“Tiểu Lục rất ngoan, các ngươi như vậy sẽ hù nó sợ.” Ta vuốt đầu Tiểu Lục nói.
“Tiểu Phi, đừng sờ vào nó, nó sẽ cắn người.”
Huỳnh Tuyết nói khiến ta mất hứng, “Tiểu Lục sẽ không cắn người.”
Liễu đại ca đưa tay về phía ta nói, “Tiểu Phi đưa Tiểu Lục cho ta xem có được không?”
“Được.” Ta điểm lên đầu Tiểu Lục dụ dỗ, “Tiểu Lục, Liễu đại ca muốn nhìn ngươi, không cho phép ngươi nghịch ngợm, sẽ làm người khác sợ.”
Ta giao Tiểu Lục cho Liễu đại ca, đúng lúc đó, Tiểu Lục chợt nhỏm dậy, khạc lưỡi ra, hung dữ tấn công Liễu đại ca, nhưng không biết Liễu đại ca bóp vào chỗ nào của Tiểu Lục, khiến nó lắc phải lắc trái cũng không tránh thoát, bởi vì bị khống chế, Tiểu Lục càng quẫy mạnh đuôi, phát ra tiếng phì phì dữ dội.
Ta vội vàng gõ nhẹ lên đầu Tiểu Lục một cái nói, “Không được ồn ào, ngươi khó tính như thế sẽ không có người thích ngươi, nhìn Tiểu Quy xem, nó rất trật tự.”
Bị ta gõ, Tiểu Lục quả nhiên yên tĩnh trở lại, đầu nó gục xuống không giãy dụa nữa.
Ta còn muốn nói nữa, tay áo chợt căng, đã bị Tĩnh kéo sang một bên, hắn vươn hai tay ôm chặt lấy ta cả giận, “Rốt cuộc ngươi lấy loại rắn độc thấy máu phong hầu này ở đâu, lại còn làm như bảo bối cầm trong tay, ngươi có biết chỉ cần con rắn nhỏ này khẽ cắn một phát, ngươi sẽ mất mạng hay không? Ngươi cái đứa nhóc không hiểu chuyện này, ngươi muốn hù chết ta sao?”
Thân thể Tĩnh có chút run rẩy khiến ta cảm giác được bất an của hắn, ta cũng ôm lấy hắn, lấy tay khẽ vỗ nhẹ lên lưng, giống như bình thường hắn vẫn thường làm vậy đối với ta.
“Xin lỗi, Tĩnh, không phải ta cố ý làm ngươi lo lắng, nhưng Tiểu Lục rất đáng yêu, nó sẽ không cắn người.”
Tĩnh không để ý đến lời của ta, hắn nói với Liễu đại ca, “Giết con rắn kia đi!”
Tại sao muốn giết Tiểu Lục?
Ta vội vàng giãy ra khỏi cái ôm của Tĩnh, quay đầu nhìn Tiểu Lục, chỉ thấy gương mặt Liễu đại ca không muốn, “Giết nó? Vậy rất đáng tiếc, máu của nó lại là thánh phẩm giải độc.”
“Không được giết Tiểu Lục!”
Ta cuống quýt chạy đến trước mặt Liễu đại ca, nhưng hắn lại chuyển thân một cái, nhảy tới cạnh Tĩnh, Tĩnh lôi ta qua một bên nói, “Tiểu Phi, kịch độc của loài rắn này không gì bằng, bị nó cắn sẽ không toàn mạng.”
“Mới không phải, Tiểu Lục sẽ không loạn cắn người.” Ta gấp đến độ lắc lắc tay Tĩnh cầu khẩn, “Đừng giết Tiểu Lục, Tĩnh, van cầu ngươi, nó thật đáng thương, Tĩnh…”
Tĩnh chần chờ một chút nói, “Bản tính của rắn hung tàn nhất…”
“Tĩnh…” Tiếp tục cầu xin.
Tĩnh thở dài, hắn nhìn Liễu đại ca, Liễu đại ca vội hỏi, “Không bằng rút răng độc của Bích Phệ, vậy sẽ không sao.”
“Nhổ răng của Tiểu Lục sau này còn ăn thế nào được?”
Tô đại ca ở một bên cười to, “Rắn cũng không phải người, nó không cần hàm răng để ăn cơm, Tiểu Phi, ngươi nói rốt cục mất mạng hơn hay là mất răng hơn?”
“Như vậy à…”
Ta khổ sở nhìn Tiểu Lục, hình như nó cũng hiểu tình cảnh của mình, thân thể vặn vẹo kịch liệt, ta vội hỏi, “Tiểu Lục, không được như vậy, ngoan ngoãn để Liễu đại ca rút răng cho ngươi, ngươi cũng không muốn mất mạng phải không?”
Tiểu Lục phì phì mấy tiếng, dần dần cũng không phản kháng nữa, nó gục đầu xuống một bộ dạng tội nghiệp chấp nhận số phận.
Ta không đành lòng nhìn cảnh Tiểu Lục bị nhổ răng, liền chui đầu vào lòng Tĩnh, chỉ nghe Liễu đại ca nói xong rồi, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Liễu đại ca đang muốn trả lại Tiểu Lục cho ta, Tĩnh vội vàng đưa tay ngăn lại nói, “Dù rút răng độc, nhưng tự thân Bích Phệ vẫn có độc tính, không bằng giao cho Huỳnh Tuyết trông giữ là được rồi.”
“Không được!” Ta cùng Huỳnh Tuyết đồng thanh lên tiếng.
Tô đại ca cười nói, “Ái chà, bình thường cũng chưa bao giờ nhìn thấy các ngươi đồng lòng như thế.”
Liễu đại ca vẫn đem Tiểu Lục trả lại cho ta, hắn nói với Tĩnh, “Ta thấy Bích Phệ không có ác ý với Tiểu Phi, nó sẽ không làm hại Tiểu Phi, ta nhổ răng của nó chủ yếu sợ nó làm người khác bị thương.”
Ta vội vàng nhận lại Tiểu Lục vuốt đầu trấn an nó, Tiểu Lục thật đáng thương, nó buồn bã ỉu xìu dán lên tay ta, vẻ mặt mất mát.
“Nó tên là Tiểu Lục, mới không phải Bích Phệ gì đó.”
Nghe xong lời của ta, Liễu đại ca liền chỉ vào đỉnh đầu Tiểu Lục nói, “Tiểu Phi, ngươi xem, đầu nó có một vòng vàng óng, giống như vương miện trên đỉnh đầu, đây là ký hiệu của xà vương, toàn thân nó màu lục bích, trời sinh tính tình kiêu ngạo, là thiên hạ kỳ độc, vì vậy mới gọi là Bích Phệ, Bích Phệ ở Miêu Cương là biểu tượng của thần, qua các triều đại được người Miêu tộc tôn sùng là thần linh, có quyền lợi và địa vị chí cao vô thượng, thậm chí quyết định sinh tử của con người, người Miêu phạm lỗi sẽ bị đưa đến thần tọa của nó để phán định tội lỗi, vì vậy, ngàn vạn lần không nên xem thường tiểu sủng vật của ngươi a.”
Tô đại ca vỗ tay nói, “Lại nói, ta cùng con rắn nhỏ này cũng có duyên gặp mặt một lần, mấy năm trước đi Miêu cương thăm bằng hữu, vừa lúc tình cờ thấy người Miêu đang làm lễ tế, lúc đó con rắn nhỏ này hình như đang ở trên thần đàn nhận tế bái của mọi người, Hâm Phong, có phải chúng ta nhầm không, nó là thần vật của Miêu Cương, sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Nhầm sao được? Trên đời này có mấy xà vương?”
“Ta mới mặc kệ nó có phải xà vương gì không, nó chính là Tiểu Lục của ta, mấy người xem, nó ngoan ngoãn làm sao.” Ta vuốt vòng vương miện kim sắc trên đỉnh đầu Tiểu Lục.
Huỳnh Tuyết ngạc nhiên nói, “Đúng vậy, đúng vậy, hình như nó thật sự không muốn rời xa Tiểu Phi.”
Liễu đại ca cau mày một cái.
“Kỳ quái, xà vương tính tình kiệt ngạo bất tuân, nó chỉ cúi đầu xưng thần với người mạnh hơn nó, vì vậy chủ nhân của nó tất phải là nhân trung long phượng, chỉ có người như thế mới áp chế được lệ khí của bản thân nó…”
Một câu nói đem ánh mắt của mấy người hướng lên người ta, ta không hiểu nhìn bọn họ, Huỳnh Tuyết lại vỗ tay cười nói, “Xà vương nhận người, nói không chừng tương lai Tiểu Phi của chúng ta sẽ là nhân trung long phượng đó.”
Tĩnh mắng, “Không nên đùa giỡn Tiểu Phi nữa, Tiểu Phi, con rắn này từ đâu tới?”
“Ở đầu giường của ta, ta vừa mở mắt liền thấy Tiểu Lục ở trước mặt, ta còn tưởng là lễ vật ngươi tặng cho ta đó.”
“Tiểu Phi, cái đứa ngốc này, sao ta lại tặng rắn độc cho ngươi làm lễ vật được?”
“Là ai thả Bích Phệ lên đầu giường của các ngươi? Người hắn muốn hại là ngươi hay là Tiểu Phi?” Tránh đứa nhỏ đang chơi đùa với con rắn ở một bên, Liễu Hâm Phong hỏi Mộ Dung Tĩnh.
“Là đối phó với Mộ Dung đi? Sợ rằng có quan hệ với chuyện hắn dẫn người xông vào bãi săn.” Tô Hoán Hoa nói nhỏ, “Lần này là rắn độc, lần sau không biết còn là cái gì nữa, Mộ Dung, không phải lần nào vận ngươi cũng đều tốt như vậy.”
“Ta biết.” Mộ Dung Tĩnh nhìn hài tử không hiểu chuyện kia nói, “Hoán Hoa, nếu như ta xảy ra chuyện gì, ngươi giúp ta chiếu cố Tiểu Phi.”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Sát Nhân Vô Xá lợi hại hơn nữa, Trích Tinh Lâu chúng ta cũng không phải dễ ức hiếp, hai quân đối trận, tự tin là quan trọng nhất!”
“Đây không phải do Sát Nhân Vô Xá làm, sát thủ tâm cao khí ngạo như vậy, sao lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy?”
“Tâm cao khí ngạo?” Liễu Hâm Phong hừ một tiếng, “Chỉ là bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi, đến bây giờ cũng không dám lộ diện.”
Tô Hoán Hoa lại nói, “Ai nói Sát Nhân Vô Xá không lộ diện? Lần trước hắn còn ra mặt cứu Tiểu Phi và Tam công tử, ta thật sự không hiểu tâm tử của tên sát thủ này.”
Mộ Dung Tĩnh không trả lời, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phi bởi vui vẻ mà hơi phiếm hồng, ngực không khỏi thở dài, hài tử khả ái đơn thuần này a, không có ta ở bên ngươi, ngươi phải làm sao bây giờ?
Đối với kiếm vung lên không vô ích của Sát Nhân Vô Xá, mặc kệ bên ngoài hắn biểu hiện trấn định cỡ nào, trong lòng vẫn là lo sợ bất an như trước, nhất là sau khi đấu qua cùng Yến Thập Bộ, Mộ Dung Tĩnh đối với kiếm thuật vẫn luôn kiêu ngạo từ trước đến nay của mình lần đầu sinh ra hoài nghi.
Nếu hắn có thể miễn cưỡng đánh ngang với Yến Thập Bộ, vậy đối với Sát Nhân Vô Xá áp đảo cả Yến Thập Bộ, hắn thật sự có thể tránh được số phận giờ Tý truy hồn sao?
Hết chapter 70
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...