Sát Nhân Vô Xá

“Tiểu Phi, ta cố ý tới thăm ngươi, không ngờ ngươi cũng nhớ ta như vậy, lại có thể đầu hoài tống bão.”

Nghĩ đến cái tên thiếu chút nữa hại ta bị đánh đến chết, ta tức giận chợt vọt tới, hung dữ hỏi hắn, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Tuy Trích Tinh lâu và Lạc Diệp sơn trang chỉ cách một bức tường, nhưng là hai thế giới, ngoại trừ Tiểu Thanh và Tiểu Thành, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy người thứ ba của Mộ Dung phủ sang đây.

Mộ Dung Viễn khẽ cười nói, “Đại ca và nương nương tới bái phỏng Nhị ca, ta cũng đi theo tham gia náo nhiệt, thuận tiện xem ngươi còn sống không.”

Thì ra là đám người nương nương tới.

Mộ Dung Viễn cười hai tiếng, lại như có điều suy nghĩ nhìn ta chằm chằm nói, “Tiểu Phi, ngươi thật là một hài tử kỳ quái, bị trận đòn tàn nhẫn như vậy, bất kể ai cũng đều cho rằng ngươi nhất định không sống được, nhưng mới chỉ một tháng, ngươi đã có thể vui vẻ hoạt bát chạy khắp nơi rồi.”

“Đương nhiên là ngươi mong muốn ta chết mà, cho nên trù tính hại ta, nhưng mạng của ta lại kiên cường như thế, hết lần này đến lần khác không chết được.” Ta cũng khiêu khích nhìn lại hắn.

Nói cũng kỳ quái, trước kia ta có chút sợ Mộ Dung Viễn, màn ác mộng Tiền thúc bị giết kia ta thế nào cũng không quên được, mà hắn luôn mang theo nụ cười có vài phần quỷ dị cũng khiến ta cảm thấy sợ hãi, hình như ác độc và lãnh ý vĩnh viễn lưu động trong đôi mắt ấy như một cái hồ sâu không thấy đáy, cho dù chỉ liếc mắt nhìn, đều có thể bị cuốn vào.

Nhưng từ lúc ta bị đánh gần chết còn dám mắng hắn biến thái, ta cảm thấy hắn cũng không có gì đáng sợ.

Mộ Dung Viễn không để ý đến tức giận của ta, sau khi nghe ta nói xong mày kiếm nhướng một cái, có chút vô cùng kinh ngạc cười rộ lên.

“Tiểu Phi, ngươi cái tên tiểu ngu ngốc này, đến bây giờ còn không biết là ai hại ngươi?”

“Không phải người thì ai?Ngươi muốn giết người diệt khẩu!”


Nghe xong lời ta, Mộ Dung Viễn càng cười lợi hại, hắn thu lại cây quạt đang phe phẩy, lắc lắc đầu nói, “Ngươi thật đúng là cực kỳ ngu xuẩn, muốn nghĩ vậy thì cứ nghĩ đi, dù sao có Nhị ca ta che chở ngươi, có lẽ trong thời gian ngắn không ai động tới ngươi được, có điều như đã nói qua, ngươi thật là có bản lĩnh, một bé con mười một mười hai tuổi, khiến Nhị ca, tam ca ta mỗi người đều thần hồn điên đảo, ta nghe nói ngươi lại leo lên giường của Nhị ca ta, Nhị ca không thể so với Tam ca, huynh ấy là người quen thói phong nguyệt, ngươi nên coi chừng, cẩn thận hầu hạ huynh ấy, bằng không một ngày nào đó huynh ấy chán ghét ngươi, đem ngươi một cước đá văng ra!…”

“Mắc mớ gì tới ngươi, tên biến thái này!”

Vừa nghe Mộ Dung Viễn lại có thể vũ nhục Nhị công tử như thế, ta chán ghét hắn đến cực điểm, còn hơn cả chuyện hắn từng hãm hại ta.

Sớm biết vậy chẳng vội vã chạy nhanh như thế, đụng phải người này, sợ rằng cả ngày đều xui xẻo.

Mặt Mộ Dung Viễn phút chốc trầm xuống, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ta đột nhiên trở nên sắc bén, cánh tay của ta bị hắn dùng sức bắt lấy, nắm chặt trong tay.

Đau quá…

Ta đột nhiên có chút sợ, hối hận vì vừa rồi nhất thời nói không kịp nghĩ mà chọc giận hắn, hiện xung quanh một người cũng không có, ai biết hắn sẽ làm gì ta…

“Tiểu Phi, ngươi vẫn có chút sợ ta, trong ánh mắt của ngươi có sợ hãi, điều này làm ta rất vui vẻ.”

Bàn tay đang siết chặt cánh tay ta chậm rãi buông lỏng rồi bỏ ra, ánh mắt băng lãnh nhìn ta lại bị tà khí quen thuộc thay thế, Mộ Dung Viễn thu tay về, cười nói, “Tiểu Phi, ngươi đúng là vô tâm vô phế, nói thế nào thì trước đây Tam ca đối xử với ngươi cũng không bạc, còn tưởng rằng ngươi sẽ vì thương thế của hắn mà thương tâm đấy, không nghĩ tới ngươi căn bản không để hắn ở trong lòng, mệt cho hắn mấy ngày này vì ngươi mà quên ăn quên ngủ.”

Cỗ lệ khí bức người chậm rãi tan ra, khiến ta có thể khẽ lấy hơi.

Tam công tử quên ăn quên ngủ vì ta?


Lời này ta cũng không quá tin tưởng, nhưng Mộ Dung Viễn nói cũng có câu đúng, ta thật sự vô tâm vô phế.

Một tháng này, ngoại trừ lúc mới tỉnh trong lòng ta có chút khó chịu, đúng là rất ít có cảm giác thương tâm.

Cái này không thể trách ta, ai bảo điểm tâm Dung Hạnh Trai cứ thay nhau đưa đến chỗ ta, hơn nữa mỗi ngày nói chuyện cười đùa với Huỳnh Tuyết một chút, bồi mấy người Nhị công tử nói chuyện phiếm, chơi cờ, nhàn rỗi còn có Tiểu Thanh và Tiểu Thành tới tìm ta chơi, ta bận rộn như vậy, nào có rảnh rỗi nhớ đến chuyện Tam công tử.

Bây giờ bị Mộ Dung Viễn nói như vậy, ta nghẹo đầu ngẫm lại, cảm giác hình như mình rất vô tình.

“Ngươi tên tiểu sát ***, hình như những ai khi dễ ngươi đều chẳng có kết quả tốt, Ngân Nhi đã thế, Khúc lão bản cũng vậy, không biết những người khác thì thế nào…”

Tại sao đột nhiên lại nhắc tới Khúc lão bản?

Thấy ta có biểu tình không giải thích được, Mộ Dung Viễn thong thả nói, “Mấy ngày hôm trước Khúc lão bản ngồi xe ngựa ra khỏi thành làm việc, nửa đường không biết sao ngựa lại hoảng sợ, hắn bị hất ngã xuống đất, đầu vừa lúc đập vào cây khô trên đường, cứ như vậy chết thẳng cẳng rồi.”

Cái gì? Khúc lão bản đã chết?

Ta lập tức mở to hai mắt nhìn.

Mặc dù Khúc lão bản rất đáng ghét, nhưng khi nghe tin hắn chết bất ngờ, ta vẫn có chút kinh ngạc, cho dù ta thiếu chút nữa bị hắn hại chết, nhưng ta vẫn không muốn hắn phải chết.

“Giật mình như thế làm gì? Người rồi cũng phải chết, không phải ngươi còn dạo một vòng quỷ môn quan trở về sao?” Mộ Dung Viễn nhún nhún vai như không có chuyện gì xảy ra, sau đó ánh mắt di chuyển, một lần nữa chăm chú nhìn ta.


Nhất thời, một loại lãnh ý vô hình đánh úp toàn thân ta, lòng ta run lên, không tự chủ được lùi về phía sau một bước.

Mộ Dung Viễn lại theo sát đè hai vai ta lại, dùng cặp mắt đe dọa sâu không thấy đáy kia nhìn ta, lời nói nghiến răng nghiến lợi theo đôi môi phun ra.

“Tiểu Phi, ngươi ngoại trừ khuôn mặt còn có cái gì? Chẳng qua chỉ là một đứa ngu ngốc, nhưng trời cho một bộ mặt hồ ly, chỉ dùng để mê hoặc người sao? Tên tiểu yêu *** này, đừng quên ngày đó là ta đem ngươi từ trong tay Tam ca cứu ra, vì vậy cái mạng ngươi là của ta!”

“Mới không phải…”

“Ngươi còn dám cãi lại? Lần trước không phải ngươi đều không nói tiếng nào sao? Chúng ta thử lại mấy trò chơi khác xem sao… Không bằng đem mặt của ngươi vẽ hoa, đem tay của ngươi bẻ gãy từng ngón một, đem tứ chi ngươi đều chặt xuống, sau đó đem cả người ngươi bỏ vào hũ phơi nắng, đến lúc đó ta xem ngươi có thể không kêu thảm thiết hay không, không phải ngươi rất có khí phách sao? Ta muốn nhìn xem khí phách của ngươi rốt cuộc kiên trì được bao lâu. Tiểu Phi, ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa, Nhị ca ta không bao lâu sẽ chán ghét ngươi, tới lúc đó ta sẽ đến đón ngươi, ngươi chính là người của ta…”

Gương mặt trương ra nụ cười tà ác cách ta thật gần, theo đôi môi đang chuyển động của hắn, ta có thể cảm thấy rõ ràng nhiệt khí mang theo bao nhiêu oán độc phả trên mặt ta, điều này làm cho ta run lợi hại hơn, ta biết, nếu có cơ hội, tên này, hắn nhất định sẽ làm như vậy.

“Tứ công tử, tất cả mọi người đang trò chuyện ở đại sảnh, một mình ngươi ở chỗ này làm gì?”

Thanh âm lạnh lùng của Huỳnh Tuyết vang lên bên cạnh, ta vội vàng chạy tới bên người nàng, nắm chặt cánh tay nàng.

Mộ Dung Viễn cười ha hả, liền khôi phục bộ dạng thờ ơ như trước, hắn cười nhạo nhìn ta, chế giễu nói, “Tiểu Phi, ngươi thật không có tiền đồ, trốn ở sau váy nữ nhân làm gì?”

Huỳnh Tuyết mặt không thay đổi đáp lễ hắn nói, “Tứ công tử, nơi này là Trích Tinh Lâu, không phải Mộ Dung phủ của ngươi, xin ngươi có chút chừng mực.”

Nhãn thần Mộ Dung Viễn lạnh lẽo, hắn không để ý tới Huỳnh Tuyết, chỉ nhìn ta nói, “Tiểu Phi, nhớ kỹ những lời ta nói a.”

Hắn nói xong liền xoay người nghênh ngang mà đi, bỏ ta và Huỳnh Tuyết lại phía sau.

“Tiểu Phi, ngươi không sao chứ?”

Đối mặt với ánh mắt ân cần của Huỳnh Tuyết, ta lắc đầu không nói.


Mộ Dung Viễn nói đúng, ta thật sự không có tiền đồ, chỉ là nói mấy câu, tại sao ta phải sợ hắn như thế.

Kỳ thực ta đã sớm không sợ hắn, ta sợ vì hắn nói trúng tâm sự của ta.

Có lẽ Nhị công tử thực sự rất nhanh sẽ chán ghét ta, sau đó một cước đá văng, giống như Tam công tử vậy, đến lúc đó, có phải ta cứ mặc cho Mộ Dung Viễn an bài?

Đại khái thần sắc bất an của ta dọa Huỳnh Tuyết sợ, lần đầu tiên nàng ôn nhu kéo tay ta an ủi, “Tiểu Phi, ngươi không cần sợ, Tứ công tử chỉ hù dọa ngươi thôi, không có gì phải sợ cả, vừa Nhị công tử thấy hắn một mình ra khỏi đại sảnh, lo lắng hắn sẽ tới tìm ngươi gây phiền phức, cho nên mới bảo ta lặng lẽ theo tới.”

Thì ra Huỳnh Tuyết không phải ngẫu nhiên xuất hiện, mà vì Nhị công tử quan tâm tới ta.

Nghĩ tới đây, tâm liền dần dần an ổn xuống.

“Tiểu Phi, ngươi có muốn tới tiền thính không? Nhị tiểu thư cùng tới đấy.”

Ta lắc đầu.

Ta sợ mấy người Đại công tử và nương nương, có thể không gặp thì càng tốt.

“Vậy cũng được, bộ dạng nương nương kỳ quái, ta cũng không thích, chi bằng đi dạo về phía sau viện, Liễu đại ca và Tô đại ca đều đang ở bên kia.”

“Được.”

Ta theo Huỳnh Tuyết tới hậu viện, nhưng thật không may, chúng ta mới di qua hành lang, đã thấy Như Phi nương nương giận đùng đùng đi từ phòng khách ra, áo nàng có chút lộn xộn, gương mặt còn ửng hồng, vẻ mặt đầy giận dữ, hai tên nội thị vẫn đứng ở ngoài phòng khách vừa thấy nàng đi ra, lập tức liền cùng đi đến phía sau nàng, Đại công tử và Tiểu Thành cũng không ở cạnh nàng.

Hết chapter 48


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui