Ta cuống quýt tránh đến khúc quanh hành lang, chỉ nghe tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân càng lúc càng xa, lại nghe Tĩnh nói, “Người đã đi rồi, ra thôi.”
Ta đi tới thì Tĩnh xoay người trở về phòng, ta vội vàng chạy theo hỏi, “Tĩnh, ta vừa mới nghe ngươi bị thương…”
“Chỉ là chút trầy da, không có gì đáng ngại.”
“Ở chỗ nào, để ta nhìn một chút.”
Ta vội bước lên trước, kéo tay tĩnh muốn nhìn kết quả, lại bị hắn nhẹ đẩy ra.
“Ta rất tốt, không có việc gì.”
Loại xa cách nhàn nhạt này khiến ta có chút hoảng hốt, Tĩnh giận ta vì chuyện Tiểu Thanh sao? Hắn chưa bao giờ lãnh đạm với ta như vậy.
“Tĩnh…” Ta sợ hãi kêu một tiếng.
Thần sắc Tĩnh rất bình tĩnh, hắn vẫn chưa nhìn ta, lại chuyển ánh mắt qua bàn nói, “Tiểu Phi, ta đáp ứng ngươi tha cho Tiểu Thanh một đường sống, cũng sẽ không nuốt lời, đêm đó ngươi đã cứu ta một mạng, đây coi như là ta trả lại nhân tình của ngươi thôi.”
“Tĩnh, không phải…” Đó là ta cam tâm tình nguyện vì ngươi, ta không cần ngươi báo đáp cái gì.
“Người của nương nương cũng đã đi tìm Tiểu Thanh, sau này ngươi gặp hắn phải cẩn thận, có điều chỗ phòng trống ở ngoại ô rất yên tĩnh, lại có Hâm Phong bên cạnh, hắn sẽ không có việc gì.”
Lời nói của Tĩnh chậm rãi, ôn hòa dịu dàng giống bình thường, nhưng chẳng hiểu sao, ta cảm thấy lãnh đạm trong đó, như có loại xa cách vô hình, đem hai người chúng ta nhẹ nhàng tách ra.
“Tĩnh, ngươi đây là đang trách ta sao? Kỳ thực ta cũng rất lo lắng cho ngươi, ta…”
“Tiểu Phi, ta có rất nhiều việc phải làm, một mình ngươi ra ngoài chơi có được không?”
Tĩnh cầm lấy thư tịch trên bàn, không nhìn ta nữa, ta biết hành động của mình khiến Tĩnh không vui, đành phải lui bước đi ra, nghĩ chờ hắn hết giận sẽ lại tới tìm hắn.
Cơm tối không có Tĩnh và Tô đại ca, chỉ có mỗi Huỳnh Tuyết theo ta, ta rất muốn hỏi nàng hành tung của Tĩnh, nhưng thấy vẻ mặt nàng không tốt, lại không dám hỏi ra khỏi miệng.
“Muốn hỏi cứ hỏi đi, đừng dùng bộ mặt tội nghiệp nhìn ta.”
“Huỳnh Tuyết, đêm nay Tĩnh không về, hắn đang giận ta phải không?”
Huỳnh Tuyết đem đồ ăn ném cho Tiểu Lục, vừa một bên đùa với nó chạy tới chạy lui vừa nói, “Gần đây công tử bề bộn nhiều việc, lúc trở về cũng đã quá nửa đêm, hắn bảo ta dọn một gian sương phòng khác, hắn sẽ ngủ chỗ ấy, buổi tối ngươi cũng không cần chờ hắn nữa.”
Cái gì? Tĩnh không trở về phòng ngủ sao? Quả nhiên hắn đang trách ta.
Thấy bộ dạng ủ rũ cúi đầu của ta, Huỳnh Tuyết thở dài.
“Tiểu Phi, hiện tại không yên ổn, ngươi cũng biết, hơn nữa chuyện lần này cũng khó trách công tử sẽ đau lòng, hắn bị Tiểu Thanh ám sát, gần như tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng vì ngươi, hắn vẫn tha cho hung thủ, ngươi biết Tiểu Thanh là Sát Nhân Vô Xá, là sát thủ vô tâm vô tình, hắn sẽ vì công tử buông tha hắn mà không xuất thủ sao? Nếu có một ngày, công tử lần thứ hai bị thương dưới kiếm của Tiểu Thanh, ngươi thực sự không áy náy chút nào sao?”
“Huỳnh Tuyết…”
Khi thấy Tiểu Thanh bị hành hạ đến hấp hối, ta chỉ nghĩ muốn làm sao cứu sống y, sao ta lại không vì Tĩnh mà ngẫm lại, ta căn bản không quan tâm đến cảm nhận của hắn, ta thực sự quá ích kỷ.
“Huỳnh Tuyết, ta nên làm thế nào?”
“Kỳ thực xa nhau một thời gian cũng không sao, trong lòng công tử có ngươi, tự nhiên sẽ quay về tìm ngươi.”
Có những lời này của Huỳnh Tuyết, tâm ta tạm thời cũng an ổn xuống, chờ cho qua chuyện của Tiểu Thanh, ta sẽ nói chuyện với Tĩnh, ta sẽ nói cho hắn biết, trong lòng ta, hắn vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Ta không nhắc lại chuyện tới thăm Tiểu Thanh, ta nghĩ Tiểu Thanh sẽ không gạt ta, y nói Liễu Hâm Phong sẽ không hành hạ y nữa, vậy hẳn là thật, hơn nữa ta hấp ta hấp tấp chạy đi, nếu để người của nương nương phát hiện, chỉ sợ sẽ không ổn.
Cuộc sống như thế qua ba ngày, vừa không thấy Tĩnh, lại không gặp Tiểu Thanh, trong lòng ta buồn buồn, hơn nữa buổi tối không có cái ôm quen thuộc kia, ta ngủ cũng không yên, cả ngày ta chơi đùa cùng Tiểu Lục, lúc đầu nó còn rất vui vẻ đáp lại ta, nhưng không lâu sau, nó chẳng thèm ta nữa, chỉ có rượu trái cây và điểm tâm của Huỳnh Tuyết mới có thể khiến nó hăng hái trở lại.
Đến ngày thứ tư, Huỳnh Tuyết đột nhiên tới tìm ta, nàng cầm điểm tâm, quần áo và đồ dùng hàng ngày nói với ta muốn đi cùng ta tới thăm Tiểu Thanh.
Ta rất khó xử hỏi nàng, như vậy có làm Tĩnh mất hứng không?
“Ngươi cái đứa ngốc này, những thứ này đều là công tử muốn ta mang đi, không có phân phó của hắn, ta cũng lười quản những việc vớ vẩn này. Tiểu Phi, công tử vẫn yêu ngươi, biết ngươi lo lắng cho Tiểu Thanh, nên mới sai ta dẫn ngươi đi.”
Lại là Tĩnh làm cho ta sao?
Trong ngực ấm áp có chút muốn khóc, thì ra trong mắt Tĩnh đều nhìn thấy ta không vui, cho nên mới phải sai Huỳnh Tuyết đưa ta đi xem, nhưng vì sao hắn không tới gặp ta? Ta thật là nhớ hắn a.
“Này, thu hồi bộ dáng khóc lóc của ngươi lại, để Tiểu Thanh thấy được, còn tưởng rằng công tử làm khó dễ ngươi đấy.” Huỳnh Tuyết trong xe ngựa thô lỗ nói.
Đến trước đình viện ở ngoại ô, Huỳnh Tuyết đưa y phục và đồ ăn giao cho ta, nói nàng đợi ở trên xe chờ, muốn ta đi một mình.
Đình viện vẫn yên tĩnh như lần trước, nhưng ta vừa vào viện liền thấy Tiểu Thanh tựa ở trước cửa sổ phòng ngủ, y nhíu mày ngơ ngác nhìn cảnh vật ngoài phòng, đôi mắt vô thần và khuôn mặt nhợt nhạt gầy gò khiến lòng ta chợt run lên.
“Tiểu Thanh…”
Ta chạy nhanh vào, suýt nữa thì đụng phải Liễu đại ca đang đi ra ngoài, ta đẩy hắn ra, chạy vào trong phòng.
Tiểu Thanh thấy ta đến cũng chẳng tỏ ra vui hơn, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, y mặc một bộ quần áo trắng, tóc đen tùy ý buộc phía sau, lại vẫn không nhúc nhích ngồi trước cửa sổ, tĩnh lặng như một bức họa.
Ta nhẹ nhàng kéo tay phải Tiểu Thanh qua, đau lòng hỏi, “Còn đau không?”
Tiểu Thanh chậm rãi lắc đầu, mỉm cười với ta, “Liễu Hâm Phong giúp ta nối lại gân tay bị đứt, xương gãy cũng được ghép lại rồi, sau này làm những việc nhẹ nhàng thì không có vấn đề gì.”
Đó chính là nói vĩnh viễn cũng không thể cầm kiếm nữa? Một kiếm khách không thể cầm kiếm sẽ có loại tâm tình gì? Đừng nói là cầm kiếm, sợ rằng ngay cả việc đơn giản như nấu nước chẻ củi cũng sẽ khó khăn đi, Tiểu Thanh sao có thể chịu được đả kích như vậy?
Tiểu Thanh trước kia là một người thích nói thích cười, hoạt bát, nhưng bây giờ, hắn lại ngồi yên lặng một bên, nhìn hoa nở hoa tàn ngoài phòng, đợi sinh mệnh từng chút trôi đi, Tiểu Thanh sống không có hy vọng như vậy, khác nào người đã chết?
“Đừng để khuôn mặt như vậy được không?”
Tiểu Thanh dịu dàng xoa nắn mặt ta, “Chí ít ta còn sống a, ta đã biết, thì ra cái mạng nhỏ này là Tiểu Phi cứu, vì vậy ta nhất định sẽ sống sót thật tốt!”
“Tiểu Thanh…” Ta nghẹn ngào, đem y phục và đồ ăn đưa cho y, vừa khóc vừa dặn, “Ăn nhiều một chút, đừng để bản thân bị đói, đừng ngồi lâu trước cửa sổ, dễ bị lạnh…”
“Tiểu Phi bây giờ càng ngày càng thông minh, biết chăm sóc người khác.”
Tiểu Thanh nhận đồ của ta, chậm rãi đứng dậy, ta sợ y ngã, bước lên phía trước đỡ lấy người y, ai ngờ Liễu đại ca bước nhanh từ phòng ngoài đi tới, chặn ngang ôm lấy Tiểu Thanh, nhẹ nhàng ôm y đến bên giường.
Trên mặt Tiểu Thanh hiện lên một chút giận dữ, nhưng lập tức bị đỏ ửng thay thế, y cũng không nhìn Liễu đại ca, mắt chỉ nhìn ta, cười nhẹ.
Liễu đại ca đỡ Tiểu Thanh ngồi xong, lại xoay người đi ra ngoài, ta ngồi trước giường hỏi, “Tiểu Thanh, hắn có khi dễ ngươi không?”
Tiểu Thanh hừ một tiếng, “Ta bộ dạng thế này, một tên phế nhân còn có gì để khi dễ?”
“Tiểu Thanh, ngươi không nên nói bản thân như vậy, ngươi còn có võ công đúng không? Lần trước ngươi nói cái súc cốt công kia thật kỳ quái nha, ta vẫn thích ngươi như trước kia, nho nhỏ, ôm cũng mềm mại, có phải ngươi có thể tùy ý biến hóa không?”
“Ngu ngốc, ta cũng không phải thần tiên, có thể đổi tới đổi lui.”
Tiểu Thanh lần này thực sự nổi giận, ngay cả mang tai cũng đều đỏ lên, ta không hiểu lời mình có gì sai, ta vốn thích dáng vẻ trước kia của Tiểu Thanh mà.
“Tiểu Thanh, ngươi đừng nóng giận, là ta nói sai, ta sai.”
“Ngươi cái đứa ngốc này a.” Hồi lâu, Tiểu Thanh mới thở dài đành nói, “Sau này đừng trở lại thăm ta nữa, ta ở vài ngày nữa cũng phải rời đi.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là nơi ta muốn đi, Tiểu Phi, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố bản thân thật tốt. Ngược lại ngươi a, lần này vì ta mà ngỗ nghịch với Mộ Dung Tĩnh, hắn cho dù cưng chiều, trong lòng nhất định cũng không vui, sau này ngươi phải học nhu thuận một chút, biết làm cho hắn vui, như vậy mới thoải mái biết chưa?”
“Tiểu Thanh, ngươi không đi có được không?”
Ngực ê ẩm thật khổ sở, ta vùi người vào lòng Tiểu Thanh không muốn ra.
Nhớ ngày mồng một đó, Tiểu Thanh từng nói với ta, Tiểu Phi, sau này ngày mồng một đầu năm chúng ta lại đi dạo phố có được không?
Thì ra Tiểu Thanh đã sớm biết đây là nguyện vọng không cách nào thực hiện, thân phận của y đã định trước y với ta vĩnh viễn không ở cùng một chỗ…
“Tiểu Thanh…”
“Tên ngốc, ngươi không còn nhỏ, khóc lên rất khó nhìn, nhiều nhất sau này ta sẽ thường xuyên về thăm ngươi.”
Ta chợt ngẩng đầu lên, “Thật không?”
Hai mắt nhìn ta chứa nụ cười, “Đương nhiên!”
“Được, Tiểu Thanh, phải nhớ lời ngươi nói đấy.” Ta ngoắc ngón út Tiểu Thanh một chút.
“Về đi, ta cũng hơi mệt chút, rất muốn ngủ…”
Vừa nghe Tiểu Thanh nói mệt mỏi, ta lập tức đứng lên, hiện tại thân thể Tiểu Thanh không tốt, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều mới được.
“Tiểu thanh, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta về trước.”
Ta kéo Tiểu Thanh vào lòng cố sức ôm y một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Hết chapter 78
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...