Sát Phá Lang - Priest

Kẽ răng và môi Trường Canh không ngừng rỉ máu, hơi mím lại là miệng đầy vị tanh ngọt.

Cát Bàn Tiểu mới chạy vài bước đã hoảng hốt như sắp tắt thở, có điều tiểu bàn tử này bất ngờ biết nặng nhẹ, thủy chung nắm chặt ống tay áo Trường Canh, chặt đến độ lòng bàn tay toàn mồ hôi vừa lạnh vừa dính, Trường Canh bị bệnh sạch sẽ không rảnh hất gã ta ra, hai thiếu niên tựa hai ấu thú cùng đường, trong tuyệt lộ gian nan nhe răng nanh non nớt.

Kẻ đứng cuối đường giơ tay nâng mặt nạ bảo hộ lên trán, để lộ ngũ quan tuấn lãng.

Mặt hắn gầy gò, trong hốc mắt hơi lõm như là có bóng mờ, ánh đại địa Trung Nguyên kéo dài ngàn dặm. Mà khi tầm mắt hắn từ trên cao nhìn xuống Trường Canh, ý tứ bên trong vô cùng phức tạp, giống như có một chút hoài niệm, một chút kiêu ngạo, làm hắn thoạt nhìn tựa hồ rất có tình người.

Tiếc thay, chút tình người này hết sức ít ỏi, rốt cuộc vẫn bị thù hận sâu nặng bao trùm, như một sợi tơ hồng chôn trong đại tuyết vô biên ở quan ngoại, tuy rằng tồn tại nhưng chớp mắt đã không còn tung tích.

Tiếng nổ của trọng cương giáp liên tiếp vang lên, từng trọng giáp man tộc sáng loáng nhao nhao hạ xuống sau lưng hắn, con số lên đến hơn hai mươi.

Phía sau truyền đến tiếng gió, Trường Canh cảnh giác quay đầu lại, bả vai bị đè lên trước – người vừa đến chính là Thẩm Dịch mặc huyền giáp.

Trên người Thẩm Dịch dính nhiều máu hơn, huyền thiết có vẻ càng thêm xám xịt.

Cát Bàn Tiểu không biết nội tình, mắt trợn muốn lọt ra: “Thẩm… Thẩm tiên sinh?”

Trường Canh nghiêng đầu, phun ra một búng máu: “Đó là tướng quân Huyền Thiết doanh, người bên cạnh An Định hầu, đừng gọi bậy.”

Lưỡi Cát Bàn Tiểu tức khắc xoắn thành một sợi dây thừng, toàn thân trên dưới hơn một ngàn tảng mỡ tề giọng lắp bắp: “An, An An Định hầu!”

Thẩm Dịch áy náy chìa một bàn tay sắt đen sì cho Cát Bàn Tiểu.

Bàn tay ấy to bằng đầu thiếu niên, còn dính máu, Cát Bàn Tiểu theo bản năng nhắm mắt rụt cổ, nhưng bàn tay sắt lại chỉ nhẹ nhàng sờ đầu gã, so với một sợi lông chim bay xuống còn nhu hòa hơn, không làm gãy một sợi tóc nào.


Thẩm Dịch che chở hai thiếu niên sau lưng, đứng vững lại, chuyển hướng sang nam nhân ở cuối con đường: “Ta nghe nói ‘đầu lang’ của Thiên Lang mười tám bộ Cát Đồ vương gia có một nhi tử tài ba, tên là…”

Người man kia nhàn nhạt tiếp lời: “Gia Lai – dịch sang tiếng của người Trung Nguyên các ngươi thì ý nghĩa là ‘huỳnh hoặc’.” (huỳnh hoặc nghĩa là mê hoặc)

“Huỳnh Hoặc thế tử, hữu lễ.” Thẩm tiên sinh đỡ cát phong nhận, chậm rãi giơ thiết quyền lên trước ngực, nhập gia tùy tục dùng lễ tiết của người man.

Thế tử người man hỏi: “Quỷ quạ đen, mau báo tên đi.”

“Vô danh tiểu tốt, không đủ giắt vào hàm răng tôn quý,” Thẩm Dịch thoáng nở nụ cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng kiểu thư sinh, nghe hết sức biết điều mà hỏi, “Bắc man mười tám bộ đã xưng thần với triều ta hơn mười năm, những năm qua bang giao hữu hảo, tiến cống đầy đủ, lui tới thông thương, hai bên vẫn bình yên vô sự, Đại Lương ta tự thấy chưa từng bạc đãi chư vị, xin hỏi các vị hiện giờ không mời tự đến, đao binh liên lụy bách tính phụ nhụ tay không tấc sắt, là đạo lý gì đây?”

Cát Bàn Tiểu giật mình đần ra – Thẩm tiên sinh sáng sớm dậy còn đeo cái tạp dề buồn cười, chửi bới đi quanh bệ bếp, lúc này trước mắt một loạt người man đông nghịt, y đứng trong huyền giáp u ám, lại có tư thái “ngàn vạn người ta cũng xông lên” không mảy may lay chuyển.

Thế tử người man nhìn Thẩm Dịch giây lát, ngoài cười trong không cười mà hừ một tiếng.

Tiếp đó, ánh mắt hắn lại lần nữa chuyển sang Trường Canh, nói bằng thứ tiếng phổ thông Đại Lương rõ ràng: “Vừa nghe các huynh đệ đến báo, nói trong tòa thành biên thùy này lại có người của Huyền Thiết doanh, ta còn tưởng là họ đang hù dọa thôi, thì ra là thật, như vậy xem ra… lời đồn kia cũng là thật? Nhi tử do thần nữ năm đó Hoàng đế Trung Nguyên các ngươi cướp đoạt sinh ra, thật sự trốn ở chỗ này?”

Tim Trường Canh đập mạnh.

Thế tử người man ngắm nghía Trường Canh chốc lát, tựa như không đành lòng nhìn y nữa.

Tay người man cao lớn hơi ngẩng đầu lên, trời thoáng âm u, không trung tầng mây che phủ, lọt vào ánh mắt như chứa vực sâu của hắn. Hắn thì thào nói với vị thần không biết tên nào đó trên trời: “Thần nữ của Thiên Lang mười tám bộ ta, là tinh linh sạch sẽ nhất trên thảo nguyên, thiên phong cũng muốn hôn góc váy nàng, tất cả sinh linh nhìn thấy nàng đều phải cúi đầu, nơi nàng ca múa, năm sau có bò dê thành đàn, có cỏ cây um tùm, hằng hà sa số hoa tươi có thể nở đến dưới chân trường sinh thiên…”

Trong giọng nói của hắn có nhịp điệu kỳ lạ, giống như hát lên một khúc ca du mục đến từ thảo nguyên.

“Vị tướng quân này,” Thế tử người man nói, “Các ngươi chiếm đoạt đồng cỏ của chúng ta, đào rỗng tâm huyết của đại địa, cướp đoạt thần nữ, hiện giờ lại hỏi ta vì sao mà đến, cũng thật vô lý quá! Quý quốc thánh hiền thiên cổ, giáo hóa vạn ngàn, chỉ dạy các ngươi cách làm cường đạo sao? Cho dù là Huyền Thiết doanh, nơi này cũng chỉ có một mình ngươi, ta khuyên ngươi mau tránh ra, giao tiểu tạp chủng đó cho ta, để nó một mồi lửa đi chuộc tội với trường sinh thiên, bình ổn oán khí của thần nữ bị làm bẩn. Ta thật là… nhìn không nổi khuôn mặt này!”


Cát Bàn Tiểu nội tâm vẫn hỗn độn, nghe đến đó nhìn chung đã hiểu dăm ba câu, vội hỏi: “Đại ca, hắn nói tiểu… khụ, là huynh à?”

Trường Canh hết sức bực bội, lạnh nhạt nói: “Có thể bớt nói hai câu không?”

“Thế tử nói như vậy…” Thẩm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, “Thật là ác nhân cáo trạng trước mà! Thôi, hai ta ở đây truy lại nguyên nhân cuộc chiến Bắc phạt mười bốn năm trước cũng chẳng có nghĩa lý gì, muốn đánh cứ đánh đi.”

Y một câu như đinh sắt nói ra, hai bức tường thấp hai bên ngõ nhỏ đồng loạt bị đám trọng giáp cao hơn đầu tường đẩy đổ, hai tốp võ sĩ Bắc man tách ra, đằng đằng sát khí bao vây Thẩm Dịch và Trường Canh.

Thẩm Dịch lấy một thanh đoản kiếm trên người đưa cho Trường Canh: “Điện hạ cẩn thận!”

Thẩm tiên sinh nói chuyện khách khí, tay lại rất xấu xa, một câu chưa dứt đã tiên hạ thủ vi cường.

Sau lưng huyền giáp phun ra hơi nước dài gần một trượng, cát phong nhận trong tay y rít lên bắn ra, tựa gió xoáy sáng như tuyết, rời tay quét qua, ba võ sĩ man tộc đứng gần nhất không kịp phòng bị, hộp vàng ở ngực đồng thời bị nghiền nát, tức khắc bị trọng giáp khóa lại tại chỗ.

Thế tử người man quát to một tiếng, làm gương cho binh sĩ mà lao tới, kéo theo cơn gió ngột ngạt.

Thẩm Dịch không chút do dự tiếp chiêu, đồng thời quát Trường Canh và Cát Bàn Tiểu: “Chạy!”

Huyền giáp của Huyền Thiết doanh cố nhiên tinh diệu trác tuyệt, nhưng cũng tinh diệu quá mức rồi – nghe nói một bộ huyền giáp nhẹ hơn trọng giáp bình thường hơn bốn mươi cân. Thẩm Dịch vốn như một thư sinh văn nhược, độ cường tráng kém xa thế tử người man kia, y hai tay giơ cát phong nhận, ngăn đối phương đập tới như sấm đánh một cách khó khăn, cả người lại bị ép lui ra sau.

Hai bộ trọng giáp đọ sức, tường, sân, nhà đá chung quanh… thậm chí đại thụ người ôm không xuể, đều chẳng được may mắn thoát khỏi, ầm ầm đổ hết.

Thế tử người man quát: “Để tiểu tạp chủng đó lại!”


Mấy trọng giáp người man theo lời hành động, hơi nước trắng xóa bay lên khắp nơi, chặn hai thiếu niên tổng cộng ba chân lại.

Trường Canh hoành kiếm trước ngực, một chân hoàn toàn không đủ sức, đành phải mềm nhũn buông thõng. Ngực y đập như nổi trống, tim chừng như muốn tung ra, trên mặt là vẻ trẻ con âm trầm, lang tính ẩn sâu trong huyết mạch khi hung tợn đối mắt với võ sĩ man tộc kia đã bị bức ra – Tạm thời khoan bàn người gọi là “thần nữ” đó có phải mẹ y thật hay không, cho dù phải, thiêu chết con trai để tế mẹ ruột là kỳ văn dị sự gì đây?

Cát Bàn Tiểu quẹt nước mũi, trong bụi đất mịt mù đần thối hỏi: “Đại ca, huynh thật sự là ‘điện hạ’ à, thế không phải là phát đạt rồi sao?”

Trường Canh: “Phát đạt cái rắm, nhận lầm người thôi – Sắp chết rồi, còn không mau chạy?”

Cát Bàn Tiểu ưỡn ngực: “Đệ không chạy, đệ phải đi theo đại ca… A, mẹ ơi!”

Hai người man một trái một phải lao tới, Cát Bàn Tiểu mới còn hào ngôn tráng ngữ bị một kẻ túm lấy giơ cao qua đầu, muốn ném chết gã.

Cát Bàn Tiểu kia tay mắt lanh lẹ, như chó con hấp hối quẫy đạp tứ chi, ôm cứng cành đại thụ bên cạnh, trong lúc sinh tử hiểm nguy bộc phát ra sức mạnh không như con người, vậy mà lại treo được mình lên cây.

Đáng tiếc, tuy gã không phải là người, quần gã vẫn là một mảnh vải phàm, bị xé cái roạt.

Cũng không biết Cát Bàn Tiểu là cái khó ló cái khôn, hay bị dọa vãi đái, thấy quần chết trận, gã bèn thuận thế tè luôn đầy đầu đầy mặt tên người man mặc trọng giáp.

Tên kia lại còn đẩy mặt nạ bảo hộ lên, hứng hết không lãng phí một chút nào.

Hắn ta tức phát điên, đương trường gầm lên một tiếng, quét ngang thiết quyền, muốn đập chết tên nhãi này, ngờ đâu dưới chân chợt mất khống chế, thì ra là Trường Canh đang trốn tránh kẻ địch nhân lúc hắn đứng bất động tại chỗ, nhắm chuẩn, xảo quyệt đâm đoản kiếm vào đường nối của cái chân thép.

Đoản kiếm kia không hổ là sản phẩm của Huyền Thiết doanh, sắc bén vô cùng, không gì cản nổi, chặt đứt một tấm nẹp chân của cương giáp. Tên người man mất thăng bằng trực tiếp quỳ xuống, không hề nghiêng lệch cản đường đồng bọn. Cát Bàn Tiểu như con khỉ béo nhảy lên ngọn cây, nhanh nhẹn vượt nóc băng tường, anh dũng ôm gạch trên đầu tường, gào lên với Trường Canh: “Đại ca mau tránh ra!”

Trường Canh dưới chân phun sương trắng, không kịp đứng dậy, để chân thép đưa y đi mấy trượng, sau đó một tảng đá lớn rơi xuống, nện ngay lên mũ sắt của tên người man, “Coong” một tiếng, âm cuối quả thực là dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.

Cát Bàn Tiểu: “Vương bát đản dám tụt quần ta, cho các ngươi dám tụt quần ta!”


Trường Canh lăn tròn dính đầy đất, đang muốn giãy giụa đứng dậy bằng một chân, thì đột nhiên sau gáy căng lên, một bàn tay sắt to kềnh từ trên trời giáng xuống, xách cả người y lên.

Trường Canh theo bản năng tìm thiết oản khấu, nhưng tên kia căn bản không cho y mượn lực, đương trường muốn đập y lên tường.

Thẩm Dịch bị thế tử người man quấn lấy đã ngoài tầm tay với –

Đúng lúc này, một tiếng ngựa hí chói tai truyền đến, một mũi thiết tiễn sáng rực như chẻ tre phóng qua ngang trời, xuyên qua tấm thép dày cộp, trực tiếp ghim kẻ vừa bắt Trường Canh lên tường.

Bức tường thấp lè tè không cách nào chịu được sức nặng của trọng giáp, đổ rầm xuống. Trường Canh chật vật ngã ngồi trong phế tích, nghe thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng ưng kêu có lực xuyên thấu cực mạnh. Y nhìn lên đó, chỉ thấy hai bóng đen khổng lồ xoay tròn giữa trời, từ trên cao bao vây mười tám thiết hán của thế tử người man trong phạm vi của trường cung thiết tiễn.

Thế tử người man ngẩng đầu, trợn trừng mắt: “Huyền Ưng!”

Cách đó không xa một người đáp: “Không phải sao, đã lâu không gặp, Huyền Thiết tam bộ vấn an thế tử điện hạ.”

Âm thanh ấy quen thuộc đến độ khiến Trường Canh chấn động toàn thân, y quỳ trong phế tích đầy gạch đá ngói vụn, khó lòng tin nổi mà nhìn người mặc khinh giáp ngự mã đi đến.

Người nọ mặc loại giáp nhẹ nhất chuyên dùng cho cưỡi ngựa, toàn thân trên dưới chẳng qua ba mươi cân, còn gọi là “khinh cừu”.

Y không mang mặt nạ bảo hộ, ngay cả mũ giáp cũng ơ hờ xách trong tay, lộ ra khuôn mặt từng xông lầm vào giấc mơ của Trường Canh, nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt đỏ đến bỏng người.

Cát Bàn Tiểu ngồi xổm trên đầu tường lắc lư, suýt nữa ngã dúi đầu, bóp mạnh đùi mình một phát: “Mẹ ơi… Thúc không phải là Thập Lục thúc của ta sao?”

“Đúng vậy, đại điệt tử,” “Thẩm Thập Lục” không chút để ý phóng ngựa về phía trước, giống như trận địa địch hoàn toàn không lọt nổi vào mắt y, y ngạo mạn rút một thanh cát phong nhận bên hông, đẩy thi thể người man kia ra, quay đầu lại cười mắng Cát Bàn Tiểu trên đầu tường, “Oắt con, thả chim giữa đường vậy đó, mau tìm cái lá mà che đi!”

Cát Bàn Tiểu vội vàng xấu hổ đưa tay bịt.

Trường Canh lại chằm chằm nhìn y, nhất thời quên mất mình đang ở phương nào.

“Thẩm Thập Lục” đón ánh mắt y, nhảy xuống ngựa, hơi khom lưng đưa một tay cho Trường Canh: “Thần Cố Quân, cứu giá chậm trễ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui