Sát Nhân Vô Xá

Dường như vừa mới ngủ đã bị một trận tiếng thanh la ồn ào đánh thức, ta mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng tỏ, Thanh Lan ở cửa kêu lên, “Mau rời giường! Còn muốn ngủ đến lúc nào? Nhanh đi nhóm lửa, chớ có lười biếng!”

Ta vội vàng bật dậy, ơ, trên người có chăn, trong lòng bàn tay còn cầm một vật cứng cứng, ta mở tay ra nhìn, là một hộp tròn nhỏ, bên trong chứa dược cao tản ra mùi hương thoang thoảng.

Vai và bàn tay cũng không đau lợi hại nữa, mà trong tay ta cũng tản ra mùi hương giống dược cao, nhất định là Tô đại ca thừa dịp ta ngủ say tới thoa thuốc giúp, ở đây chỉ có hắn dùng thuốc, lần sau gặp được hắn nhất định phải cảm tạ hắn thật tốt.

“Tiểu Phi, rốt cuộc ngươi còn lề mề cái gì?”

“Tới đây!” Ta cuống quýt lên tiếng, nhét Tiểu Lục vào trong ngực rồi chạy ra ngoài.

Sau khi làm xong công việc buổi sáng, ta nhận cơm Thanh Lan đưa tới chạy đến cạnh đống củi ăn, thuận tiện cũng cho Tiểu Lục húp chút cháo.

Ta nhìn Tiểu Lục uống hăng say, không khỏi lẩm bẩm, “Tiểu Lục, đêm qua ta mơ thấy Tĩnh, hắn ôm ta rất ôn nhu, nụ cười của hắn còn rất đẹp… Ta cũng biết là đang nằm mơ, Tĩnh đã có người khác, có thể rất nhanh sẽ quên ta, Tiểu Lục, ngươi nói xem có phải ta cũng nên quên hắn không?”

Tiểu Lục ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, kim quan trên đầu nó lấp lánh dưới ánh mặt trời, ta nhịn không được vuốt ve vương miện nho nhỏ đáng yêu nói, “Tiểu Lục, ngươi thật là xà vương sao? Nhìn thế nào ngươi cũng chỉ là một con rắn nhỏ ngốc ngốc chỉ biết ăn với ngủ, giống hệt như ta, ngốc đến nỗi biết rõ bị người vứt bỏ, nhưng vẫn không quên được người kia.”

Tiểu Lục không để ý tới ta, lại cúi đầu tiếp tục liếm đồ ăn, haizzz, Tiểu Lục chẳng qua là một con rắn nhỏ a, nó có thể nào hiểu được cảm nhận của ta?

Một giọt nước mắt từ trên mặt lăn xuống kim quan của Tiểu Lục, nó đột nhiên ngẩng đầu, kỳ quái nhìn ta.


Tiểu Lục, ta sẽ không bao giờ khóc nữa, sẽ không vì người không yêu ta mà rơi lệ, không thèm nghĩ đến hắn nữa, ta phải quên hắn đi…

Từ sau hôm mơ thấy Tĩnh, ta liền không đặc biệt nhớ đến hắn nữa, mỗi ngày ta đều bận rộn không ngừng, chờ đến lúc rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, ta mệt mỏi nằm xuống liền ngủ, căn bản không rảnh nhớ đến Tĩnh, ta nghĩ như vậy cũng tốt, biết đâu sau khi Tĩnh đã quên ta, ta cũng sẽ quên được hắn rồi.

Ta cũng không nhìn thấy Tô đại ca và Huỳnh Tuyết, có điều Liễu đại ca trái lại thỉnh thoảng đến thăm ta, hắn còn mang theo điểm tâm Dung Hạnh Trai đến, ta ghi hận chuyện hắn khi dễ Tiểu Thanh, cắn răng muốn cự tuyệt cám dỗ, thế nhưng Tiểu Lục đáng ghét vừa ngửi thấy mùi điểm tâm, lập tức xông tới, không chút khách khí bắt đầu hưởng thụ, làm hại ta cũng chỉ có thể hòa hảo với Liễu đại ca như lúc đầu.

Mỗi lần Liễu đại ca tới sẽ hỏi ta mấy câu rất kỳ quái, ví như ta có không vui không, có nghĩ tới chuyện rời đi không các loại, ta nói không thể, khế ước bán thân là văn tự bán đứt, căn bản không thể rời khỏi, mỗi lúc như thế, Liễu đại ca sẽ mắng ta ngốc, nói không hiểu nổi tại sao Tiểu Thanh lại thích một đứa ngốc như ta, ta thấy mỗi lần nói đến Tiểu Thanh thì trên mặt hắn sẽ mang nét tươi cười, ngay cả trong mắt cũng mang theo ý cười, ta nghĩ Liễu đại ca kỳ thực cũng rất quan tâm đến Tiểu Thanh đi.

Mỗi ngày ta đơn giản làm các việc như chẻ củi, nấu nước, nhóm lửa…, chẻ củi kỳ thực cần khéo léo, ta chẻ mấy ngày liền tìm được bí quyết, chẻ củi cũng không cảm thấy cực khổ nữa.

Hơn nữa trong tất cả các việc, ta thích nhất cũng là chẻ củi, bởi vì bộ dạng cầm dao phay vung vẩy thực sự rất uy phong, ta thường trước mặt Tiểu Lục vung dao phay nói, biết đâu một ngày kia ta cũng thể giống như kiếm khách võ nghệ cao cường, mỗi lúc như thế, Tiểu Lục lại gật gù, một bộ dạng nhìn ta như nhìn đứa ngốc, ta tức giận đến mức thật muốn cho nó nhịn mấy bữa cơm, để nó biết ai mới là chủ nhân.

Cuộc sống như thế qua được bảy tám ngày, hôm nay sau giờ ngọ, ta đang ở sau sân chẻ củi, bỗng nhiên nghe tiếng trang sức đinh đang, một tên công tử quần áo hoa lệ từ cửa đi tới, thẳng tới trước mặt ta mới dừng bước lại.

Ta ngẩng đầu, thấy là một vị tuấn mỹ công tử tuổi không lớn lắm, một thân trường bào màu trắng nhạt, đai lưng màu vàng buộc vừa vặn quanh eo duyên duyên dáng dáng, gã ngũ quan xinh đẹp mà *** xảo, lông mày cũng được dưỡng *** tế, khuôn miệng vi kiều, nếu không phải một thân trang phục này, ta thực sự cho gã là một tiểu cô nương.

Nhưng giờ phút này gương mặt yêu kiều đang nhìn ta chằm chằm, sóng mắt lưu động, tràn đầy khinh miệt và coi thường.


“Ngươi chính là Tiểu Phi?”

Thanh âm rất trong trẻo, nếu không phải trong giọng nói có ngạo khí, ta nghĩ thanh âm này hẳn là rất êm tai đi.

“Ta là Tiểu Phi… Ôi…”

Trên mặt khẽ khẽ khàng khàng đã trúng một cái tát, mà người vung cái tát này lại như không có chuyện gì xảy ra phủi phủi tay nói, “Ngươi trước đây không phải từng hầu hạ chủ tử à? Sao ngay cả hai chữ nô tài cũng không nói?”

“Vâng, nô tài là Tiểu Phi.”

Chủ tử này ở đâu ra a, điệu bộ thật là lớn, ta sờ sờ bên má bị đánh đau nhìn hắn.

Gương mặt đó lại nở nụ cười, nhìn ta hỏi, “Ngươi còn không biết ta là ai sao?”

Lời vô ích, ngươi không nói thì ta nào biết ngươi là ai?

“Chẳng trách đến nam sủng cũng không làm nổi, bị đá tới nơi này chẻ củi, ta xem ngươi thật đúng là không phải ngu ngốc bình thường a.”


“Ta không phải nam sủng!”

Ta và Tĩnh yêu nhau, ta không phải nam sủng của hắn!

Không ngờ tới ta sẽ lớn tiếng phản bác như thế, thiếu niên kia sửng sốt một chút, mới cười lạnh nói, “Nô tài bồi người trên giường, không phải nam sủng thì là cái gì?! Không nghĩ tới đã bị đá ra cửa, tính khí còn lớn vậy…”

Gã vươn tay, chơi đùa móng tay mình, lại từ tốn nói, “Không biết ta là ai? Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, công tử hiện tại mỗi ngày đều leo lên giường của ta, mỗi ngày ta đều hầu hạ người hài lòng biết bao nhiêu, ta là Hách Ngọc, ngươi nhớ kỹ.”

Thì ra gã là Hách Ngọc, là người hiện tại Tĩnh đang sủng ái, gã thực sự rất xinh đẹp, tựa như Thành Vương nói ngày đó, Tĩnh thích người kiều mỵ, ta căn bản không thể so sánh với gã.

Không muốn nghe những lời giễu cợt này nữa, càng không muốn nhìn thấy gương mặt này của gã, vừa nghĩ tới mỗi đêm Tĩnh đều ôm gã cùng nhau ngủ, lòng ta bắt đầu mơ hồ đau.

Ta gục đầu xuống không đáp, người này rõ ràng tới tìm ta gây phiền toái, nhưng ta đã bị đá tới trù phòng, vì sao gã còn muốn khó dễ ta?

“Cạch!” Khối ngọc bội bên hông Hách Ngọc không biết sao rơi xuống đất, gã nói, “Nhặt lên cho ta!”

Ta xoay người lại nhặt khối ngọc bội kia, ai ngờ tay vừa đưa tới, một chân liền hung hăng dẫm lên mu bàn tay ta, dùng sức mà nghiền tới nghiền lui, toàn bộ bàn tay ta bị dẫm xuống đá dăm, đá nhọn găm vào lòng bàn tay đau rát.

Chỉ nghe thanh âm trong trẻo kia ác ý nói, “Nhìn bộ dạng ngây ngô của ngươi phát buồn nôn, nghe nói trước kia ngươi còn là nam sủng của Tam công tử, bởi vì trộm đồ nên bị đánh gần chết, sau không biết vì sao lại quấn lấy Nhị công tử, dáng dấp cũng mi thanh mục tú, ai ngờ thực chất bên trong lại ti tiện như vậy, ngủ với một người lại một người, ta biết ngươi vẫn còn muốn quay lại, đừng có nằm mơ, cái thứ không biết xấu hổ như ngươi, cho rằng Nhị công tử thực sự sẽ nhớ ngươi sao?”

Ta không quan tâm người khác đánh chửi, ức hiếp ta, nhưng tuyệt không cho phép người khác lăng nhục, ta không phải kẻ trộm, cũng không phải nam sủng, không phải kẻ hèn hạ bồi người trên giường!


Tất cả lý trí trong nháy mắt tan vỡ, lửa giận không thể áp chế trào ra, chẳng biết khí lực ở đâu, ta rút bàn tay đang bị dẫm dưới chân ra, nhặt dao phay đặt trên đống củi, giơ về phía Hách Ngọc.

Không phải ta đang hù dọa gã, trong chớp mắt, sát ý trong ***g ngực tuôn ra ngay cả ta cũng không chế trụ được, nó hầu như khống chế toàn bộ ý chí của ta, khiến ta tùy thời có thể vung dao phay tới.

Trong lòng khẽ động, Tiểu Lục nhanh như chớp chui ra, lao thẳng về phía mặt Hách Ngọc, sau đó nhảy xuống mặt đất hung tợn lè lưỡi về phía gã, kêu lên phì phì, đầu của nó ngẩng cao, kim quan trên đỉnh đầu dưới ánh nắng chói chang lóe lên đẹp mắt.

Hách Ngọc nhất thời bị dọa trắng mặt, gã hét thảm một tiếng, chạy trối chết không quay đầu lại, gã lảo đạo chạy trốn, nửa đường còn ngã lộn nhào một cái, lăn trên đất, nhưng ngay sau đó lập tức bò dậy chạy về phía trước, thấy dáng vẻ chật vật của gã, ta ngẩn người tại chỗ không nhúc nhích.

Tiểu Lục còn giơ cái cổ phát ra nộ khí, miệng nó há thật lớn, trong mắt ánh lên tia hung tàn.

Cho tới bây giờ, trước mặt ta Tiểu Lục đều là bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác, ta vẫn hoài nghi về cách nói nó là vua của loài rắn, thế nhưng lúc này, ta thực sự cảm giác được khí chất vương giả ngạo nghễ trước vạn vật của Tiểu Lục, còn có cỗ sát khí bức nhân.

“Tiểu Lục.”

Nghe ta gọi, Tiểu Lục lúc này mới xoay người bò tới cạnh chân ta, như tiểu hài tử khó chịu bộ dạng không vui cọ ống quần ta.

Ta ném dao phay sang một bên, tựa như bị phỏng tay, bàn tay vừa rồi bị Hách Ngọc dẫm lên đau rát như thiêu đốt, hung ác dẫm đạp khiến ta cảm giác được hận ý Hách Ngọc đối với ta.

Ta mở tay ra, nhìn vết thương bị đá sắc rạch trong lòng bàn tay, không khỏi có chút mờ mịt, tâm tình tụt xuống cực điểm, sao ta lại trở nên hung bạo như vậy, vừa rồi ta lại không thể khống chế được cỗ xung động muốn giết người, nếu như không phải Tiểu Lục đột nhiên xông tới, một đao kia không chừng ta thật sự có thể bổ xuống.

Hết chapter 85


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui