Dường như Tĩnh hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, hắn vẫn bình tĩnh nhìn ta như trước, ôn nhu gọi, “Tiểu Phi, Tiểu Phi…”
Tim càng thêm đau đớn, ta lớn tiếng hét lên, “Ta không phải Tiểu Phi, ta là Hình Phi!”
Ngươi cái tên ngu ngốc này, chẳng lẽ không hiểu rằng ta đã không còn là cái đứa ngốc mơ mơ hồ hồ kia nữa, ta là sát thủ muốn lấy mạng ngươi, vì sao không xuất chiêu, thậm chí ngay cả tránh cũng không tránh?
Tay run rẩy đưa đến trước mặt ta, ta thấy mảnh giấy màu vàng được gấp chỉn chu nắm trong tay Tĩnh, hắn dịu dàng hỏi, “Tiểu Phi, ngươi quên ta, cũng quên mất đạo phù bình an này rồi ư? Quên mất những ngày chúng ta đã từng ở bên nhau sao…”
Làm sao quên được? Những ngày ta cùng Tĩnh, có vui vẻ, cũng có đau lòng, vô luận thế nào, đó cũng là một đoạn ký ức ta vĩnh viễn không thể quên, còn có đạo phù bình an này ta đã quỳ một canh giờ vì Tĩnh, nhìn nó, đột nhiên có một thanh âm mềm mại quanh quẩn bên tai.
Tĩnh, ta nguyện vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, cho dù trả giá bằng tính mạng của ta…
Không, đó không phải là ta, ta không phải cái đứa ngu ngốc kia, ta là sát thủ, sao lại có thể vì người khác mà trả giá bằng tính mạng của mình?!
Nhưng tay cầm chặt đoản kiếm bắt đầu run, ta và Tĩnh bốn mắt nhìn nhau, nhìn khuôn mặt vĩnh viễn hiện lên nụ cười ôn hòa, nghĩ đến da thịt từng cùng ta dây dưa triền miên, kiếm trong tay lại không cách nào đâm xuống…
Đoản kiếm rút mạnh về, không có lực chống đỡ, ta thấy Tĩnh chậm rãi trượt theo thân cây xuống đất, Huỳnh Tuyết cùng Tô đại ca vội chạy tới đỡ hắn, hai người đôi mắt như điện, tức giận nhìn thẳng vào ta.
Tô đại ca căm hận nói, “Ta sớm nhắc nhở Mộ Dung phải cẩn thận ngươi, nhưng hắn hết lần này đến lần khác không nghe, nếu ngươi còn có chút lương tâm, nhớ tới ân tình lúc đầu, coi như buông tha cho hắn!”
Vì sao kiếm của ta đã rút ra, đau đớn trong tim vẫn không dừng lại? Ta quay đầu sang chỗ khác, không nhìn gương mặt tái nhợt của Tĩnh nữa, chỉ lạnh lùng nói, “Các ngươi không nên trách ta, ta chỉ là một sát thủ, là Như Phi ủy thác Hồng Trần đến giết Mộ Dung Tĩnh, kỳ hạn là một năm.”
Tô đại ca nghe vậy, lập tức kêu lên, “Tức là Như Phi nhờ vả, nếu như bây giờ cô ta bỏ ủy thác, vậy không phải ngươi có thể dừng tay lúc này à?”
Nhìn Tô Hoán Hoa lo lắng hỏi, ta thản nhiên nói, “Tiền thù lao đã thu, sinh tử lệnh cũng đã hạ, theo quy củ của Hồng Trần, giữa ta và Mộ Dung Tĩnh chỉ có một người có thể sống sót, trừ phi ta không còn trên trần thế, bằng không đạo lệnh truy sát này không chết không thôi!”
Ta chuyển ánh mắt lên người Tĩnh, vệt máu bắt mắt trên ngực hắn khiến mắt ta chợt hoa lên, cuối cùng không tự chủ được nói, “Kỳ thực cách kỳ hạn giao ước còn bảy ngày, Mộ Dung Tĩnh, ta với ngươi chủ tớ một hồi, ta sẽ chờ ngươi bảy ngày, bảy ngày sau, giờ Tý, ta sẽ tới lấy tính mạng của ngươi!”
Trường thân tung một cái về phía sau, hòa vào màn đêm lạnh lùng, ta không biết bảy ngày sau bản thân sẽ làm thế nào, ngày hôm nay ta thủ hạ lưu tình, e rằng mạng người này ta cũng không cách nào ra tay đoạt được.
Giữa ta và Tĩnh thực sự chỉ có thể còn một người sống sót sao?
Bóng đêm mịt mờ, phong thanh hạc lệ, tử khí cùng máu tanh phiêu tán trong không trung, cho dù Sát Nhân Vô Xá đã đi xa rồi, mọi người ở đây cũng không ai có thể phục hồi lại *** thần từ trong khiếp sợ.
(Phong thanh hạc lệ: thần hồn nát thần tính)
Chợt tới chợt đi, như dấu chân chim hồng trên tuyết, trước mắt mọi người chỉ nhoáng một cái, đã không còn bóng hình người kia.
Thiên hạ sao lại có khinh công cao như vậy, nội lực thâm hậu như thế, dù là Hoàng Tuyền Khuất Chiến, dưới kiếm của y lại đi không quá một chiêu, y nếu muốn giết ai, người nọ cũng chỉ có thể chấp nhận số phận, rơi vào đường cùng phải không?
Mộ Dung Trí đột nhiên nhẹ giọng nói, “Thì ra Tiểu Phi căn bản không phải là Tiểu Phi, nếu lúc đầu hắn bị roi đánh chết, có lẽ ngày hôm nay cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy…”
“Không!”
Mộ Dung Tĩnh được Huỳnh Tuyết nâng dậy chậm rãi đứng thẳng người, hắn thản nhiên nói, “Ta chưa bao giờ hối hận!”
Yêu là yêu, cần gì phải hối hận? Con người cuối cùng cũng phải chết, chết trong tay người mình yêu, biết đâu đây mới là kết cục tốt nhất.
“Nhị ca, Nhị ca…”
Thanh âm yếu ớt của Như Phi truyền tới, ả ta đã bị kịch độc trong cơ thể hành hạ đến không ra hình người, nhưng lại cố chấp nhìn thẳng vào Mộ Dung Tĩnh, đưa tay lên, trong đôi mắt vô thần lộ vẻ chờ mong.
Mộ Dung Tĩnh do dự một chút, rốt cuộc đi tới cạnh Như Phi, ngồi xuống.
Đôi tay dính đầy máu tươi cố sức kéo lấy vạt áo của hắn, không ngừng run rẩy.
“Nhị ca, là ta ủy thác Sát Nhân Vô Xá giết huynh, huynh hận ta sao?”
Mộ Dung Tĩnh lắc đầu, hắn không từng yêu, cũng chưa từng hận, thậm chí cho tới bây giờ chưa từng để trong lòng, trong tâm hắn, vị Hoàng phi nương nương cao quý này chỉ là muội muội hoạt bát đáng yêu trong trí nhớ mà thôi.
Như Phi cười ha hả, khuôn mặt huyết nhục mơ hồ lại càng lộ vẻ dữ tợn, ả ta thở dốc một chút nói, “Nhị ca, ta giận huynh coi thường ta, cho nên mới ủy thác Hồng Trần tới lấy mạng huynh… Nhưng sau đó ta lại hối hận, cho nên mới tạm thời đổi một tháng thành một năm, sai một ly, thầm nghĩ cho huynh được một ít thời gian, lại ủy thác Khuất Chiến truy sát Sát Nhân Vô Xá, đáng tiếc người tính không bằng trời tính… Khụ khụ… Nhị ca, còn nhớ không? Từ nhỏ huynh đối với ta tốt nhất, cũng hiểu rõ ta nhất, trước đây rất lâu ta đã thích Nhị ca, nhưng Nhị ca có từng thích ta?…”
Đối mặt với đôi mắt mong đợi này, Mộ Dung Tĩnh lại không nói gì, hắn cũng yêu mến Như Phi, nhưng đây chỉ là ca ca cưng chiều muội muội, không phải loại tình yêu nam nữ.
Mộ Dung Tĩnh đỡ thân thể Như Phi lên, vết thương do kiếm của Hình Phi vừa đâm vào ngực hắn cũng không sâu, nhưng máu vẫn không ngừng chảy xuống, rơi lên người Như Phi.
“Ta cũng rất thích Khuynh Nhi, ta sẽ chữa khỏi cho muội, khiến muội không còn thống khổ như vậy nữa có được không?”
Câu nói nhu hòa khiến nhãn tình Như Phi sáng lên, ngón tay dài mảnh của ả ta níu chặt tay áo Mộ Dung Tĩnh, thở dốc nói, “Nhị ca, rốt cuộc huynh cũng gọi tên của ta, ta rất vui… Nhưng huynh thích ta, vì sao khi cha đưa ta vào cung, huynh một câu cũng không nói thay ta? Vì sao không một ai trong các ngươi thay ta cầu tình?”
Vì sao? Đó là mệnh lệnh của phụ mẫu, mà hắn, chẳng qua là một ca ca cùng cha khác mẹ, hắn có tư cách gì nói thay?
“Nhị ca, ta thực sự yêu huynh… Có điều ta hận huynh hơn!!…”
Trong mắt Như Phi đột nhiên phát ra ngọn lửa điên cuồng, ả ta cười như điên, tay phải giơ lên, trâm cài bên tóc mai bỗng nhiên quét xuống, sau khi xẹt qua cánh tay trái của Mộ Dung Tĩnh không mang theo chút do dự đâm vào ngực mình.
“Nhị ca, thứ ta không có được dù phải hủy nó, cũng tuyệt không để cho kẻ khác lấy được, ta quyết không để Sát Nhân Vô Xá tới giết huynh, huynh dù có chết cũng chỉ có thể chết trong tay của ta! Nhị ca, chúng ta cùng đến Hoàng tuyền đi…”
Tiếng cười của Như Phi càng thêm bén nhọn, giống như cú đêm quanh quẩn trong tối tăm, thân thể ả ta sau một trận run kịch liệt, chợt ngừng lại, ngã vào lòng Mộ Dung Tĩnh, không một tiếng động.
“Công tử, thương thế của người…”
Mộ Dung Tĩnh không để ý vết thương trên cánh tay trái, hắn nhẹ nhàng đặt Như Phi nằm xuống đất, đứng dậy, hắn muốn nói mình không có việc gì, nhưng mới vừa lên tiếng, liền cảm thấy cổ họng chợt ngọt, máu lập tức phun ra.
Trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, thân thể Mộ Dung Tĩnh lung lay, ngã quỵ xuống.
Hết chapter 105
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...