“Tiểu Thanh!”
Ta chạy vội tới cạnh Tiểu Thanh, chỉ thấy Liễu đại ca ôm chặt lấy Tiểu Thanh, giúp y lau đi vết máu bên môi, không ngừng an ủi, “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, không sao, chúng ta không sao.”
Tiểu Thanh yếu ớt cười cười.
“Liễu Hâm Phong, đây là ta cùng Mộ Dung Tĩnh đặt bẫy đưa quân vào tròng, khi ta lấy binh phù liền bôi độc lên phía trên, không nghĩ ngươi sẽ trở về đúng lúc, Nghị Vương bản tính đa nghi, nếu ta không đánh ngã ngươi trước, hắn chưa chắc đã trúng kế, khụ khụ… Xin lỗi, ta không nghĩ công phu Nghị Vương cao như vậy, ngay cả độc Bích Phệ cũng không trấn được hắn…”
Tiểu Thanh kịch liệt ho khan, Liễu đại ca kêu lên, “Đừng nói nữa, đừng nói tiếp nữa!”
“Ta không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nói nữa…”
Tiểu Thanh cố sức thở dốc một hồi, tay y run rẩy nắm lấy Liễu đại ca, “Nghị Vương dã tâm bừng bừng, tuy binh quyền của hắn bị tước, nhưng thủ hạ vây cánh đông đảo, lại có được nửa mảnh binh phù, nếu hắn không chết, tất là họa lớn, Liễu Hâm Phong, ta coi như trả lại ân tình của ngươi, từ nay về sau, chúng ta không vướng mắc nữa…”
“Ai nói không còn vướng mắc, ta còn nợ ngươi, Tiểu Thanh, nếu không phải ta phế tay phải của ngươi, nếu không phải vừa rồi ngươi cứu ta, ngươi căn bản sẽ không bị thương, ta sẽ lại chữa khỏi cho ngươi, giống như lần trước vậy, Nghị Vương đã chết, sau này chúng ta cũng sẽ ở cạnh nhau…”
“Liễu Hâm Phong, ta không yêu ngươi, cho dù sống, cũng sẽ không ở cùng một chỗ với ngươi! Hơn nữa trần thế dơ bẩn này ta cũng không muốn ở lại nữa…”
Trong lời nói hư nhược của Tiểu Thanh lộ ra dứt khoát chém đinh chặt sắt, Liễu đại ca lại càng hét to, “Không đúng, không đúng, Tiểu Thanh, ta sẽ không để ngươi chết… Tiểu Thanh… Mở mắt ra, Tiểu Thanh!”
Đáp lại hắn là tiếng ho khan kịch liệt bất lực của Tiểu Thanh, y dựa sát vào ngực Liễu đại ca, bỗng nhiên cười, nhẹ giọng nói, “Liễu Hâm Phong, ta còn lừa ngươi một việc… Ta căn bản không phải là Sát Nhân Vô Xá!”
“Tiểu Thanh…”
“Lần trước khi ta cứu Tiểu Phi, sợ bị Khuất Chiến đoán được thân phận, nên mới giả trang thành Sát Nhân Vô Xá… khụ khụ… Ta vốn tên là Yến Thiều Thanh, vì chưa từng có người đi qua mười bước dưới kiếm của ta, cho nên người giang hồ gọi là Yến Thập Bộ…”
Nụ cười nhàn nhạt của Tiểu Thanh lưu lại trên gương mặt, đôi mắt trong veo dần dần khép lại, tay yếu mềm rũ xuống.
Mặt Liễu đại ca nhất thời cũng trắng bệch như Tiểu Thanh, tay hắn run rẩy vuốt ve chân mày của Tiểu Thanh, gương mặt, xuống môi, sau đó vòng qua sau cổ, ôm lấy y vào ngực mình, lẩm bẩm nói, “Tiểu Thanh, ngươi là ai ta căn bản không quan tâm, ta không muốn ngươi chết, ngươi không được phép chết! Sống lại đi, sống lại đi!”
“Liễu đại ca…” Lời của ta vừa ra khỏi miệng, liền lập tức bị rống trở lại, “Cút ngay!”
Ta bị dọa sợ lùi về phía sau một chút, rất muốn nói cho Liễu đại ca biết Tiểu Thanh còn chưa chết, ngực y rõ ràng còn hô hấp rất khẽ, có điều gương mặt muốn giết người kia căn bản không nhìn đến ta, chỉ ôn nhu nhìn người trong ngực hắn.
“Tiểu Thanh, đứa ngốc này, không yêu ta, cũng không cần phải đối tốt với ta như vậy…”
Liễu đại ca, nếu ngươi muốn Tiểu Thanh sống sót nên lập tức cứu y chứ không phải ở chỗ này khóc sướt mướt!
Ta tức giận đứng dậy, lúc này mới phát hiện những gia đinh cải trang kia đã đứng xung quanh ta, mà thị vệ của Nghị Vương cũng đều bị bắt, chỉ là Nghị Vương vừa dùng mấy ám khí hỏa dược quá mức bá đạo, có không ít người bị thương vì nó, trong màn đêm âm trầm chung quanh đều tràn ngập mùi hỏa dược cùng mùi máu tanh sặc người.
“Công tử, ở đây quá nguy hiểm, sợ rằng còn loạn đảng của Nghị Vương trốn ở nơi bí mật gần đấy, ta đưa công tử trở về phòng.” Một gia đinh trong đó nói.
Ta không đáp, tiện tay đoạt lấy kiếm trong tay gia đinh kia, dùng chuôi kiếm gõ mạnh một cái lên đầu Liễu đại ca, thấy hắn ôm Tiểu Thanh ngã xuống đất, liền phân phó nói, “Đem hai người bọn họ tới phòng thuốc của Tô đại ca, mời đại phu đến chữa thương cho Tiểu Thanh.”
Ôm Tiểu Thanh khóc sướt mướt có thể cứu được y sao? Liễu đại ca có đôi khi cũng không dứt khoát như thế.
“Vâng!…”
Trong lời đáp của gia đinh lộ ra kỳ quái không hiểu, ta nghi ngờ nhìn về phía hắn, lúc này mới phát hiện tay cầm kiếm của hắn còn giơ cao một bên, động tác vừa đoạt kiếm của ta sao thật kỳ quái? Không biết tại sao, động tác này dường như hết sức tự nhiên, khi ta phản ứng kịp thì kiếm đã nắm chặt trong tay của ta rồi.
Ta sai gia đinh đưa Tiểu Thanh và Liễu đại ca tới phòng thuốc bố trí ổn thỏa xong, mắt thấy hai mắt Tiểu Thanh nhắm nghiền, hơi thở mong manh, lòng liền có chút thấp thỏm, ta tiến tới cầm tay Tiểu Thanh nói, “Tiểu Thanh, mạng của ngươi hẳn là rất kiên cường, lần trước ngươi có thể vượt qua, lần này nhất định cũng có thể!”
Đã có người chạy đi tìm đại phu, ta lo lắng cho an nguy của Tĩnh, sau đó cũng xoay người ra khỏi phòng, ai ngờ vừa tới cửa viện, trước mặt liền có người xông tới, ta giơ kiếm chém tới, kiếm phong lại bị đối phương đưa ngón tay kẹp lấy, hắn cả kinh nói, “Trời ơi, Tiểu Phi, Tĩnh dạy công phu cho ngươi lúc nào vậy?”
“Tô Nguyệt Trần!”
Đêm nay ánh trăng lên cao, chiếu đình viện khá sáng sủa, dưới ánh trăng sáng Tô Nguyệt Trần một bộ dáng vội vội vội vàng vàng, đi theo sau hắn không phải Tô đại ca, mà là một người khác ─ Mộ Dung Viễn.
Không phải Tĩnh nói Tô đại ca ở chỗ Tô Nguyệt Trần sao?
Ta vội hỏi, “Tĩnh thế nào? Tô đại ca đâu?
“Chuyện đột nhiên xảy ra, Hoán Hoa đã tới núi Ngọa Long hợp lại với Tĩnh rồi, ta lo lắng bên này, trước hết chạy tới, xem ra nơi này có vẻ không sao rồi, tất cả trần ai lạc định a.”
(Trần ai lạc định: sau một hồi biến hóa rốt cuộc cũng có kết quả.)
Tiểu Thanh vừa nói Đại công tử và Như Phi bắt Tam công tử muốn ép Tĩnh giao binh phù, xem ra núi Ngọa Long chính là nơi bọn họ gặp mặt, Tô Nguyệt Trần đã biết việc này rồi, có lẽ đã có an bài, tâm liền thoáng đặt xuống.
“Ngươi tới vừa đúng lúc, nhanh đi cứu Tiểu Thanh.”
“Này, ta còn có chuyện khác…”
Không để Tô Nguyệt Trần có cơ hội phản bác, ta kéo tay áo hắn đưa đến phòng thuốc nói, “Tiểu Thanh bị Nghị Vương đánh một chưởng, thương thế hắn rất nặng, ngươi mau cứu hắn.”
Liễu đại ca đã tỉnh lại, hắn đang bắt mạch cho Tiểu Thanh, vừa nhìn thấy Tô Nguyệt Trần đi tới, vội vàng kêu lên, “Nguyệt Trần công tử, ngươi mau tới xem Tiểu Thanh, mạch hắn đập rất yếu…”
Tô Nguyệt Trần đi tới phía trước, đặt lên mạch Tiểu Thanh, mặt hắn hơi biến sắc, lấy túi châm từ trong ngực ra, ngón tay nhanh như chuồn chuồn lướt nước, đã đem số ngân châm đâm vào khắp ngực Tiểu Thanh.
Mắt thấy sắc mặt Tô Nguyệt Trần và Liễu đại ca đều khó coi, ta liền đoán được vài phần, lời hỏi han cũng không dám nói ra khỏi miệng.
“Nguyệt Trần công tử…”
Đáp lại ánh mắt thấp thỏm của Liễu đại ca, Tô Nguyệt Trần thở dài nói, “Ngươi kỳ thực đã biết rồi? Vì sao còn muốn hỏi lại ta?”
Liễu đại ca nghe xong lời ấy, mặt liền biếc sắc, thân thể lảo đảo, ngã xuống bên cạnh, hắn lẩm bẩm nói, “Sẽ không, nhất định còn có cách có thể cứu, nhất định có thể…”
“Ngươi đừng có gấp…”
Nghe đối thoại của hai người bọn họ, lại nhìn khí tức mỏng manh của Tiểu Thanh, ta đang muốn nói gì đó để an ủi Liễu đại ca, chợt thấy Mộ Dung Viễn vẫn lặng yên không nói xoay người đi ra ngoài, ta giật mình, cũng lặng lẽ đi ra ngoài theo.
“Này, ngươi lén lén lút lút muốn làm gì?”
Phía sau ta có gia đinh đi theo, tự nhiên không sợ Mộ Dung Viễn khi dễ ta, ngữ khí hỏi cũng liền cứng rắn hơn nhiều.
“Đại ca của ta và Như Phi đem Tam ca giam trên núi Ngọa Long, muốn Nhị ca đem binh phù đổi người, nhưng Nhị ca sao có thể đem binh phù thực sự giao ra? Cho nên ta muốn đến tìm binh phù để cứu người…”
Sắc mặt lo lắng của Mộ Dung Viễn trắng bệch, thay đổi tư thái tà khí thường ngày, thậm chí cây quạt không rời tay cũng không thấy hắn cầm, hiện tại còn thành thành thật thật trả lời câu hỏi của ta, điều này làm cho ta có cảm giác bất ngờ.
Thấy hắn chạy về phía thư phòng, dường như muốn đi tìm binh phù, ta do dự một chút, không biết có nên nói thật không.
Ta rất ghét người này, nhưng không thể không cứu Tam công tử, tuy rằng Tĩnh hẳn có an bài khác, nhưng một khối binh phù bôi kịch độc, cho dù giao ra cũng không có nguy hiểm gì, hơn nữa dựa vào nửa mảnh binh phù cũng không điều động được binh mã.
Ta đi theo Mộ Dung Viễn vào thư phòng kêu lên, “Này.”
“Cái gì?”
Thái độ Mộ Dung Viễn khá là không tốt, thấy thư phòng bị hắn lục lọi đến loạn thất bát tao, ta cũng nổi lên tức giận, kêu lên, “”Ngươi đừng lục tung đồ của Tĩnh, binh phù căn bản không có ở đây.”
Nghe thấy ta nói, Mộ Dung Tĩnh lập tức chạy đến trước mặt ta, nhưng ngay tức khắc liền có hai người tiến tới ngăn hắn lại.
“Tứ công tử, xin đừng thái quá với công tử.”
Mộ Dung Viễn đẩy bọn họ ra, vội vàng hỏi ta, “Tiểu Phi, có phải ngươi biết binh phù ở nơi nào? Ngươi cũng không hy vọng Tam ca ta có chuyện đúng không? Nể tình vài lần ta cứu ngươi, mau nói cho ta biết!”
A…
Mộ Dung Viễn lại còn nói đã cứu ta? Hắn không hại ta mới là lạ.
Thấy bộ dạng ngây người của ta, Mộ Dung Viễn không nhịn được, “Ánh mắt này của ngươi là thế nào?”
“Ngươi muốn ta cứu người cũng được, nhưng đừng ở đây đổi trắng thay đen! Ngươi vu oan ta trộm ngọc châu của Khúc lão bản, bắt ta đưa vào bãi săn của Thành Vương làm con mồi, còn độc xấu ta, làm ta bị câm, cũng bởi vì ta thấy ngươi giết Tiền thúc, cho nên mỗi lần ngươi đều muốn hại ta, hiện tại còn dám nói cứu ta cái gì!”
Không biết có phải bị ta chọc tức hay không, sắc mặt Mộ Dung Viễn vốn tái nhợt càng trở nên trắng hơn, quả thực có thể nói là trắng bệch, khiến ta lo lắng hắn có thể bị tức thở đến ngất đi không.
Hết chapter 100
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...