Sát Nhân Vô Xá

“Meo meo…”

Ta cúi xuống muốn bắt nó, không nghĩ tới con mèo ngay cả đứng còn không vững này phản ứng lại thật nhanh, thân thể nó lắc một cái, thoáng cái từ tay ta chuồn mất.

“Đừng chạy…” Ta quyết định bắt nó mang về, đem con mèo nhỏ đáng yêu như vậy cho Tiểu Thanh, hắn nhất định sẽ thích.

Đáng tiếc ta gọi càng làm con mèo nhỏ chạy nhanh hơn, rất sợ nó chạy mất, ta vội vàng đuổi theo, cứ như vậy, nó chạy ta cũng chạy, liên tiếp chạy qua vài đoạn hành lang, đi tới một vườn hoa nhỏ, sau đó nó liền chui vào một cánh cửa khép hờ rồi không thấy đâu nữa.

Nhìn cửa khép một nửa, ta do dự một chút ngừng lại, nếu như ta dùng tốc độ nhanh nhất đi vào ôm con mèo nhỏ ra, sẽ không có người phát hiện chứ?

Trong phòng yên tĩnh, theo đạo lý chắc là không có ai, bất quá để thận trọng ta còn tiến đến khe cửa nhìn vào trong vài lần, thấy thực sự không có ai, lúc này mới đẩy cánh cửa kia ra, rón rén đi vào, kêu lên, “Meo meo… meo meo…”

Trong phòng không thấy bóng con mèo nhỏ, thế nhưng ta lại nghe thấy một âm thanh rất kỳ quái từ trong phòng truyền ra.

“Ưm… a… a…”

Hình như có ai bị bệnh sao, còn rất thống khổ, ta chần chờ một chút, không biết mình có nên chạy tới giúp một chút không.

“A… a…”

Tiếng kêu lại càng kịch liệt hơn, tựa hồ thanh âm của một cô gái, trong tiếng kêu đau đớn còn mang theo một tia thích thú, thậm chí còn không ngừng phát ra tiếng thở dốc.


Xem ra bệnh rất không nhẹ a, phải giúp nàng tìm một đại phu mới được.

Ta vội vàng đi tới cửa buồng trong, thăm dò nhìn thoáng qua bên trong, hy vọng có thể đến giúp vị cô nương đáng thương này.

Sau màn trướng nửa buông xuống có hai thân ảnh trắng đang lay động, một nữ tử ở trần nửa nằm dựa vào đầu giường, tóc của nàng tán loạn, hàm trên khẽ nhếch, hai chân trắng như tuyết còn giang rộng, quấn quyện lấy hông của nam nhân, nam nhân kia cúi người kề sát trước ngực nàng, không ngừng trước sau di chuyển phần eo, mà theo hắn luận động, tiếng rên của nữ nhân càng thêm kịch liệt.

Không rõ bọn họ đang làm cái gì, ta chỉ nhìn thoáng qua liền sợ đến ngây người, bản năng muốn lui ra ngoài, nhưng nữ nhân kia trùng hợp ngẩng đầu, nàng phát hiện ra sự xuất hiện của ta, lập tức hét thất thanh.

Ta biết hỏng bét rồi, vội vã quay đầu nhanh chân bỏ chạy, không nghĩ tới sau cổ căng thẳng, bị người chộp lấy theo quán tính vẫn lao về phía trước, ta không đứng thẳng được, té nhào xuống, đầu đập xuống đất, lập tức thấy thấy một đám sao hiện ra trước mắt.

“Là ai cho ngươi vào?” Tiếng quát chói tai vang lên trên đỉnh đầu, ta vội vàng che lại cái trán bị đau ngửa mặt nhìn lại.

Nam nhân đã mặc quần áo vào, cũng đem một bộ y phục khác ném cho cô gái kia, hắn lạnh mặt nhìn ta, trong mắt tràn ra âm lệ không chút tình cảm nào.

Đó là một nam nhân anh tuấn, gương mặt thon gầy, mày kiếm phi dương, khóe miệng như mang vẻ tươi cười, nhưng loại tươi cười âm ngoan này đặt trên gương mặt góc cạnh của hắn chỉ làm ngươi ta sợ hãi.

Ta sửng sốt, ngực bỗng nhiên run lên, nhất thời, cả người như lọt vào hầm băng, một loại lạnh lẽo thấu xương kéo tới toàn thân.

Là hắn, chính là hung thủ giết người kia!

Ta sẽ không nhớ lầm, chính hắn giết Tiền thúc!


“Chát!”

Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt ta, đem ta đánh bay ra ngoài, trong miệng lập tức có vị mặn mặn, hình như có gì đó theo khóe miệng chảy ra.

“Ngươi là nô tài, thấy chủ tử ngay cả một cái dập đầu cũng không có sao?” Nam nhân nghiêng người ngồi xuống một cái ghế, lười biếng hỏi.

Ta nhớ kỹ hắn, hắn cũng sẽ nhớ kỹ ta, vì sao hắn lại làm bộ như không biết?

Gò má bị đánh đau rát, ta vội vàng há miệng run rẩy quỳ xuống nói, “Nô tài tên Tiểu Phi, làm việc ở trù phòng, vừa không cẩn thận đi lầm đường.”

“Thì ra là một tên tiểu hỏa kế không có mắt, đi nhầm đường cư nhiên lại tới nơi ở của chủ tử bên này?”

Nam nhân đứng lên đi tới trước mặt ta, nhấc cằm ta lên quan sát một chút, cười nói, “Dáng vẻ cũng không tệ lắm, da non thịt mềm, tại sao lại là một kẻ ngu ngốc?”

Hắn nói xong giơ tay lên một cái, lần này cái tát rơi vào má trái của ta, ta lại một lần nữa ngã bay ra ngoài.

Đau quá! Hai bên má đều sưng phồng lên không còn cảm giác, ta đau đến chảy cả nước mắt, thì ra Tiền thúc và Tiểu Thanh không có nói sai, không phải chủ tử nào cũng hòa khí giống Nhị công tử… Thế nhưng hắn tức giận vì sao còn muốn cười, hắn cười lên thật là đáng sợ.

“Nô tài mới vào phủ không lâu, vì vậy không thuộc đường, thỉnh chủ tử không quá phiền lòng.” Ta không ngừng dập đầu, mong hắn không nhớ rõ đã từng gặp ta, như vậy mới có cơ hội thoát thân.


Nam nhân liền ngồi xuống, nhẹ giọng cười nói, “Vừa vào phủ a, còn không biết ta là ai sao? Được, ta dạy ngươi một ít hiểu biết, ta là Mộ Dung Viễn, là con trai thứ tư của Mộ Dung gia, ta bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng ghét nhất là đang vui vẻ thì bị người khác quấy rầy, ngươi lại phạm phải tối kỵ của ta, ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào?”

Tứ công tử? Thì ra hắn là Tứ công tử của Mộ Dung phủ.

Nhưng Tứ công tử tại sao lại muốn giết Tiền thúc?

Mặc kệ chuyện hắn muốn giết ai đều không liên quan đến ta, quan trọng là hắn đừng có giết ta.

Ta không nên đuổi theo con mèo xinh đẹp kia, hiện tại tha cho ta có được không?

Ta nhớ Tiểu Thanh có nói qua, Tứ công tử là một sắc quỷ, nếu gặp hắn ta phải trốn thật xa, ta lại không những không trốn được, cả người còn đụng phải trước mặt hắn.

Thấy hắn cười đến vui vẻ, trong lòng ta càng sợ hãi, ta nghĩ hắn thật ra biết ta là ai, chỉ là cố ý cùng ta chơi trò mèo vờn chuột mà thôi.

Tứ công tử xoay người hướng vị nữ tử quần áo mũ nón đã chỉnh tề kia hỏi, “Ngân nhi, ngươi nói xem ta có nên tha cho hắn hay không?”

Ngân Nhi nũng nịu yếu ớt mà hừ một tiếng, “Khó có được ngày hôm nay Tứ gia vui vẻ như vậy, lại đều vì tiểu tử này quấy nhiễu, Tứ gia muốn tha hắn, Ngân Nhi cũng không muốn a…”

Bọn họ vừa vui vẻ sao? Rõ ràng ta nghe là tiếng kêu la rất thống khổ mà.

Chỉ nghe Tứ công tử cười nói, “Ngân Nhi, ngươi nói không sai, vậy ngươi nói một chút xem, ta nên phạt hắn như thế nào?”

“Cái này Ngân Nhi cũng không biết, bất quá muốn phạt thế nào thì phạt, chỉ cần Tứ gia ngài nói một tiếng mà thôi.”

Tứ công tử nghe được không khỏi nở nụ cười, “Ha ha, không sai!” Hắn cất cao giọng hướng ra phía ngoài, “Người đâu!”


Mấy người gia đinh lập tức từ bên ngoài chạy vào, dừng lại trước cửa, chờ được phân phó.

Tứ công tử thong thả nói, “Đem hài tử này kéo xuống đánh cho ta, nếu hắn không thành thật, cứ chặt một chân của hắn! Nếu hắn dám phản kháng, liền chặt luôn cái chân kia đi!”

Thật kỳ quái, không phải vừa rồi một người cũng không có sao? Thế nào Tứ công tử gọi một tiếng, thoáng cái đã có nhiều gia đinh chạy đến như vậy…

Chờ một chút, hắn nói cái gì? Muốn đánh gãy chân ta?

Ta chỉ bất quá đi nhầm phòng thôi mà, như vậy sẽ bị chặt chân? Ngươi cái tên hung thủ giết ngươi này, nhất định là muốn giết người diệt khẩu…

Thế nhưng cũng không phải đánh gãy chân ta chứ, chúng ta thương lượng một chút có được hay không, chuyện của ngươi ta sẽ không nói ra được chưa, dù có nói ra cũng không có ai tin cả.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng sợ hãi của ta, Ngân Nhi che miệng nở nụ cười, “Tứ gia, ngài xem hài tử này hình như có chút ngốc!”

Tứ công tử lạnh lùng nói, “Hắn vốn chính là đứa ngốc, nhưng đứa ngốc này làm làm việc khiến ta bực mình!”

“Tứ công tử…”

Không đợi ta mở miệng cầu xin tha thứ, mấy gia đinh liền hô một tiếng tuân mệnh, sau đó tiến lên nhấc hai tay của ta kéo ra ngoài cửa.

Không được, ta không muốn bị chặt đứt chân, Tiểu Thanh, cứu mạng!

Hết chapter 20


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui