Lại qua hai ngày, Tiểu Thanh mất mặt đã lâu vậy mà lại đến thăm ta, ta rất bực mình y lâu như vậy cũng không tới tìm ta, có điều Tiểu Thanh lại bồi thường cho ta một cái ôm thật chặt, ta liền tha thứ cho y.
Trong khoảng thời gian này, ta lại một lần nữa trải qua thập tử nhất sinh, chuyện xảy ra khi đó đương nhiên không dám nói với Tiểu Thanh, cũng may y không hỏi, điều này làm ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không muốn giấu diếm Tiểu Thanh với Tĩnh chuyện gì, ta thấp thỏm bất an cứ như cung khai, còn lấy Tiểu Quy ra cho Tiểu Thanh xem, nghĩ đến chuyện trước đây Tiểu Thanh từng kịch liệt phản đối ta lui tới với Tam công tử, trước khi ta nói thật đã chuẩn bị nghe một trận mắng chửi, ngoài dự liệu, sau khi Tiểu Thanh nghe xong chỉ nhàn nhạt cười nói, “Lúc ta cầu xin Tô công tử cứu mạng ngươi, cũng đã đoán được sẽ có kết quả này, còn tưởng rằng ngươi từng ngã một lần sẽ trở nên thông minh hơn một chút, ai ngờ ngươi vẫn ngốc như trước đây!”
Thật lâu không bị Tiểu Thanh mắng, trong lúc đột nhiên nghe được, ta lại rất vui vẻ, Tiểu Thanh xem bộ dạng cười khúc khích của ta, vừa liếc ta một cái nói, “Ngốc!”
Tiểu Thanh cũng không ở lại chỗ của ta được lâu, y nói trù phòng bên kia bận rộn, y không thể đi lâu, nhưng thật khó mới có thể gặp mặt Tiểu Thanh một lần, ta không chịu để y đi, liền kéo tay áo y năn nỉ, “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, ngươi không cần lo lắng sẽ đụng phải Liễu đại ca, gần đây hắn rất bận việc, cũng không có ở trong phủ.”
Tiểu Thanh biến sắc, cả giận nói, “Ngươi cái tên ngu ngốc này, lại nghe lời đồn ở đâu rồi?”
Ta không dám nói ta từng nghe trộm bọn họ nói chuyện, hơn nữa còn chuyện tận mắt thấy y và Liễu đại ca miệng đối miệng, đành phải cười ha hả lừa dối qua ải, Tiểu Thanh lạnh mặt nói, “Giữa ta và Liễu đại ca không có gì cả, ngươi chớ suy nghĩ lung tung.”
“Tiểu Thanh, không bằng ngươi cũng tới đây làm việc là tốt rồi, ở đây không vất vả như trù phòng bên kia, hơn nữa mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp mặt.”
“Đồ ngốc, ngươi có biết Trích Tinh Lâu tuyển người nghiêm ngặt thế nào không? Vào đơn giản như vậy chỉ có một mình ngươi, ta ở trù phòng bên kia rất tốt, ngươi chớ lo lắng vớ vẩn.”
Tuy Tiểu Thanh nói như vậy, nhưng ta luôn cảm thấy y có chuyện gì đó gạt ta, lúc nói chuyện với ta có chút không yên lòng, không biết có phải vì làm việc mệt nhọc hay không.
Tiểu Thanh gặp mặt nói mấy câu xong liền đi, điều này làm cho ta không vui lắm, buổi tối sau khi Tĩnh trở về, ta do dự không biết có nên nói với hắn chuyện này không, ta không muốn Tiểu Thanh khổ cực như vậy, nhưng lại sợ đề xuất người với Tĩnh như vậy không hợp quy củ.
Nhưng thật ra Tĩnh nhìn thấu tâm sự của ta, bị hắn hỏi, ta chỉ ngập ngừng nói, ai ngờ Tĩnh trầm ngâm một chút liền đồng ý, hắn nói hiện tại có nhiều việc phải xử lý, chờ qua đợt này, sẽ điều Tiểu Thanh qua.
Ta vừa nghe xong, lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, Tĩnh nhân cơ hội kéo ta tới hỏi, “Tiểu Phi, có phải bây giờ đang rất vui phải không?”
Không cảm thấy ý đồ xấu của Tĩnh, ta vẫn hưng phấn gật đầu, sau đó bị hắn ôm ấn lên chăn mềm, cười xấu xa nói, “Nếu Tiểu Phi vui vẻ, vậy bây giờ có phải cũng nên khiến ta vui vẻ một chút hay không?”
Lúc này mới phát hiện đại họa sắp xảy ra, ta liền nói, “Đừng a…”
Đáng tiếc ta khóc thét lên cũng chẳng có bất kỳ tác dụng thực tế gì, ta chỉ ngọ nguậy lập tức chìm vào hoan ái Tĩnh mang lại cho ta, hình như càng ngày ta càng thích các loại âu yếm này của Tĩnh, chúng ta dây dưa mê luyến dung hòa cùng một chỗ, lăn lộn đến tận nửa đêm.
Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Tĩnh đã đi từ lâu, ta uể oải nằm trên giường, nhìn thấy trên gối Tĩnh có mấy sợi tóc, liền đưa tay nhặt từng sợi lên, liền tự mình nhổ xuống mấy sợi tóc, cột chặt lại với nhau, sau đó bỏ vào túi.
Đây coi như là kết tóc đi?
“Phì phì…”
Một thanh âm rất kỳ quái kéo ta từ trong mơ màng ra, ta theo tiếng động đi tới, thấy một con rắn nhỏ toàn thân màu lục bích từ đầu giường trong nháy mắt bò đến cạnh gối, cách ta bảy tám tấc liền vọt lên ngóc đầu dậy, hung ác trừng mắt với ta, cái đầu nhỏ của nó run run, thè cái lưỡi hồng hồng về phía ta, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào tới.
“Oa…”
Ta thoáng cái nhảy lên, đưa tay ôm lấy con rắn nhỏ, không để ý nó ngọ nguậy giãy giụa, ta nhẹ nhàng vuốt đầu nó, vui vẻ nói, ” Bé ngoan, ngươi thật xinh đẹp a, từ đâu tới vậy?”
Con rắn nhỏ vốn đang vô cùng hung hăng nhất thời mềm nhũn bò trên tay ta, lưỡi nó cũng rụt trở lại, đầu vặn vẹo một vòng, muốn tránh thoát.
Đỉnh đầu con rắn nhỏ có một vệt tròn ánh vàng sáng sáng, dưới ánh mặt trời mơ hồ lóe ra sắc vàng rực rỡ, ta lấy tay sờ sờ, phần sắc vàng có chút gồ lên, hơi cứng cứng, như mũ miện đội lên đầu của nó vậy.
“Phì phì…”
Con rắn nhỏ hình như không thích ta sờ, nó kêu phì phì đung đưa thân thể sang hai bên, một bộ dạng hung dữ.
Kỳ quái, con rắn nhỏ từ đâu tới?
Ta nghiêng đầu ngẫm lại, nói không chừng là lễ vật Tĩnh tặng cho ta nhỉ, giống như Tiểu Quy vậy, muốn cho ta một cái kinh hỉ.
Được, để làm bạn với Tiểu Quy cũng không tệ.
Ta mang Tiểu Quy ở cạnh gối tới, đặt trước mặt con rắn nhỏ nói, “Là Tĩnh mang ngươi tới đúng không? Từ hôm nay ta sẽ là chủ nhân của ngươi, đây là Tiểu Quy, các ngươi làm quen nhau một chút.”
Con rắn nhỏ không nhịn được vẫy vẫy cái đuôi, quay đầu dời đi không để ý đến ta.
Ta đem con rắn nhỏ đặt lên giường, vuốt cái đầu nhỏ của nó hỏi, “Ta là Tiểu Phi, ngươi tên là gì?”
Con rắn nhỏ vặn vẹo người, bò tới cạnh Tiểu Quy, vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm mai rùa, bộ dạng tò mò, ta vui vẻ nói, “Ngươi cũng thích Tiểu Quy phải không? Thật tốt quá, ta lại có thêm một bảo bối, rắn nhỏ, ngươi được mua về, nhất định không có tên, ta đặt cho ngươi một cái tên nha.”
Con rắn nhỏ không ngẩng đầu, vẫn không để ý đến ta.
“Gọi tên gì thì hay nhỉ? Ngươi đáng yêu như vậy, bộ dáng xanh biếc, vậy gọi Tiểu Lục đi, rất chính xác a, Tiểu Lục, ngươi có thích tên này không?”
“Phì” một tiếng, Tiểu Lục đột nhiên nhảy lên, hung tợn lè lưỡi về phía ta, miệng nó há thật lớn, một bộ tư thế muốn cắn người, ta tức giận gõ đầu nó một cái mắng, “Ngươi phải nghe lời chứ, ngoan ngoãn thì mọi người mới thích ngươi.”
Tiểu Lục bực bội lắc đầu vẫy đuôi hơn nửa ngày mới yên tĩnh lại, thân thể mềm mại của nó rất không tình nguyện nằm trên giường, ta vội vã mặc quần áo chỉnh tề, ôm Tiểu Lục chạy ra ngoài.
Nhất định bọn Tô đại ca chưa gặp Tiểu Lục, nếu khoe với bọn họ, chắc hẳn bọn họ cực kỳ hâm mộ.
Trong thư phòng của phòng thuốc cũng không có người, ta hỏi gia đinh đi ngang qua mới biết hiện tại bọn họ đều đang luyện ở võ trường, ta vội vàng xoay người chạy đến võ trường.
Còn chưa đi vào, chợt nghe thấy một trận âm thanh đánh nhau, ta lặng lẽ đi vào phòng khách, thấy Tĩnh và Liễu đại ca đang giao chiến thành một đoàn, Tô đại ca thì ngồi một bên quan chiến, Huỳnh Tuyết đang châm trà cho hắn.
Chà, bọn họ đều quá tiêu dao a.
“Tô đại ca…”
Ta chạy đến cạnh Tô đại ca, cầm Tiểu Lục giơ lên trước mặt hắn, dương dương đắc ý khoe khoang, “Ngươi xem Tiểu Lục có đẹp không?”
“Tiểu Phi… Phụt…”
Hớp trà Tô đại ca vừa uống vào miệng toàn bộ đều phun ra ngoài, hắn thất thanh kêu lên, “Tiểu Phi, không được cử động!!”
Làm sao vậy?
Không biết chuyện gì xảy ra, ta đứng một chỗ không dám động, mà mặt Huỳnh Tuyết trắng bệch, thật nhanh trốn vào sau lưng Tô đại ca.
“Huỳnh Tuyết, ngươi không cần sợ, Tiểu Lục rất biết điều, nó không cắn người…”
“Chuyện gì vậy?”
Tĩnh nghe tiếng chạy tới, khi hắn nhìn thấy Tiểu Lục thì thần sắc đại biến, lớn tiếng quát, “Tiểu Phi, mau ném con rắn kia xuống!”
“Tại sao? Tiểu Lục không phải lễ vật ngươi tặng ta sao?” Ta ngạc nhiên nói.
Tiểu Lục nhìn thấy người lạ lập tức khẩn trương nhấc đầu kêu phì phì, nhưng ta trấn an nó rốt cuộc nó cũng bình tĩnh lại, đem đầu ngoan ngoãn khoát lên mu bàn tay ta, ta vuốt ve đầu của nó nói, “Tĩnh, ngươi xem Tiểu Lục rất nghe lời, nó thật đáng yêu, ta thích.”
Tĩnh cũng không vì lời nói của ta mà thoải mái, trái lại càng có vẻ thêm khẩn trương, mà sắc mặt Liễu đại ca so với Tĩnh còn khó coi hơn, hắn trầm thanh nói, “Đây là thần Bích Phệ được cung phụng ở Miêu Cương, vua của vạn xà, thiên hạ kịch độc, trời ạ, sao nó lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Bích Phệ!”
Tô đại ca lập tức kêu lên sợ hãi dẫn tới cái nhìn giận dữ của mọi người, Tĩnh trừng mắt liếc hắn, Liễu đại ca vội nói, “Đừng làm nó sợ, ta sẽ bắt nó.”
“Đừng để nó làm Tiểu Phi bị thương!”
“Không sao đâu, Bích Phệ muốn đả thương Tiểu Phi sẽ không chờ tới bây giờ, Mộ Dung, ngươi không thấy Bích Phệ rất nghe lời Tiểu Phi nói sao?”
Ta kỳ quái nhìn bốn người trước mắt như gặp đại địch, cảm thấy bọn họ có chút kinh hãi, Tiểu Lục chỉ là một con rắn nhỏ thôi mà, mọi người có cần phản ứng mãnh liệt như vậy không.
Hết chapter 69
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...