Giả Sách Vân càng nghĩ càng thấy bất thường, rốt cuộc là cậu em chồng này có tâm tư gì với anh trai mình? Người bình thường từ nhỏ đã chụp lén bạn học của mình sao?
Một đêm trăn trở khó ngủ, hôm sau Giả Sách Vân vẫn quyết định gọi điện nhắc anh trai mình.
“A lô, anh à.”
“Tiểu Vân có chuyện gì sao? Nhanh như vậy đã nhớ nhà rồi à?” Giả Tấn Xuyên kẹp di động ở giữa cằm và vai, vừa xào đồ ăn vừa nói.
“Không phải, anh à, có chuyện này… mấy hôm nay anh có cảm thấy a Chính có gì bất thường không?” Giả Sách Vân không biết nên nói sao cho tốt.
“Không có. Mấy hôm nay rất bình thường mà.” Cho là Giả Sách Vân nói tới hiện tượng linh dị gì đó, dù sao âm khí trên người đối phương quá nặng, rất dễ gọi tới một vài ‘anh em tốt’.
“Không phải, ý của em là, anh sống cùng cậu ấy có gì bất tiện không?” Có lúc cô thật sự cảm thấy anh trai mình rất chậm chạp. Khó trách chỉ từng quen một cô bạn gái, cho tới nay y vẫn chậm chạp không cảm nhận được ánh mắt đưa tình của cô nương nhà người ta.
“Không có, cũng chỉ thêm một miệng ăn mà thôi. Ba đã ra ngoài rồi, em lại gả cho người ta, ăn cơm một mình anh thật sự không quen. Có người ăn cùng anh, anh vẫn rất vui.” Chết rồi, chỉ lo nói điện thoại, quên mất phải nhúng rau qua nước mới xào, hài, rau vàng cả rồi.
“Cậu ấy cũng không thể ở đó mãi được đúng không? Hơn nữa, trước kia không phải anh rất ghét cậu ấy sao?” Cũng không tiện trực tiếp nói em chồng mình âm mưu bất chính.
“Thật ra trước kia là do anh không hiểu rõ cậu ta. Con người cậu ta không tồi, trước kia mặt thối như vậy, thái độ lại ngông nghênh, còn rất cô độc. Hiện tại anh biết là do mệnh cách của cậu ta không tốt, không muốn liên lụy người khác, mới tránh né mọi người. Bây giờ anh đã biết cậu ta rất tốt, rất biết nghĩ cho người khác, hơn nữa cậu ta còn từng cứu anh. Hiện tại cậu ta bị thương, anh chăm sóc một chút cũng coi như báo ân. Đúng rồi, không phải em dặn anh chăm sóc cậu ta thật tốt sao.”
Giả Sách Vân bị một chuỗi lải nhải chặn họng, đang định nhắc nhở anh phải có lòng phòng người, Giả Tấn Xuyên đã la lớn: “Ái da, rau rục hết rồi! Không nói chuyện với em nữa, cứ vậy đi nha.”
“Ấy, em còn chưa nói xong, a lô, đừng cúp máy, a lô…” Trong ống nghe truyền tới tiếng tút tút tút, bị cúp rồi.
Giả Tấn Xuyên mở cửa tủ áo, giật nảy người. Khi ai mở cửa tủ, thấy bên trong có một người ngủ có thể không bị dọa hay không?
Chiến Thiên hai tay ôm gối, ngồi ở ngăn móc đồ, ngủ rất ngon! Không những chảy nước miếng, mí mắt còn có thể không khép lại hoàn toàn, lộ ra lòng trắng bên dưới. Tướng ngủ này muốn ngu cỡ nào thì ngu cỡ nấy.
Không biết do đột nhiên sáng lên, hay do cảm nhận được khí của chủ công, Chiến Thiên tỉnh lại. Hắn lau nước miếng bên mép: “Chủ công có gì phân phó sao?”
“Phân phó thì không có, nhưng có thể xin cậu ngủ trên giường bình thường được không? Tôi không phải đã chuẩn bị phòng khách cho cậu sao? Sao cậu lại ngủ trong tủ áo? Cậu cho rằng cậu là Doraemon sao?!
“Cái gì là Doraemon? Tiểu nhân phải thời thời khắc khắc bảo vệ chủ nhân.”
“Bảo vệ cho tôi sao? Ngủ như lợn chết vậy mà bảo vệ cái gì! Tối nay cậu ngủ ở phòng khách cho tôi! Xuống ăn cơm đi, đúng rồi, giúp tôi gọi Chân Chính ra ăn cơm.”
“Chủ công…” Chiến Thiên muốn nói lại thôi.
“Làm gì?” Tuy Giả Tấn Xuyên vẫn cho rằng Chiến Thiên nhận lầm người, nhưng bất luận có cải chính thế nào, Chiến Thiên vẫn nhất quyết y là chủ công của hắn. Giả Tấn Xuyên cũng đành tùy ý hắn.
“Tiểu nhân vượt mức, to gan hỏi một câu, Chân công tử là…” Nhất định phải tiêu trừ nhân vật có dấu hiệu khả nghi bên cạnh chủ công.
“Cậu ta là bạn học của tôi, lại là em chồng của em gái tôi, coi như là người thân. Hơn nữa cậu ta từng cứu tôi.”
“Thì ra là ân nhân của chủ công, tiểu nhân hiểu rồi, nếu đã là ân nhân của chủ công, cũng chính là ân nhân của tiểu nhân. Tôi đi thỉnh ân công ra dùng thiện.”
Khi Chiến Thiên tới phòng Chân Chính, đối phương đang gọi điện thoại. Tới Giả gia hai ngày, tuy vẫn không hoàn toàn hiểu rõ thế giới xa lạ này, nhưng tuân theo tác phong ‘ít hỏi, làm nhiều’ của gia thần, Chiến Thiên sẽ không hỏi nhiều chuyện về thế giới của chủ công. Nhưng trải qua hai ngày quan sát, chỉ cần có người nói chuyện với cái hộp kim loại nhỏ đó, người bên cạnh tốt nhất đừng làm phiền, cho nên hắn không lập tức vào phòng.
“Chị Thực?” Chân Chính không nghĩ tới, chị tư nhiều năm không liên hệ với gia đình sẽ gọi điện thoại cho mình.
“A Chính, thương thế tốt hơn chưa?”
“Cũng được.”
“Vết thương đó chỉ cần tẩy thi độc, rất nhanh sẽ khỏi. Chỗ em có thuốc trị thi độc không? Chị bảo người đưa tới rồi, chắc lát nữa sẽ tới.”
“Ừm, cảm ơn.”
“Em là em chị, còn khách sáo làm gì? Đúng rồi, lần trước trước khi em đi đã từng nói với chị: Trước kia cũng từng gặp một lệ quỷ có vấn đề, giống tân nương không đầu đó, đều đột nhiên tỏa sương đen, sau đó uy lực đại tăng.”
“Không sai.” Chân Chính trước giờ tiếc lời như vàng, trừ khi chẩn trị cho bệnh nhân tâm lý, hoặc khi ở trước mặt người hắn để tâm, nếu không hắn có thể ít nói thì sẽ ít nói, phần lớn thời gian thậm chí không nói gì.
“Chị đã nói lại chuyện này cho tộc trưởng, chúng ta sẽ điều tra chuyện này.”
“Ồ.” Thật ra Chân Chính không mấy bận tâm chuyện này, chỉ cảm thấy có hơi kỳ lạ. Nếu có người nguyện ý tiếp tay điều tra, đó là chuyện rất tốt.
“Còn nữa, chị và tộc trưởng đều cảm thấy với tư chất của em không tu luyện đạo pháp Chân gia thì thật rất đáng tiếc. Nếu hiện tại em có quý nhân tương trợ, có thể không cần phải lo nghĩ tới sát khí của thiên sát cô tinh, nên rèn luyện cho tốt.”
Chân Chính nhíu mày, hắn thật sự không có một chút hứng thú với đạo pháp, hiện tại một chút cơ bản hắn biết đã đủ để đối phó với phiền phức ngẫu nghiên xuất hiện, thế là trực tiếp cự tuyệt: “Không cần đâu, em không định học.”
“Là người Chân gia, đây là trách nhiệm của em, đừng lãng phí tư chất của em.” Khẩu khí không cho phép cự tuyệt, quả nhiên là tộc trưởng tương lai, rất có cường thế. Ngừng một lát, cô lại nói: “Hơn nữa lần trước em gièm pha là chị thu thập quỷ gì đó, chị rất thương tâm. Em trai của mình lại đi phá hoại hình tượng của chị, nếu không hay là chị đi thanh minh với tiểu Giả, chị căn bản không có sở thích nuôi quỷ?”
Chậc! Sao chị ấy lại biết chuyện này? Lẽ nào lời nói tại giới trong giới cô có thể nghe được hết sao? Cắn răng, hắn giãy dụa liều chết lần cuối: “Em còn phải học, còn phải làm việc.” Ý tứ là, hắn không rảnh về nhà bái sư học nghệ.
“Không sao, chị đã phái một ông thầy tới chỗ em, chắc sắp tới chỗ em rồi đó.” Không cho Chân Chính cơ hội cự tuyệt lần nữa, Chân Thực nói xong lập tức cúp máy.
Thấy Chân Chính ném di động sang một bên, Chiến Thiên mới bước vào nói: “Chân đại nhân, chủ công thỉnh ngài đến dùng thiện.”
Chân Chính nghe thế nhướng mày. Từ lúc nào xưng hô của người này dành cho mình đã từ Chân công tử lên thành Chân đại nhân rồi? Hơn nữa nghe khẩu khí đó là rất tôn trọng mình. Rõ ràng trước đó thái độ của hắn đối với mình tràn đầy cảnh giác và địch ý. Nhưng, cho dù thái độ của người này có thay đổi, hắn cũng không thích người này, khó khăn lắm hắn mới mặt dày lừa được tới ở chung, sống thế giới hai người, vì tên này bất ngờ xuất hiện, mà hoàn toàn bị phá hoại.
Nếu không phải thái độ của tên này đối với Giả Tấn Xuyên chỉ là cung kính và trung thành, chứ không có ý ái mộ. Thì hắn sớm đã nghĩ cách nhân lúc Giả Tấn Xuyên không chú ý đuổi tên này khỏi cửa rồi. Muốn đối phó với một người cổ đại hoàn toàn không biết gì về xã hội hiện đại, thực sự là chuyện quá dễ dàng.
Đương nhiên, Chân Chính sẽ không biểu hiện ý đồ của mình ra, hắn theo Chiến Thiên đến phòng ăn chuẩn bị cơm tối. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Giả Tấn Xuyên mở cửa ra, phát hiện ngoài cửa không có ai, đang muốn đóng cửa, lại phát hiện trên mặt đất có một con mèo. Đó là một con mèo đốm lớn, trừ da bụng trắng tuyết, chỗ khác phần lớn là màu đen, chỉ có trên trán có mọc một nhúm lông trắng. Tuy màu lông coi như đẹp, nhưng thể hình hơi mập quá mức, con mèo này trên cơ bản chính là một cục lông tròn. Hơn nữa mắt không phải tròn màu vàng nhạt như mèo bình thường, mà dài tới hung hãn. Giả Tấn Xuyên nghĩ, đại khái là do nó quá nhiều thịt, nên mới chèn ép con mắt nhỏ lại. Y thương tiếc ôm mèo mập lên: “Thật là nhóc con đáng yêu, tuy có hơi xấu chút đỉnh, chủ của mày sao lại nỡ ném mày đi vậy chứ?” Giả Tấn Xuyên cho rằng, đây là mèo bị người khác ném ở trước cửa nhà y.
Mới vừa nói xong, mèo mập đã cào lên mặt y một cái, sau đó giãy khỏi tay y, nhảy vào nhà. Nó huênh hoang nhảy lên sô pha phòng khách, ngồi thẳng: “To gan! Dám bôi nhọ bổn đại tiên!”
Nghe mèo mở miệng nói chuyện, Giả Tấn Xuyên kinh ngạc tới quên cả vết bị cào đau điếng trên mặt: “Mèo, mèo biết nói!”
Con mèo đó nghe Giả Tấn Xuyên nói vậy, trừng y một cái: “Mèo gì?! Bổn đại tiên là Dạ Xoa, thật là đồ nhà quê thiếu hiểu biết!”
“Dạ xoa?!” Trong đầu Giả Tấn Xuyên không khỏi hiện lên hình tượng tay cầm chỉa sắt, đầu trọc, mặt mũi dữ tợn, mặt xanh nanh dài.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ nội tâm của Giả Tấn Xuyên, nó chép miệng cao ngạo nói: “Xí! Quả nhiên là đồ phàm nhân, thật sự không có kiến thức không có giáo dục. Dạ Xoa có trăm vạn hình thái, ta chỉ là một loại trong đó thôi.”
Dạ Xoa? Đó không phải là quỷ sao?! Đột nhiên nghĩ tới điểm này, Giả Tấn Xuyên bị dọa co cẳng chạy vào trong, muốn tìm chỗ bảo vệ. Đúng lúc đụng phải Chân Chính đang cùng ăn cơm với Chiến Thiên, y như nhìn thấy dù bảo vệ, trực tiếp nhảy lên người hắn. Vì lần này là chính diện gặp mặt, nên Giả Tấn Xuyên và Chân Chính ôm nhau mặt đối mặt, hai tay y ôm cổ đối phương, hai chân vòng qua eo đối phương.
Đối với chuyện Giả Tấn Xuyên chủ động lao tới ôm mình, Chân Chính rất hưởng thụ, đậu hũ tự đưa tới cửa, không ăn thì phí à. Nhưng khi nhìn thấy ba vết mèo cào trên sống mũi đối phương, hắn không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Đây là sao?”
Giả Tấn Xuyên cũng không dám quay đầu lại, tay run rẩy, chỉ phòng khách sau lưng: “Có, có quỷ…”
Không ngờ được dưới chân lập tức vang lên tiếng kháng nghị: “Dám nói bổn đại tiên là quỷ?! Bổn đại tiên là thần hộ pháp! Đồ nhân loại thiếu lễ mạo!” Thì ra Dạ Xoa mèo đốm đã theo vào.
Chân Chính sầm mặt, nhìn vị khách không mời kia: “Mày là thứ gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...