Sát Nhân Vô Xá

“Tiểu Phi, để ta nhìn vết thương sau lưng ngươi một chút.”

“Vâng.”

Tâm tư lúc này của ta toàn bộ đều đặt trên Tiểu Quy, chỉ thuận miệng trả lời một câu, dù sao mỗi lần đều là Nhị công tử giúp ta bôi thuốc, cởi quần áo trước mặt hắn ta không cảm thấy xấu hổ.

Ta thuận theo tháo cúc ra, cởi áo xuống, sau đó đưa lưng trần về phía Nhị công tử.

“Nhị công tử, vết sẹo trên lưng ta có phải đã nhạt đi rất nhiều không?”

“Là…”

Thanh âm Nhị công tử nghe có chút kỳ lạ, hai tay hắn vòng qua eo ôm lấy ta, nhẹ nhàng vuốt ve ngực và bụng ta, vết chai thô ráp trên bàn tay cọ sát trên da thịt ta có chút nhói nhói, nhưng lại mang theo một loại thoải mái quái dị, ngay sau đó trên lưng xẹt qua một tia mát lạnh, hình như có thứ gì mềm mại liếm mút ta, có chút ngứa, cũng có chút tê dại, khiến ta không nhịn được nhẹ nhàng rên rỉ thành tiếng.

Nghe được tiếng rên rỉ của ta, sau lưng liếm mút càng thêm mãnh liệt, cảm giác mát lạnh dường như trong nháy mắt trải rộng toàn bộ lưng, mà đôi tay ở trước người kia cũng ôm ta càng chặt hơn, thở gấp nặng nề càng ngày càng gần bên tai, đôi môi mang theo ướt át mút đầu vai, xương quai xanh, vành tai, kéo dài đến gương mặt ta.

“Nhị công tử…”

Cảm thấy một vật cứng gắt gao chạm vào mông, ta hoảng loạn nghiêng đầu, chỉ thấy tình cảm mãnh liệt lưu động trong ánh mắt đặt trên người ta của Nhị công tử đang không ngừng do dự, bàn tay đặt trên bụng ta xoa nắn mạnh hơn, hơn nữa càng ngày càng xuống phía dưới, động tác hơi thô bạo khiến cơ thể ta chợt dấy lên một dòng ấm áp, cuối cùng thân thể mềm nhũn dựa sát vào ngực hắn.


Nhị công tử nhiệt tình hôn cắn gò má ta, mắt thấy sẽ chạm đến môi, tim ta đập bình bịch lợi hại, càng không dám chống lại ánh mắt cuồng nhiệt, không nói được kinh hoảng hay sợ hãi, ta đột nhiên liều mạng đẩy hai tay đang dây dưa của hắn ra, giật lấy y phục để một bên, lao ra khỏi cửa.

May là xung quanh hành lang không có ai, ta run rẩy mặc qua quýt áo khoác, liền một đường chạy về phòng ngủ, ta giữ chặt cửa từ bên trong, tâm hoảng ý loạn dựa cửa chậm rãi ngồi sụp xuống.

Tay vẫn còn đang run rẩy, tim cũng đập rất nhanh, không biết tại sao lại đẩy Nhị công tử ra, kỳ thực ta cũng không ghét những vuốt ve vừa rồi của hắn, trái lại tiếp xúc thân mật có vài phần hưng phấn, vài phần vui thích, vài phần thoải mái, còn có mấy phần sợ…

Không phải sợ Nhị công tử, ta cũng không biết chính mình sợ cái gì, loại sợ này khiến ta liều lĩnh đẩy hắn ra.

Từ từ bình tĩnh lại, ta mới cảm thấy hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu thất lễ, ta chẳng qua chỉ là một tên tiểu tư, chủ tử làm gì đối với ta, ta cũng không có quyền cự tuyệt, nhưng ta lại không nể mặt Nhị công tử.

Nghĩ đến đây, tâm liền hoang mang rối loạn bắt đầu sợ, đắc tội Nhị công tử, ta không biết chờ đợi mình sẽ là cái gì, cũng không biết hắn có giống Khúc lão bản đối xử với ta như vậy không?

Tiếng gõ cửa cốc cốc truyền tới, tâm ta đột nhiên giật nảy, vội vàng dùng người liều mạng giữ cửa, biết rõ cánh cửa này căn bản không chịu nổi một cái đẩy, nhưng ta vẫn phản kháng một cách vô nghĩa.

“Tiểu Phi, xin lỗi…”

Thanh âm Nhị công tử nhu hòa truyền từ bên ngoài vào, “Vừa rồi là ta nhất thời hồ đồ, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, ngươi không cần sợ.”

Thanh âm trầm ổn bình thản khiến tim ta vốn đang không ngừng kinh hoảng chậm rãi bình tĩnh lại, ta đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, Nhị công tử là người tốt, đương nhiên hắn sẽ không đối xử với ta giống những người đó.


“Ngươi quên cầm Tiểu Quy, ta để ở cửa, ngươi nhớ cầm lấy nhé.”

Nhị công tử đi rồi?

Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, ta đợi rất lâu mới do dự mở cửa, bên ngoài một bóng người cũng không có, trên mặt đất đoan đoan chính chính đặt con rùa nhỏ kia, ta vội vàng cầm lên.

Lòng bắt đầu có chút hối hận, mấy ngày này liên tục xảy ra thật nhiều chuyện, khiến ta lý giải tình hình có chút mơ hồ, ta biết vừa rồi Nhị công tử cùng ta cầu hoan, ta không nên đẩy hắn ra, hắn là chủ tử của ta, cũng là ân nhân cứu mạng ta, hắn còn đối tốt với ta như vậy, cái mạng này đều là của hắn, thân thể thì coi là cái gì? Ta chẳng qua là một tên tiểu tư thấp hèn, làm gì phải giả bộ thanh cao ở đây?

Vuốt ve Tiểu Quy, trong lòng ta hạ quyết tâm, nếu Nhị công tử lại làm vậy, ta nhất định không phản kháng.

Nhưng Nhị công tử không tới tìm ta nữa, thậm chí lúc ăn cơm tối hắn cũng không xuất hiện, ta nhịn không được hỏi Huỳnh Tuyết ngồi bên cạnh, Nhị công tử đi đâu, ai ngờ nàng hướng ta trợn mắt một cái.

“Chủ tử của mình đi đâu cũng không biết, ngươi cái tên tùy tùng này cũng thật có tài.”

Ta sao có thể nói chuyện phát sinh ngày hôm qua, may mà Liễu đại ca nói cho ta biết, có mấy người bằng hữu làm ăn tới bái phỏng, Nhị công tử và Tô đại ca mở tiệc chiêu đãi bọn họ, mọi người có thể đi tửu lâu hoặc hoa phường, phải khuya mới trở về.

Vừa nghe nói Nhị công tử đi cái nơi hoa phường đó, trong lòng ta liền buồn buồn rất khó chịu, biết rõ đó là tiệc rượu làm ăn, nhưng vẫn cảm thấy không vui.

Thấy bộ dạng buồn bã ỉu xìu của ta, Huỳnh Tuyết rất kỳ quái hỏi thăm, “Hôm nay Tiểu Phi không thoải mái sao? Ngay cả điểm tâm ngươi thích nhất cũng không ăn.”


Đúng vậy, ngay cả ta cũng thấy khó tin, các thứ điểm tâm mỹ vị bày ra trước mặt, nhưng ta cứ đờ ra không lên được *** thần.

Hay là ta bị bệnh rồi?

Đêm đó mãi đến khuya cũng không thấy Nhị công tử trở về, ta ôm Tiểu Quy ngồi ở đầu giường chờ thật lâu, rốt cuộc chịu không nổi ngã vào chăn ngủ thiếp đi.

Trong mơ màng cảm giác hình như có người đẩy cửa vào phòng, ta dụi dụi mắt, “Nhị công tử?”

“Ừm.”

Kèm theo mùi rượu phảng phất là một cỗ mùi hoa quế nồng nặc truyền tới mũi ta.

Nhị công tử quả nhiên là đi tới cái nơi đó.

Trong lòng ta mơ hồ có chút mất mát, nhìn Nhị công tử cũng không đốt đèn, cứ như vậy tiện tay cởi áo khoác, nằm lên giường, bộ dáng hắn hình như rất mệt mỏi, sau khi nằm xuống không lâu liền phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Kỳ thực chuyện giống như vậy xảy ra rất nhiều lần rồi, mỗi lần đến khuya Nhị công tử mới trở về trên người sẽ có mùi rượu, nhưng mùi hương lại luôn luôn không giống nhau, có lúc là hương hoa sơn trà nhàn nhạt, có lúc là hương hoa nhài nồng nặc, còn có lúc là mùi hoa đinh hương thanh nhã.

Ta không rõ vì sao nam nhân cũng muốn xức hương liệu, từng len lén hỏi Huỳnh Tuyết, ai ngờ tiểu cô nương kia liếc mắt nhìn ta, lành lạnh nói, “Đó là mùi hương từ người bọn nữ tử trăng hoa, các nam nhân bình thường sẽ bàn chuyện làm ăn ở nơi đó, đâu thiếu các cô nương tiếp khách, nếu ngươi chú ý một chút đến hai người Tô Liễu, cũng sẽ phát hiện trên người bọn họ cũng có loại mùi kia, cho nên mới nói chẳng có tên nam nhân nào tốt, kể cả ngươi nữa, Tiểu Phi!”

Trước đây cũng không quá chú ý đến loại mùi hương này, nhưng hôm nay không biết có gì không đúng, mùi hương nồng nặc kia khiến ta rất khó chịu, ta bực mình quay người vào bên trong, tận lực đối mặt với tường, kéo một khoảng cách với Nhị công tử.


Ngay cả như vậy, mùi hoa quế nồng nặc vẫn không ngừng ngấm vào mũi ta, quấy nhiễu khiến ta tâm phiền ý loạn, dày vò rất lâu mới ngủ được.

Ngày thứ hai tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, Nhị công tử đã đi ra ngoài từ lâu.

Ai… Ta chẳng xứng làm tiểu tư chút nào, Tam công tử cũng tốt, Nhị công tử cũng được, ta cho tới bây giờ chưa từng hầu hạ họ rời giường.

Ta vội vã đứng lên, tùy tiện ăn chút gì, sau đó chạy đến phòng thuốc của Tô đại ca ngâm nước thuốc, đây là bài tập mỗi ngày ta phải làm, cho dù Tô đại ca không ở đó, hắn cũng sẽ đem thuốc phối tốt cho ta, để ta tùy thời có thể sử dụng.

Một mình ta nhàm chán ngâm người trong ang thuốc, đoán rằng hiện tại Nhị công tử có thể luyện công trong võ trường, thật muốn ngay lập tức ngâm xong thuốc rồi đi tìm hắn, không biết tại sao, không nhìn thấy nét mặt tươi cười ấy, trong lòng luôn cảm thấy vắng vẻ, ta nghĩ hôm qua chúng ta cũng chưa tính là cãi nhau nhỉ, gặp mặt cũng sẽ không xấu hổ.

Thật vất vả nhịn nửa canh giờ, ta vội vàng bò ra khỏi ang thuốc, mặc quần áo tử tế nhanh như chớp chạy tới phòng luyện võ bên kia.

Ta thích nhất là chạy tới chạy lui trên hành lang dài, quy củ Trích Tinh Lâu không nghiêm giống Lạc Diệp sơn trang, chưa bao giờ có người vì thế mà mắng ta.

Không nghĩ tới chạy tới khúc quanh của hành lang trước mặt có một người đi tới, ta không để ý, ngay lập tức đụng thẳng vào ngực hắn.

Là ai a…

Ta xoa chỗ trán bị đụng đau nhìn lên, thế là rất xui xẻo thấy Mộ Dung Viễn đang phe phẩy cây quạt, như cười như không đứng trước mặt ta.

[Ha ha, ta sẽ không để cho bé cưng bị người ta ăn tươi nhanh như vậy, bởi vì công tử Tĩnh là quân tử mà, đương nhiên sẽ không làm chuyện ép buộc, không ngờ làm quân tử cũng không phải dễ nhất là đối mặt với siêu cấp tiểu mơ hồ cái gì cũng không hiểu, xem ra để hai bảo bối chân chính cùng một chỗ còn phải tốn một đoạn thời gian dài nữa.]

Hết chapter 47


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui