Chỗ rẽ góc đường vốn có một ngọn đèn lồng, bên trên viết một chữ “tửu” to tướng. Nhưng giờ ngọn đèn ấy đột nhiên đã bị lấy đi rồi, đèn đuốc trong tiệm rượu đó, cũng bị người ta tắt sạch, tối om om.
Đằng xa không biết là chỗ nào, vang lên một tiếng chó hoang sủa dài, ngưng một chút, rồi lại thêm hai tiếng nữa, còn định kêu nữa, nhưng chỉ được nửa tiếng đã nghẹn lại, tựa như âm thanh thê lương mà hoang lương nguyên thủy của đêm đen còn sót lại.
Tay gã nắm lại, bóp chặt chuôi trủy thủ.
Đến rồi.
Tiếng chó tru kia chính là dấu hiệu, đèn quán rượu bị lấy vào là ý bảo chuẩn bị. Giờ chỉ còn đợi… chỉ còn đợi tiếng ám hiệu kia nữa thôi.
Quầng sáng càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, đi tới trước mắt gã, chia thành hai hàng, hai hàng này lại chia thành trước sau. Thì ra có một đoàn người xếp thành hai hàng đi song song, cách một người lại có một chiếc đèn lồng, ước chừng mười sáu chiếc, ở giữa là một cỗ kiệu, sáu người đi trước sáu người đi sau hì hục vác đi, phía sau đại khái có khoảng mười bảy, mười tám chiếc đèn lồng, điểm điểm sáng như sao chiếu khắp cả con đường.
Rất nhiều nhà nghe tiếng động đều ló dầu ra xem, nhưng vừa thấy bóng dáng Cẩm y vệ, và trên đèn lồng bên trái có chữ ‘Kẻ thấy dẹp sang’, bên phải có chữ ‘Lại gần cúi đầu’, lại có tấm biển ‘Hứa Trấn phủ tư”, thì không ai là không giật bắn mình, hoảng hốt khép cửa lại, nào dám nhìn thêm nữa?
Đừng tưởng y chỉ là một tên Trấn phủ tư nhỏ bé, bách tính còn chưa ai quên, ba ngày trước, con trai thứ ba của Nê Nhân Mạch ở tiệm bán tượng đất, chỉ vì hiếu kỳ mà nhìn thêm mấy cái, liền bị nghi là thích khách, lập tức đã bị móc mắt tại chỗ mà không được nói năng gì, Hứa Hiển Đồn còn bắt lão Nê Nhân Mạch phải nuốt sống đôi mắt đó nữa.
Đội người ngựa này chầm chậm lại gần, chỉ thấy cỗ kiệu đó vô cùng hoa lệ, sơn đỏ hồng, thân kiệu bằng Nam mộc, bốn phía đều che rèm châu kín, mành kiệu thêm kỳ lân mọc cánh, xa hoa lộng lẫy cực kỳ, trước sau có mười hai người khiêng vác. Xem ra nhân số của đối phương còn nhiều hơn bọn gã đã tính toán.
Nhân mã chỉnh tề đi tới bên dưới mái hiên, gã nhìn thấy ba người trong đó, rất rõ ràng. Ba người này, phục sức không giống như những người khác, nhưng điều khiến người ta thoạt nhìn là thấy ngay bọn họ, không phải là phục sức, mà là một thứ khí chất hết sức đặc biệt.
Những người khác đi trên đường xem ra có vẻ rất uy phong, tuy chỉ là binh tốt của Hứa Hiển Đồng, nhưng kẻ nào cũng vểnh mũi nhe răng nghênh ngang bước tới, điệu bộ tựa như trăm ngàn đôi mắt của người ta đều phải nhìn về phía mình vậy.
Ba người này lại không hề vênh vang hống hách như thế. Có một người trông có vẻ rất oai vệ, nhưng một bàn tay y, thủy chung vẫn không rời khỏi cán đao, mỗi bước đi, chân trước đều tựa như dậm xuống một cái đinh, rồi chân sau mới chịu nhấc lên theo.
Một người nữa, lại trông có vẻ rất xa sút chán nản, cả con người tản mạn tiêu điều, mặt đỏ hồng hồng, toàn thân bốc đầy mùi rượu, nhưng đôi mắt lại sáng rực như sao, chẳng những không có vẻ gì là say xỉn, mà gần như ánh mắt của người vừa ngủ một ngày một đêm, rồi lại tắm một trận nước nóng vậy!
Còn một người thứ ba, hình dạng thế nào cũng khó mà tả nổi, người này thực tế không cao lớn lắm, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ rất cao, y phục cũng tùy tiện, nhưng lại toát lên một thứ khí thế đè nén người xung quanh. Giữa trán y có một nốt ruồi son, lúc ngoảnh đi ngoảnh lại quan sát, trông hết sức oai nghiêm, trên mặt thường xuyên nở một nụ cười, nhưng ai nhìn vào đường nét trên gương mặt y cũng có thể nhận thấy: lúc y không cười thì uy nghiêm dễ nhìn hơn nhiều!
Trên người y không có đao, thậm chí không có vũ khí gì, cả những thứ ám khí như tụ tiễn, phi tiêu, nỏ trap cũng không có, chỉ ung dung thoải mái bước đi trên đường.
Gã thiếu niên ở bên trên quan sát, tay nắm chặt lại, đã rút trủy thủ ra. Người thứ ba này, chính là kẻ gã được chỉ định đối phó, cũng là kẻ có ngoại hiệu “Đuổi tận giết tuyệt” Võ Tri Nhân.
Một kẻ như vậy, không có vũ khí, không có gì đặc biệt, cũng không có nhược điểm, thậm chí là không có nơi nào để hạ thủ - hiện giờ gã phải hạ thủ với một kẻ như vậy đấy.
Nếu bảo gã đối phó với cao thủ đầu tiên, gã sẽ lập tức nghĩ cách đánh gãy đôi chân của người đó; nếu bảo gã ra tay với cao thủ thứ hai, gã sẽ chọn mục tiêu là đôi mắt của y.
Nhưng đối với Võ Tri Nhân, phảng phất như gã tấn công vào chỗ nào cũng được – nhưng cũng có thể tấn công vào chỗ nào cũng đều không hiệu quả.
Giờ người gã phải đối phó, lại chính là kẻ này.
Gã còn nhớ năm mười chín tuổi, mình và một đám sư huynh đệ, phải trải qua “khảo nghiệm” của sư môn. Sư phụ đã mời đến mười mấy cao thủ phái khác, cho bọn gã tự chọn đối thủ quyết đấu. Các đồng môn có người chuyên chọn cao thủ khó đối phó, có người lại chọn những đối thủ dễ đối phó hơn, đến lượt gã, gã đứng lên, nhưng lại chọn một người mà không ai dám kiêu chiến: sư phụ của gã!
Sư phụ gã liên tiếp đánh gã gục ngã ba lần trong tiếng cười gằn giận dữ, nhưng đến lần thứ tư, lần thứ tư gã đã đánh trúng sư phụ mình. Sư phụ gã vừa phẫn nộ vừa đau, mất đi thứ quan trọng nhất khi cao thủ đối đầu là sự bình tĩnh, vì vậy gã đã liên tiếp bốn lần đánh bại sư phụ của chính mình.
Lần “rèn luyện” đó, đã “rèn” ra được gã, gã cũng không thể ở lại trong môn phái nữa, gã thu dọn hành lý đeo kiếm lên vai, lấy giang hồ làm nơi “rèn luyện”. Về sau đồng môn của gã cũng lần lượt rời sư môn hành tẩu chốn giang hồ hiểm ác, nhưng danh tiếng của gã sớm đã được rất nhiều người trong võ lâm chú ý, vì vậy đã mời gã tham gia hành động ám sát lần này.
Lúc này, kiệu đã đến dưới mái hiên.
Thế nhưng, ám hiệu còn chưa vang lên.
Bàn tay nắm chắc trủy thủ của gã, đã ướt đẫm mồ hôi, tay còn kia lại cầm một bao ớt tiêu, đó là vũ khí làm tiêu tan ý chí chiến đấu của đối phương. Gã cố gắng trấn tĩnh lại, liền hít một hơi sâu…
Ám hiệu còn không vang lên, đoàn người kia sẽ đi qua mất.
Bỏ qua thời cơ tốt nhất này, lần sau liệu có còn cơ hội tuyệt diệu như vậy nữa không?
Nếu ám hiệu thủy chung vẫn không vang lên, liệu gã có bất chấp tất cả, ra tay rồi tính sau không? Còn “bọn họ”, liệu có phải cũng đang suy nghĩ vấn đề này hay không?
Đúng lúc đó, chợt nghe trong kiệu vang lên một tiếng ho hung hắng, “khụ khụ”, như đang khạc đờm, chỉ nghe một người bên cạnh nói một câu:
“Gió lạnh sương dày, đại nhân bảo trọng.”
Đến rồi!
Đây chính là ám hiệu.
Ám hiệu vừa cất lên, chín người tiềm phục trên con đường này, cả bản thân gã, bất kể là Nghiêm Cù nấp trong hai cái giỏ lớn trước cửa tiệm giỏ tre Trương A Tứ, hay là Phong Bán Phong lẩn dưới lạch nước phảng phất như đã hòa thành một với thứ nước đen ngòm thối rình bên dưới, hay là Quế Thiết Quải trong lều phơi vải của tiệm nhuộm, tổng cộng chín người, lập tức và cùng lúc động thủ, không một ai được chần chừ dù chỉ một khoảnh khắc.
Hành thích Hứa Hiển Đồn trước mặt tam đại đao thủ, mấy chục tên Cẩm y vệ, là một chuyện khó khăn đến cực cùng, vì vậy nhất định phải tấn công lúc đối phương không đề phòng, phối hợp chuẩn xác, tất cả đều cùng lúc phát động, một đòn là thành công ngay.
Nhưng gã lại thoáng ngẩn người ra giây lát.
Bởi vì gã nghe thấy câu ám hiệu kia, lại được phát ra từ người mà gã phải đối phó: Vũ Tri Nhân
Trong sát na đó, trong đầu gã hiện lên mấy ý nghĩ:
Vũ Tri Nhân là trợ thủ đắc lực mới đầu nhập của Hứa Hiển Đồn, cũng tàn bạo vô lương không khác gì họ Hứa.
Vũ Tri Nhân đích thân giết chết đồng môn Uông Văn Ngôn, táng tận thiên lương, tàn bạo vô nhân.
Vũ Tri Nhân là hộ vệ thân cận của Hứa Hiển Đồn, là thanh đao thứ ba của họ Hứa.
Vũ Tri Nhân sao lại dự đoán trước được Hứa Hiển Đồn sẽ ho khan vào lúc này, mà kịp thời thốt ra câu ám hiệu đó!
Ý niệm này, tựa như mây nuốt trăng tàn, lóe lên trong đầu gã rồi lập tức tan biến, nhưng chính nó lại khiến gã manh nha nảy sinh một kết luận:
Sao Vũ Tri Nhân lại là người muốn giết Hứa Hiển Đồn cho được!?
Gã thoáng ngần ngừ, trong tiếng hò hét ầm ĩ, tám bóng người đã cùng lúc hiện thân.
Tám người mặc áo đen hệt như gã, có người phá vỡ ván gỗ nhảy ra, có người từ trong bụi cây um tùm lăn ra, có người từ trong nhà cỏ cả người lẫn ngựa phóng ra, xông thẳng tới cùng mấy chục con kiện mã!
Chỉ thấy một trận mưa bột trắng xóa mờ mịt, có người đã ném vôi bột!
Vôi bay đầy trời, tiếng “xoẹt xoẹt”, vang lên liên miên không dứt, có người đã ném ra vô số ám khí như đàn châu chấu bay!
Tất cả đều diễn ra chỉ trong một nháy mắt!
Tất cả đều diên ra y theo kế hoạch!
Gã nằm trên mái nhà, tuy cảm thấy không ổn lắm, nhưng lại không muốn không có phần tham dự vào hành động phản kích trong bóng tối đầu tiên của Đông Lâm đảng đối với đám hoạn quan này.
Gã vừa định lướt xuống, nhưng hai mảnh ngói sát người, lại kẹp chặt vạt áo lại.
Chắc chắn là vì vừa rồi gã ép mình quá sát xuống mái hiên, đến nỗi vạt áo kẹt cả vào bên trong mà vẫn không hề hay biết.
Gã ngẩn người, “soạt” một tiếng, cắt đứt vạt áo, định nhảy xuống, thì bên dưới hiện trường đã phát sinh biến hóa còn kinh người hơn gấp bội.
Biến hóa này khiến gã quyết định vẫn ẩn mình trong bóng tối trên mái hiên.
Mắt xích quan trọng nhất của kế hoạch “đèn lồng” không phải ám sát, mà là “đèn lồng”.
Chỉ cần đèn lồng bị đánh tắt hết, đối với thích khách mà nói, là một điều cực kỳ có lợi, ám sát sẽ không thành vấn đề nữa.
Vôi bột rải xuống, tất cả xung quanh trở nên mơ hồ, nhưng đèn lồng không hề tắt, thậm chí cũng không bốc cháy.
Ám khí cũng không trượt, cơ hồ mỗi mũi ám khí, đều đánh trúng vào lồng đèn – nhưng khi ám khí bắn phải đèn, không phát ra tiếng “phụt” của ngọn nến bị đánh tắt, hay tiếng “xèo” của lồng đèn bốc cháy.
Mà lại phát ra những tiếng “đinh đinh”.
Tiếp theo đó, là ám khí bật ra khỏi lồng đèn.
Bên ngoài những chiếc đèn lồng ấy, còn bọc một tấm lưới cực mảnh, cực khó nhận biết – ám khí bắn vào, toàn bộ đều dội ngược ra, rõ ràng là loại đặc chế chuyên ngăn ngừa đèn bị người ta dùng ám khí đánh tắt.
Vì vậy đợt ám khí này là hoàn toàn uổng phí, nếu nhằm vào đám Cẩm y vệ, mà không phải lồng đèn, ít nhất còn có thể bớt được vài tên địch.
Nhưng ám khí đã rời tay, tất cả đã y theo ước hẹn cùng lúc xông ra, một trận chém giết đã bắt đầu.
Vôi bột mù mịt, tám người kia, rút binh khí, cùng nhất tề lao lên.
Trên người đám Cẩm y vệ đều bị dính vôi bột, quần chiến trong bóng đêm, tuyệt đối không thể có một chút sai sót, kẻ nào trên y phục dính vôi bột, thì chính là đối tượng thích khách phải giết, hoàn toàn không phải lo sẽ nhầm người.
Vôi bột kia vốn là để làm cay mắt đám Cẩm y vệ, tạo thành hỗn loạn, khiến thích khách có thể một đòn đắc thủ, chỉ là khi vôi bột rải xuống, đám Cẩm y vệ đều nhắm hết mắt lại, khi thích khách xông tới, tất cả đều đã rút vũ khí ra nghênh chiến.
Trận chiến hung hiểm dị thường, hơn nữa cũng thê lương dị thường, nhưng lại ngắn ngủi dị thường.
Tám thích khách, bị một đám Cẩm y vệ tràn lên bao vây, chỉ nghe tiếng đao chém vào xương cốt. Binh khí rơi xuống đất kêu lanh canh, tiếng máu tươi phụt ra tung tóe, tiếng người ngã xuống gào lên thảm thiết, chẳng mấy chốc đã có một thích khách ngã xuống, đồng thời cũng có mười mấy tên Cẩm y vệ đổ gục.
Bảy thích khách, phân ra hai người, mở một con đường máu, xông về chỗ cỗ kiệu.
Bảy trừ đi hai, còn lại năm người, gắng gượng chống lại sự vây công của mấy chục tên Cẩm y vệ, rõ ràng là vô cùng vất vả. Bởi vì đèn lồng không hề bị đánh tắt, vì vậy tất cả hành động của các thích khách, đều bị đối phương trông thấy hết sức rõ ràng.
Hai thích khách kia, xông được tới trước kiệu, cũng chỉ mất có hơn một sát na một chút, lúc ấy vôi bột vẫn còn chưa rơi hết xuống, vẫn còn rất nhiều bụi phấn bay lơ lửng trên không trung.
Gã đao thủ mắt to trông như tửu quỷ kia vẫn nhắm tịt mắt lại, hai thích khách lập tức nhận ra khe hở này. Một người dùng Cửu tiết kim tiên, múa roi vù vù, “soạt” một tiếng đánh vào trong kiệu, thích khách kia ngồi trên ngựa, Phương thiên kích đâm thẳng tới phía trước, hòng đè đao thủ đang nhắm mắt kia dưới vó ngựa.
Nhưng đúng vào sát na đó, đao thủ mắt to đột nhiên lắc lư người, kích còn chưa tới, kình phong đã tới, y liền thuận theo đà đó lướt ra xa, vươn tay một cái, chộp lấy sợi Cửu tiết kim tiên, cúi đầu nhà tới, lật tay đẩy ra, “soạt” một tiếng, mũi đao đã xuyên qua bụng thích khách kia.
Y giết thích khách cầm Cửu tiết kim tiên xong, mắt vẫn nhắm chặt.
Công phu của y đều nằm ở thân thủ thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, chứ không phải đôi mắt to mà vô dụng kia.
Thích khách dùng kích vừa thấy vậy, liền ném kích bỏ chạy, nhưng kim đao của đao thủ có bước đi trầm ổn kia đã quét tới trước mặt y.
Thích khách cầm kích nghiến răng, toàn lực thúc ngựa, muốn hất tung đao thủ kia lên dưới vó ngựa!
Tiếng ngựa hí người kêu vang lên thảm thiết, đao khách tung vút người lên cao, trên không trung tay lên đao xuống, chém xả một đao như điện chớp, lúc con ngựa xông tới vị trí y mới đứng ban nãy, người trên ngựa đã bị chia thành hai mảnh, rơi xuống hai bên, con ngựa cũng bị chẻ đôi từ đỉnh đầu đến đuôi, máu bắn tung tóe như mưa.
Sức mạnh một đao này, không thể nói là không khủng bố tuyệt luân, nhưng càng đáng sợ hơn, chính là đao khách mỗi bước đều nặng nề tưởng chừng như đóng đinh xuống mặt đất này, mã bộ chẳng những không nặng nề, ngược lại còn nhẹ nhàng khinh khoái như diều hâu vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...