Dịch giả: fishscreen
Biên: Độc Hành
Gió thu khẽ vi vu, như khóc như than thở, càng làm tăng thêm sự tịch mịch và thê lương của ánh trăng.
Trong một ngôi miếu cổ bỏ hoang tại thành đông hoang phế, một ngọn đèn dầu chiếu sáng một góc đại điện khoảng chừng sáu bảy trượng.
Lúc này, trên một chiếc bệ thờ làm bằng gỗ đàn hương bên trong điện, có đặt hai hàng đầu người dữ tợn đầm đìa máu tươi, quang cảnh vô cùng đáng sợ.
Mười hai chiếc đầu người, có cái thì cơ nhục co rút lại, có cái thì hai mắt trợn trừng giận dữ giống như chết không nhắm mắt.
Lúc này, bên ngoài điện đột nhiên xuất hiện chín người mặc y phục màu đen, khuôn mặt đều che lại bằng khăn màu đỏ.
Chín hắc y nhân che mặt bước đi nhẹ tựa lông hồng, không hề phát ra một tiếng động nhỏ nào, hiển nhiên tất cả đều là cao thủ võ lâm nhất lưu. Chín người tiến vào bên trong đại điện, phân làm ba hàng đứng trước bệ thờ.
Ánh mắt của bọn họ không hề nhìn chung quanh, giống như cương thi chỉ tập trung về phía trước, không hề có một chút thanh âm.
Bên trong đại điện, mười hai chiếc đầu đầm đìa máu khiến cho người ta cảm thấy âm u và khủng bố, cộng thêm chín hắc y nhân âm trầm che mặt bằng khăn đỏ, càng khiến cho đại điện trở nên thần bí.
Âm khí dày đặc, gió lạnh thê lương.
Bỗng nhiên, từ xa xa truyền đến một tiếng rít.
Tiếng rít này nhỏ bé như tơ, nhưng lại sắc bén như muốn đâm vào tai, chấn nhiếp tâm thần.
Tiếng rít này ban đầu nghe có vẻ như cách xa vài dặm, nhưng chỉ trong nháy đã đến bên ngoài miếu cổ. Trong thiên hạ, trừ phi là loại phi điểu nhanh nhất mới có thể trong khoảnh khắc phi hành một đoạn đường dài như vậy, nếu không thì cho dù là thiên lý thần câu cũng không thể ngay lập tức đến được nơi này. Thế nhưng tiếng rít vừa rồi rõ ràng lại là tiếng người, tuyệt không phải là phi điểu.
Tiếng rít chợt ngừng lại. Chỉ thấy bên trong đại điện đột nhiên lóe lên kim quang, một người mặc cẩm bào đột nhiên xuất hiện phía trước bệ thờ giống như u linh quỷ mị. Người này che mặt bằng một chiếc khăn xanh, cẩm bào trên người dùng kim ti thêu đầy những hình ảnh sư hổ và hoa cỏ, cực kỳ hoa mỹ.
Cặp mắt đáng sợ của người mặc cẩm bào lộ ra bên ngoài chiếc khăn xanh, lạnh lùng đảo qua những đầu lâu trên bệ thờ một lượt, trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh lẽo như tiếng cười của quỷ.
Tiếng cười này có âm điệu mặc dù không cao, nhưng lại chấn nhập vào màng tai và tâm khảm của chín hắc y nhân.
Trong khi hắn đang cười, hắc y nhân đứng đầu tiên ở hàng thứ hai đột nhiên giơ một tay lên, tự đánh vào Thiên linh cái của mình, “bốp” một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.
Sự tình này quả thật khiến cho người khác cảm thấy khó hiểu.
Dư âm của tiếng cười vừa dừng lại, bốn bề bỗng trở nên tĩnh mịch, giống như tất cả mọi người đột nhiên đều biến thành những tượng đá.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, đột nhiên lại vang lên một tiếng “bốp”.
Hắc y nhân đứng thứ ba ở hàng đầu tiên lại giơ tay đánh vào Thiên linh cái của mình, lập tức mất mạng.
Tiếng cười của người mặc cẩm bào lại làm cho hai hắc y nhân sợ đến mức tự sát, chuyện này quả thật là một quái sự khiến cho người khác không dám tin. Chẳng lẽ hắn lại có uy lực và kinh khủng đến như vậy?
Đột nhiên, cặp mắt đáng sợ của người mặc cẩm bào nhìn chằm chằm vào hắc y nhân đứng thứ hai ở hàng thứ ba.
Hắc y nhân này run giọng nói:
- Ta… Ta chỉ giết thiếu một người…
Một tiếng hừ lạnh lẽo như hàn băng vang lên.
Hắc y nhân này cũng lập tức giơ tay tự đánh nát Thiên linh cái của mình.
Trong nháy mắt, lại có thêm bốn hắc y nhân tự sát.
Bên trong đại điện chỉ còn lại hắc y nhân đứng đầu ở hàng đầu tiên và người đứng thứ ba ở hàng thứ ba, bọn họ vẫn đứng yên bất động giống như tượng gỗ.
Giọng nói cực kỳ lạnh lùng của người mặc cẩm bào chợt vang lên:
- Nhất hiệu sát thủ, tại sao ngươi không chết?
Hắc y nhân đầu tiên liền đáp:
- Phàm là nhiệm vụ mà điện chủ phân phó, nhất hiệu sát thủ đều lo liệu thỏa đáng, tại sao phải chết?
Người mặc cẩm bào khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- “Sát Nhân chỉ” chắc ngươi đã lấy được rồi? Rất tốt, rất tốt!
Hắc y nhân đầu tiên lập tức bước lên hai bước, trình lên một ngón tay cái màu đỏ tươi.
Người mặc cẩm bào tiếp lấy ngón tay kia, cẩn thận quan sát một lúc, sau đó nói:
- Không sai, quả thật là “Sát Nhân chỉ” chân chính!
Lời vừa nói ra, đột nhiên tay phải của y vung lên, điểm vào tử huyệt "Linh Cái" của hắc y nhân.
Hắc y nhân đầu tiên chưa kịp kêu lên nửa tiếng, thân hình đã vô lực ngã xuống trên mặt đất.
Còn lại chính là hắc y nhân cuối cùng.
Người mặc cẩm bào lại phát ra giọng nói hiền hòa thân thiết, như không muốn cho người khác cảm thấy sợ hãi:
- Cửu hiệu sát thủ, ngươi quả thật rất tài giỏi, vừa tàn nhẫn lại vừa thâm độc. Một nhà mười bảy người của Ngọc Tiêu Dương Kỳ đều bị ngươi trảm tận giết tuyệt. Nhưng ngươi đồng thời cũng là Thiết Đề Chưởng nổi danh trong võ lâm. Một khi những hành vi vô nhân tính của ngươi bị truyền ra giang hồ, vậy thì ngươi cũng khó thoát khỏi võ lâm công đạo, so với chết ngay bây giờ còn bi thảm hơn. Nể tình ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, không hề cãi lời, ta đặc biệt ban cho ngươi một lọ đoạn trường “Thiên Tích Hồng” (*).
(*) Loại thuốc phá hủy ruột gan.
Hắc y nhân thứ chín không nói một tiếng nào, cần lấy chiếc bình nhỏ đựng “Thiên Tích Hồng”, ngửa đầu uống cạn.
Chỉ thấy “Thiên Tích Hồng” vừa chảy xuống ba bốn giọt, hắc y nhân kia đã ngã xuống trên mặt đất.
Loại tình cảnh thần bí quỷ dị, tàn khốc khủng bố làm cho người khác khó tin này cuối cùng đã chấm dứt.
Cặp mắt của người mặc cẩm bào quét qua chín thi thể trên mặt đất, cùng với mười hai chiếc đầu người trên bàn thờ, đắc ý cười lạnh một tiếng, đưa tay mở chiếc khăn màu xanh ra.
Chỉ thấy kẻ âm độc tàn nhẫn thiên hạ có một không hai này không ngờ lại là một mỹ phụ, khuôn mặt tựa như trăng tròn, mái tóc mượt mà vấn lại theo kiểu cung đình, chân mày lá liễu, đôi mắt như hai quả hạnh, tuổi khoảng chừng ba lăm ba sáu.
Ai có thể tưởng tượng được, vị mỹ phụ thùy mị thướt tha này lại là một nữ ma đầu giết người không thấy máu?
Đột nhiên bên ngoài miếu cổ khẽ vang lên một tiếng gió nhẹ.
Mỹ phụ mặc cẩm bào nhẹ nhàng hỏi:
- Là Lan nhi phải không?
Chỉ nghe một giọng nói tựa như chuông ngân vang lên:
- Vâng, sư phụ, là Lan nhi!
Thân ảnh mỹ lệ chợt nhoáng lên, bên trong đại điện đã xuất hiện thêm một thiếu nữ xinh đẹp. Chỉ thấy thiếu nữ này mặc xiêm y màu bạc, khuôn mặt như trăng rằm, chân mày như tranh vẽ, cặp môi anh đào, làn da như bạch ngọc đông kết lại, dường như chỉ cần chạm vào là có thể vỡ tan. Trên cơ thể nàng, sự mạnh mẽ và mềm yếu đều có đủ.
Mỹ phụ mặc cẩm bào cười nói:
- Lan nhi, chúng ta đi thôi!
Lời còn chưa dứt, hai người đã nắm tay nhau rời khỏi cổ miếu.
Lúc này, bên trong đại điện của miếu cổ lại trở nên tĩnh lặng. Mặc dù không còn sự khủng bố u ám như lúc trước, nhưng bầu không khí lại tràn ngập thê lương.
Một lúc lâu sau, một tiếng rít đột nhiên truyền đến.
Tiếng rít này so với tiếng rít của mỹ phụ mặc cẩm bào còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đến bên trong đại điện của miếu cổ. Chỉ thấy đó là một người mặc cẩm bào mang khăn xanh như u linh xuất hiện, trang phục của y giống hệt như mỹ phụ mặc cẩm bào trước đó.
Người mặc cẩm bào mới đến đi vào bên trong đại điện, nhìn những thi thể trên mặt đất, dường như ngẩn ra một chút.
Y đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lại như tia chớp phóng ra bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...