tiếng trong thành, bình thường cho dù ban ngày chúng ta cũng xuất môn không sợ ánh sáng. Thật không hiểu tại sao họ không ra ngoài vận động.”
“Ngươi chưa từng thấy tên đó thế nào sao?’
“Từ lúc dọn đến chưa thấy mặt.”
“Không phải đã sớm thăng thiên rồi chứ?”
Chúng quỷ vừa nói chuyện, tay cũng không rảnh rỗi, tự xào bài.
“Không đâu, bữa qua lễ, người nhà hắn đến thăm hắn, ta chính mắt thấy hắn nhận đồ.”
“Không phải nói hắn không ra ngoài sao?”
“Nói cũng kỳ, lúc đó ta thật sự không thấy hắn bước ra, chỉ thấy một cánh tay thò ra lấy đồ. Cánh tay đó thật dài, giống như rắn ấy.”
“Là quỷ tay dài à?”
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính trốn ở bên cạnh nghe lén rất lâu, nghe họ nói đến đây, hai người nhìn nhau một chút, đều cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, rất có thể là một đầu mối. Thế là Giả Tấn Xuyên bước ra cười tươi rói, giả vờ như không có chuyện gì chào hỏi: “Chư vị đánh bài à?” Thật ra y hơi chột dạ, tuy nhìn họ không khác gì người thường, nhưng dù sao những người trước mặt là quỷ hàng thật giá thật.
Mấy con quỷ không hề dừng động tác trên tay, nhưng quay đầu đánh giá Giả Tấn Xuyên. Đứa bé ném ra ba con bài: “Chưa từng gặp ngươi, mới tới hả?”

Giả Tấn Xuyên giấu cánh tay run rẩy ra sau lưng: “Đúng, đúng. Không phải là mới tới nên mới đi làm quen với mọi người sao.”
“Ồ, sống ở nhà nào?” Bà cụ cũng không quá nhiệt tình nói một câu. Giả Tấn Xuyên lại gần nhìn, mới để ý thấy phía dưới của bà không có chân, y xém chút nhũn xuống.
“Chính, chính là bên đó.” Tay y run rẩy chỉ đại về một hướng, rồi nhanh chóng giấu ra sau lưng.
“Ồ, là bên phía nhà ta, ngươi là hộ mới tới sao?”
Lừa được họ rồi sao? Giả Tấn Xuyên vội gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Không biết nên gọi cụ là gì?”
“Ta họ Lâm.”
“Bác Lâm.” Giả Tấn Xuyên vội cung kính gọi, lại nhìn tiểu quỷ vẻ mặt chế nhạo bên cạnh: “Bạn nhỏ này là?”
Bà cụ nghe y nói thế liền hớn hở: “Bạn nhỏ? Hắn là lão quỷ đó, chết đã bốn năm chục năm rồi, lớn tuổi hơn ngươi đó! Gọi hắn là lão Trần.”
“Lão, lão…” Nhìn gương mặt trước mắt, Giả Tấn Xuyên thật sự không gọi được.
Lão Trần đẩy bài: “Hồ rồi.”
Lão quỷ đối diện bất mãn nói: “Sao ngươi lại thắng nữa rồi?”
Lão Trần thu tiền đứng lên: “Không chơi nữa.”
“Thắng rồi thì muốn chuồn sao?”
“Không được không được, đánh một ván nữa.”
“Không thì, mới tới, ngươi thế hắn đi?”
Chúng quỷ xem ra chưa đã nghiện thì không thả người.

“Mới tới, ta dẫn ngươi làm quen nơi này một chút.” Nói xong không quan tâm mấy quỷ khác phản đối, kéo Giả Tấn Xuyên đi.
Tay Giả Tấn Xuyên bị một cánh tay nhỏ cầm lấy, cảm giác lạnh lẽo đó đang nói rõ với y, hiện tại là một con ma đang kéo tay y!
Ra khỏi tầm mắt chúng quỷ, lão Trần giãy cánh tay run như bị bệnh Parkinson của Giả Tấn Xuyên ra. Lấy một điếu thuốc ra khỏi túi, lại bờ tường phun khói: “Nói đi, ngươi có mục đích gì? Ta vừa nhìn đã biết ngươi là người sống.”
Giả Tấn Xuyên nghe thế run lên, bị phát hiện rồi! Nhưng cảm giác sợ hãi đó lập tức bị cảnh tượng kỳ dị là đứa bé mười tuổi hút thuốc xua tan. Y giật lấy điếu thuốc khỏi miệng tiểu quỷ, ném xuống đất: “Con nít hút thuốc gì chứ!? Không ra gì!”
Lão Trần đau lòng nhặt điếu thuốc lên: “X, tử tiểu quỷ, tuổi tác của ta đáng tuổi ba mi, còn là con nít sao?! Ngươi có biết lấy được một điếu thuốc khó thế nào không? Không phải mỗi nhà lúc lễ tết đều đốt thuốc cho mà hút đâu! Ngươi làm sao bồi thường ta?”
Giả Tấn Xuyên lúc này mới nhớ ra, tên trước mắt là lão quỷ đã chết năm mươi năm. Y lúng túng gãi đầu: “Vậy à… vậy tôi đốt cho ông một điếu là được.”
Lão Trần trợn trắng mắt: “Hừ! Đương nhiên phải thế rồi. Nói đi, các ngươi thần thần bí bí chạy lại đó nghe trộm, có mục đích gì?”
Lúc này Chân Chính vẫn luôn theo đuôi họ hiện thân, chen vào: “Chúng tôi muốn biết chuyện của con quỷ nhà kế bên bác Lâm.”
“Ta có thể dẫn các ngươi đến đó xem, nhưng các ngươi phải báo đáp ta.” Trên mặt đứa bé xuất hiện thần sắc gian tà.
“Có thể.” Nói xong, hắn cầm chặt tay Giả Tấn Xuyên. Quả nhiên rất lạnh, chắc chắn là bị quỷ khsi của con quỷ đó xâm lấn.
Giả Tấn Xuyên không tự nhiên muốn rút tay ra, tên này muốn làm gì? Đúng lúc này di động nhận được tin nhắn, là Hư Không Già La gửi đến:
Tống táng quỷ, vì đi theo đội ngũ đưa tang nuốt chửng hồn phách tang chủ, chiếm phần mộ của người khác. Đặc trưng: Không thể thăng thiên, không thể ra khỏi huyệt mộ. Đặc điểm bên ngoài: Vì không thể rời khỏi huyệt mộ, nên cánh tay đặc biệt dài, giống như xúc tu.
Lúc này gấu trúc Viagra trên núi cũng nhận được tin nhắn. Đòng thời, sau lưng truyền đến tiếng nhạc kỳ dị:
“Ai? Ai đang ở đó?” Nó lập tức quay đầu nhìn lùm cây rậm rạp sau lưng.
Sột soạt sột soạt, có thứ gì đó muốn chui ra khỏi lùm cây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui