Mộ Dung Tĩnh từ trong hỗn độn tỉnh lại là một sáng sau giờ ngọ, ánh mặt trời ôn hòa chiếu lên thân thể đang đắp một tấm chăn mỏng của hắn, ấm áp khiến hắn có loại nghi hoặc như đã cách mấy đời.
Hắn hiện tại đang ở trong một gian nhà trúc rất thanh nhã, trong phòng bày biện đơn giản lại sạch sẽ sáng sủa, trên tường treo một cây sáo trúc, dưới cây sáo là một chiếc bàn làm từ trúc xanh, bên trên đặt một bộ trà cụ hồng đào, màn trướng bằng lụa mỏng ở đầu giường khẽ bay, bốn phía tràn ngập hương thơm thảo dược như có như không.
Hắn còn sống không? Đây lại là đâu?
Mộ Dung Tĩnh khẽ mở mắt ra, sau đó liền khép lại, trong đầu hắn quay cuồng đau khổ bị Bích tàm cổ dằn vặt và tuyệt vọng khi lưỡi kiếm sắc bén không chút lưu tình đâm vào ngực.
Hắn là con mồi, mà Tiểu Phi là thợ săn, yêu phải thợ săn muốn lấy mạng hắn, cái chết chính là số mạng của hắn.
Mộ Dung Tĩnh chẳng hề sợ hãi cái chết, so với thống khổ Bích tàm cổ mang đến cho hắn, có lẽ tử vong ngược lại tương đối thống khoái, hắn cũng không hận Như Phi, thậm chí lại cảm thấy may mắn, vì hành động của Như Phi, Tiểu Phi của hắn sẽ không vì muốn hay không muốn giết hắn mà khó khăn, lại không phải vì giết hắn mà thương tâm ngày sau, bởi vì đêm đó trên đỉnh núi Ngọa Long, khi lưỡi kiếm sắc nhọn của Tiểu Phi đâm hắn bị thương, hắn rõ ràng thấy đau thương không cách nào che giấu trong đôi mắt xinh đẹp.
Hắn nhịn xuống đau đớn trong cơ thể tới nơi hẹn, chỉ muốn nhìn Tiểu Phi một lần cuối, mà khi hắn cảm thấy đối phương hạ thủ do dự mà trở nên vui mừng, thanh kiếm kia lại đâm thẳng vào ngực hắn!
Đau lòng trong một chớp mắt ấy hẳn là khắc cốt ghi tâm.
Thì ra từ đầu tới cuối, đều là một mình hắn đơn độc, hắn không nhìn thấy biểu tình phía sau chiếc mặt nạ bạc kia, thậm chí vóc dáng, thanh âm hắn cũng không quen thuộc, không giống thanh âm mềm mại ngây thơ trước kia của Tiểu Phi, giọng nói kia mát lành như tiếng trời vấn vít, nhưng lại lạnh đến thấm vào ruột gan, lạnh đến mức khiến hắn hoang mang, hắn đột nhiên không dám xác nhận đây có phải là người hắn yêu kia không, đó là lý do mà hắn khẩn thiết muốn nhìn dáng vẻ của Tiểu Phi, đó là cách duy nhất hắn có thể tìm được đáp án, nhưng đối phương lại keo kiệt không cho hắn thấy.
Tiểu Phi dù sao cũng đã quên hắn, quên đến sạch sạch sẽ sẽ, triệt triệt để để, đối với sát thủ mà nói, hắn chỉ là một trong vô số con mồi mà thôi.
Sau khi tuyệt vọng, tâm tình lại bình tĩnh, thay vì được sống đau đớn, chẳng thà tiêu tiêu sái sái uống một hơi cạn Mạnh Bà thang, đi tìm một vòng luân hồi kế tiếp.
Nhưng vì sao hắn còn ở nhân gian? Đã là con mồi trong mắt Sát Nhân Vô Xá, sao hắn có thể trốn thoát?
“Tiểu Phi…”
Đôi mắt sáng ngời trong vắt kia khiến ngực Mộ Dung Tĩnh lại một trận quặn đau.
“Két…”
Cửa phòng được mở ra, nghe có tiếng bước chân truyền đến, Mộ Dung Tĩnh mở đôi mắt đang khép hờ.
Đi vào là một công tử trẻ tuổi toàn thân bạch y, tuấn nhã phiêu dật, đôi mắt hắn có chút tím nhạt, da dẻ trắng tuyết, trên gương mặt ẩn nụ cười nhạt càng nhiếp hồn đoạt phách, hắn không hẳn đẹp hơn Tô Nguyệt Trần, nhưng nhiều hơn một phần trang nhã xuất trần.
Mộ Dung Tĩnh cũng không nhận ra hắn, nam tử tuấn mỹ xuất trần như thế chỉ cần gặp một lần, tin rằng chẳng ai có thể quên được.
Nhìn ra nghi hoặc của Mộ Dung Tĩnh, bạch y nhân nhướng mày cười với hắn, “Ta tính buổi chiều hôm nay ngươi chắc chắn nhất định sẽ tỉnh, quả nhiên là liệu sự như thần a, ai, thực sự không bội phục mình cũng không được, đáng tiếc không ai đánh cuộc một lần với ta, cho nên nói anh hùng luôn luôn tịch mịch.”
“Là ngươi đã cứu ta?”
Mộ Dung Tĩnh ngồi dậy, hắn nhớ ngực cùng hai vai đều bị kiếm đâm, nhưng chống người ngồi dậy lại không có cảm giác đau đớn, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Bạch y nhân nhún nhún vai, hắn cầm chén thuốc trong tay đặt lên bàn, lại ngồi xuống bên cạnh bàn, nói với Mộ Dung Tĩnh, “Ngươi cho là ta có bản lĩnh cứu người từ trong tay Sát Nhân Vô Xá sao?”
Tâm niệm chuyển một cái, toàn thân Mộ Dung Tĩnh hơi chấn động, hắn vội vàng hỏi, “Tiểu Phi ở đâu?”
Không sai, chưa một ai từng chạy thoát dưới kiếm của Vô Xá, trừ phi y không muốn giết người này, không giết hắn, trái lại còn cứu hắn!
Trong cơ thể không còn đau đớn do Bích tàm cổ phát tác, hắn cảm giác được vị thảo dược nhè nhẹ man mát quanh thân.
Bạch y nhân nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra thần tình cổ quái, hắn chợt từ trên ghế bắn tới, sán lại gần Mộ Dung Tĩnh, ngồi xuống cạnh giường, hai mắt phát sáng lấp lánh hỏi, “Ngươi gọi hắn là Tiểu Phi? Chưa từng có người nào dám xưng hô như vậy với hắn, ta cũng biết quan hệ các ngươi không đơn giản, thế nào? Là ngươi ở trên hay hắn ở trên?”
Cái… gì?!
Không nghĩ nhân vật tĩnh nhã xuất trần như vậy lại phun ra lời tùy tiện như thế, Mộ Dung Tĩnh giật mình nhìn hắn, gần như tưởng mình nghe lầm.
“Ngươi là ai? Đây là nơi nào?”
Câu hỏi của Mộ Dung Tĩnh khiến bạch y nhân một lần nữa nhảy dựng lên, mắt hắn trợn thật to, oán giận gào lên, “Cái gì? Ta khổ khổ cực cực đem ngươi từ quỷ môn quan kéo về, ngươi lại còn không biết ta là ai? Trên đời này ngoại trừ Lê Đình Vãn ta, còn ai có khả năng cứu được ngươi? Ta nổi danh như vậy, làm sao ngươi có thể không biết? Hình Phi sao lại thích kẻ kiến thức nông cạn như ngươi?”
Thì ra là Lê Đình Vãn Lạc Nhật Cốc.
Hắn sao có thể không biết đại danh Lê Đình Vãn? Trước đây không lâu, khi hắn trúng Bích tàm cổ, Tô Nguyệt Trần còn muốn ép hắn tới Lạc Nhật Cốc cầu thần y, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn hắn không nghĩ ra mà thôi, bởi vì hắn thực sự không cách nào đem cái người xinh đẹp trời giận người oán, vừa ồn ào vừa khoe khoang trước mắt này và thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết cả đời không ra khỏi cốc, thần tiên cũng khó mời kia liên hệ lại với nhau được.
Nam nhân xinh đẹp sau khi phát tiết một hồi, lại ngồi xuống ghế đối diện Mộ Dung Tinh lần nữa, bắt đầu ba hoa chích chòe.
“Lê Đình Vãn ta muốn giữ người, ngay cả Diêm Vương gia cũng không mang đi được, có điều như đã nói qua, ngươi trúng Bích tàm cổ, đáng lẽ hẳn phải chết không cần nghi ngờ, nếu như không phải lúc trước từng uống máu Hình Phi, sợ rằng không chống đỡ được tới nơi này gặp ta. Nhìn nét mặt Hình Phi, ta cho ngươi dùng toàn thuốc tốt nhất thiên hạ, ngươi ngủ mê man hơn nửa tháng, trúng độc cũng được, kiếm đâm cũng tốt, cũng đã gần tốt như bình thường rồi, phải rồi, mấy kiếm đâm ngươi là vì để ngươi phóng độc ra, ngươi sẽ không nghĩ Hình Phi muốn giết ngươi chứ?”
Sớm nên nghĩ đến, Vô Xá giết người, không cần xuất kiếm thứ hai, hắn không nên nghĩ Tiểu Phi của hắn như vậy.
“Thuốc mỗi ngày ngươi uống đều có máu Hình Phi làm thuốc dẫn nhá, lại nói, bây giờ thân thể ngươi coi như bách độc bất xâm rồi, bằng không với Bích tàm cổ bá đạo, dù cho trị khỏi, ngươi cũng sẽ bị kịch độc dằn vặt thống khổ không chịu nổi, có điều ngay cả như vậy, công lực của ngươi cũng hao tổn hơn phân nửa, thực sự là đáng tiếc quá đáng tiếc…”
Có bao nhiêu đau đớn Mộ Dung Tĩnh căn bản không quan tâm, công lực không còn nữa có thể luyện lại, hiện tại hắn chỉ muốn biết Tiểu Phi ở nơi nào, hơn nửa tháng dùng máu của bản thân làm thuốc dẫn, chẳng phải hơn phân nửa máu của hài tử kia đều ở trong cơ thể của mình sao?
“Tiểu Phi ở đâu?”
Lê Đình Vãn nhàm chán nhún nhún vai, lầm bầm nói, “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu? Các ngươi ai trên ai dưới?”
Nếu không phải người trước mắt này từng chữa thương cho hắn, Mộ Dung Tĩnh đã nhịn không được đấm một quyền tới, hắn hung hăng nghiến răng hỏi lại, “Tiểu Phi rốt cuộc ở đâu?!”
“Ngươi rất dũng cảm a!!”
Nhãn tình Lê Đình Vãn sáng lên, ha hả cười, “Ta cũng đoán được, trong lúc ngươi hôn mê, Hình Phi thế mà mỗi ngày trông coi bên cạnh ngươi, thấy thế nào cũng giống một tiểu thê tử hiền tuệ ôn nhu, ta cũng chưa từng biết tay hắn ngoại trừ cầm kiếm còn có thể làm được nhiều việc như vậy.”
Trời ơi, cái nhân vật truyền kỳ được xưng là thần y này sao lại bà tám như thế? Mộ Dung Tĩnh cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là trăm nghe không bằng một thấy rồi, hắn thực sự không đoán được sao Tiểu Phi lại cầu được người này tới trị thương cho mình?
“Kỳ thực Hình Phi không còn ở đây nữa, sáng nay hắn đã đi rồi, hơn nữa hắn muốn ta cho ngươi uống chén thuốc này trước khi ngươi tỉnh!”
Mắt nhìn chén thuốc để trên bàn, trong ngực Mộ Dung Tĩnh đột nhiên xông lên một ý niệm bất an trong đầu, “Đây là thuốc gì?”
Lê Đình Vãn thởi dài, “Vong tình!”
Vong tình?!
Uống Vong tình xong, chuyện cũ trước kia, sẽ không quan hệ gì với mình nữa, tựa như chén Mạnh Bà thang, khiến hắn đi vào một vòng luân hồi mới.
Nhưng… vì sao?
Tiểu Phi, ngươi đã có tâm cứu ta, vì sao lại muốn ta quên đi quá khứ, quên tất cả những gì liên quan đến ngươi?
Ngươi cứu ta, đến đột cùng là vì hữu tình hay vô tình?
Mộ Dung Tĩnh kiềm chế tâm tư cuồn cuộn, hắn lãnh đạm nhìn Lê Đình Vãn hỏi, “Vậy vì sao ngươi không cho ta uống?”
“Sao ngươi không hỏi vì sao Hình Phi không cho ngươi uống?” Lê Đình Vãn nhíu mày nói, “Hắn không dám quyết định nhân sinh của ngươi, lẽ nào ta lại có quyền quyết định nhân sinh của ngươi sao? Cho nên ta chờ ngươi tỉnh lại, để chính ngươi quyết định có muốn uống chén Vong tình này hay không?”
“Ta sẽ không uống!”
Sao có thể uống? Sau khi hắn bỏ ra tất cả tấm chân tình, người kia lại muốn hắn đem tất cả nỗ lực quên hết đi?
“Trước không cần quyết định gấp như vậy, ta cho ngươi biết hai chuyện, sau khi ngươi nghe xong rồi hãy quyết định lại.”
Hết chapter 107
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...