Trong nhất thời chàng chẳng biết làm sao. Chỉ nghe Thẩm Tinh Nam lẩm bẩm:
- Lý Bố Y … Lý Bố Y
Vãn Phi thấy sư phụ như thế, thầm nhủ: “ Chả lẽ sư phụ có thù oán chi với Lý Bố Y?” nghĩ đến đây, chàng vội nói:
- Sư phụ, ông ta… râu ông ta dài…
Thẩm tinh nam lạnh lùng nói:
- 10 năm rồi, ta từ tóc đen đến tóc hoa râm, hắn đương nhiên cũng không trẻ.
Ông ta quay sang hỏi Vãn Phi:
- Con có biết bố y thần tướng là ai không?
Vãn Phi lắc đầu.
Thẩm Tinh Nam nói:
- Đương kim chi thế, kẻ gian tà đầy rẫy, kẻ lộng thần nắm quyền, người có khuông phò chính nghĩa, tế độ thiên hạ đã bị mua chuộc, giúp Trụ làm ác, bố y thần tướng là kẻ sĩ trong sạch hiếm có, mấy năm nay chuyên trừ bạo giúp yếu, không biết đã cứu bao nhiêu mạng người, khi hành thiện không để lại tên, người ta chỉ biết đó là một thầy tướng số áo vải chứ không biết hắn ở đâu ra, mấy năm nay những chuyện tốt hắn làm nhiều không kể hết.
Vãn Phi mừng rỡ nói:
- Vậy ra ông ta là chỗ cố giao của sư phụ rồi?
Thẩm Tinh Nam lạnh lùng nói:
- Đâu chỉ là cố giao, còn là cựu thù đấy!
Vãn Phi chưng hửng, chàng chưa bao giờ gặp sư nương, chỉ biết ca ca và muội của sư nương, hai người chàng gọi là đại sư thúc và tiểu sư thúc, mê linh và mê yên, đều là những người có tiếng trong bạch đạo võ lâm, cũng là “lão đầu tử” trong phi ngư sơn trang.
Thẩm Tinh Nam nói:
- Chính vì Lý Bố Y, chức nhi mới bỏ sư phụ của con ra đi, còn con không có sư nương.
- Vãn Phi thấy lòng rối bời, chàng chỉ nghe trên giang có phong trần tam hiệp, tức là ba anh em nhà họ mê, tức là cổ bình phong mê linh, tuyết hồn châu mê chức, lưu tinh mê yên, sau đó mê chức lấy sư phụ, đó là giai thoại võ lâm, một đôi người ngọc, không biết thế nào mà sư nương bỏ sư phụ ra đi, chẳng biết tung tích, chỉ để lại tiểu sư muội giáng hồng.
Vãn Phi nghe Thẩm Tinh Nam nói thế, nghĩ chắc Lý Bố Y có lỗi vớisư phụ, chàng cất tiếng bảo:
- Sư phụ, Lý Bố Y… đã có lỗi với sư nương, con đi hỏi ông ta cho rõ.
Thẩm Tinh Nam không đáp, kiếm si chợt nói:
- Trang chủ, ông không tính toán với hắn xem như ông khoan hồng đại lượng, hay là để tôi thông báo với mê tiên sinh và mê tam nương.
Thẩm Tinh Nam lắc đầu nói:
- Vô ích thôi.
Kiếm Si nói: “Mê tiên sinh với môn cổ bình phong tứ kiếm, thiên hạ không ai địch nổi, ám khí Ngũ Tuyệt Lưu Tinh Vũ của Mê Tam Nương càng uy chấn đường môn, quán tuyệt thiên hạ, cả hai người họ nổi danh hiệp nghĩa, đứng ra đối phó với Lý Bố Y, còn sợ gì không hạ được hắn?”
Thẩm Tinh Nam thủng thẳng nói: “Đối với nhân vật thâm trầm, bình phẩm võ công, không thể sơ sài được. Huống chi Lý Bố Y là người trong chính đạo, hơn nữa công lực thâm hậu, chúng ta không thể đề cao mình, càng không thể cậy có tiếng hiệp nghĩa mà làm bậy”.
Kiếm Si thấy Thẩm Tinh Nam vẫn công bằng khi bình luận võ công của kẻ thù và người thân, trong lòng có chút hổ thẹn, nên e dè lui xuống.
Phó Vãn Phi lắp bắp: “Sư phụ… đệ tử thật sự không biết… không biết Lý tiền bối ông ta…”
Thẩm Tinh Nam nói: “Kẻ không biết không có tội. Nhưng ngươi được hắn cứu, cũng không thể được xem là đệ tử của ta nữa, từ rày về sau, cứ miễn hai tiếng sư phụ đi thôi!”
Phó Vãn Phi không ngờ Thẩm Tinh Nam nói vậy, chàng kinh hãi kêu lên: “Sư phụ!”
Đột nhiên ngay lúc này, một luồng ánh sáng chói loà phóng thẳng vào cánh tay trái của Phó Vãn Phi.
Người xuất kiếm là Kiếm Si.
Kiếm phóng ra nhanh như điện chớp, phản chiếu ánh sáng màu xanh lục trên mặt Phó Vãn Phi.
Nhưng lưỡi kiếm chỉ lướt qua mặt Phó Vãn Phi mà thôi, chẳng hề phạm vào da thịt chàng.
Lưỡi kiếm không phạm vào da thịt Phó Vãn Phi chính là bởi vì Thẩm Tinh Nam dùng hai ngón tay kẹp thân kiếm lại khiến thân kiếm không thể đẩy tới trước nữa.
Thẩm Tinh Nam lắc đầu: “Đừng đả thương nó!”
Rồi ông ta quay sang Phó Vãn Phi nói: “Ý ta đã quyết, ngươi đừng gọi ta là sư phụ nữa!” rõ ràng lời lẽ của ông ta bây giờ rất nghiêm nghị!
Lúc này chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, thì ra Kiếm Si rút thanh kiếm cắm trên cổ tay của Vãn Đường rồi quay sang tấn công Phó Vãn Phi, bởi vậy máu trên tay Vãn Đường tuôn ra như suối, đau đến thấu tim, Vãn Đường lăn lộn dưới đất. Một thanh kiếm khác đâm vào bắp vế của Vãn Đường khiến Vãn Đường giãy giụa một hồi rồi nằm ngay đơ ra.
Thẩm Tinh Nam thở dài nói: “Đã biết có ngày hôm nay, sau ban đầu còn làm chuyện đó?” lúc này Vãn Đường đang rên rĩ, toàn thân yếu ớt, Thẩm Tinh Nam thở dài đánh sượt một tiếng.
Phải biết rằng trong số các đệ tử của Thẩm Tinh Nam, chỉ có võ công của Tống Vãn Đăng là được khoảng hai thành của Thẩm Tinh Nam, những đệ tử khác võ công đều chẳng bằng hai thập của đại sư huynh, song Thẩm Tinh Nam cũng biết rằng, những đệ tử của ông có thể ham chơi lười biếng một chút, hoặc tâm thuật bất chính nhưng nội công cũng thuộc hạng khá, có đâu mà mới vừa trúng hai kiếm đã kêu cha kêu mẹ thế kia.
Thẩm Tinh Nam trầm giọng nói: “Xem thử nó thế nào rồi?”
Kiếm Mê khẽ gật đầu, lướt tới bên cạnh Vãn Đường, rút thanh kiếm ra đánh soạt một tiếng, Vãn Đường giật nảy mình rồi nằm vật ra đó.
Kiếm Si vạch mái tóc của Vãn Đường lên, dùng ánh kiếm chiếu vào, đột nhiên kêu lên: “Trang chủ, ông xem…”
Thẩm Tinh Nam biết Kiếm Si, Kiếm Mê canh giữ Lạc Thần Lĩnh, tuy Kiếm Mê trẻ hơn Kiếm Si 40 tuổi, nhưng kiếm pháp thuộc loại cao cường quỷ dị trên giang hồ, tuyệt không phải là người nóng vội, nghe ông ta kêu hoảng lên như thế, rõ ràng chuyện này không tầm thường.
Thẩm Tinh Nam vội bước tới cúi xuống xem, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ngay lúc này, ông ta chợt nghe sau lưng có cơn gió nhẹ phả tới, đồng thời, soạt một tiếng, một mũi nhọn đã đâm vào lưng ông ta.
Vật ở phía sau vốn đã rất gần lưng, cho nên khi tiếng gió nhẹ thoảng lên cũng là lúc vật đó đâm vào, nhưng trong khoảng sát na đó, Thẩm Tinh Nam cũng kịp lách người qua.
Nhát kiếm này vốn là đâm vào tim của Thẩm Tinh Nam từ sau ra phía trước, nhưng nhờ Thẩm Tinh Nam lách người kịp lúc nên trúng vào bả vai phải của ông.
Thẩm Tinh Nam trở tay tóm lấy thân kiếm, lưỡi kiếm cứa vào da ông ta, may mà vẫn chưa phạm vào xương, cũng trong lúc này, trước mặt lại một tia sáng loé lên.
Vì Thẩm Tinh Nam bước tới gần xem vết thương của Vãn Đường cho nên cách mũi kiếm của Kiếm Mê rất gần, ông ta đột nhiên bị tập kích từ phía sau lưng, trong lúc còn đang kinh hãi, chỉ trong một khoảng sát na như điện chớp lửa xẹt, mũi kiếm ở phía trước mặt lại đâm vào ngực ông ta.
Thẩm Tinh Nam kịp thời lách qua.
Mũi kiếm này vốn là đâm vào buồng tim ông ta, nhưng bây giờ đã cắm vào vai trái của ông.
Thẩm Tinh Nam hạ tay trái xuống, cũng chụp thân kiếm, mũi kiếm không đâm tới trước được nữa, ông cũng không đẩy lui nó được.
Hầu như trong cùng một lúc, Kiếm Si đâm trúng lưng Thẩm Tinh Nam, Kiếm Mê đâm trúng ngực Thẩm Tinh Nam, tuy cả hai thanh kiếm đã đâm trúng vào người ông ta nhưng không đến nỗi mất mạng, lúc bấy giờ Thẩm Tinh Nam đang khom người xuống nhìn vết thương của Vãn Đường, Kiếm Si cũng đang ở tư thế quỳ gối từ phía sau xuất kích, Kiếm Mê cũng quỳ gối từ phía trước đâm tới, hai người không thể rút kiếm được, cả ba đứng sững tại chỗ.
Lúc này, Phó Vãn Phi mới biết kêu hoảng.
“Các người… làm gì thế?”
Thẩm Tinh Nam vẫn không thay đổi thần sắc, mỉm cười nhìn Vãn Đường, nói: “Thì ra kiếm của các người có tẩm độc!”
Cánh tay Kiếm Si nổi gân xanh, trên trán toát mồ hôi hột, Kiếm Mê nói: “Hiêu Thần Nương, nếu ngươi muốn sống, hãy kiềm chế tên tiểu tử này!”
Hiêu Thần Nương Khuông Tuyết Quân cũng sửng sốt trước cảnh tượng đó, ả lắp bắp: “Các người…”
Kiếm Mê nói nhanh: “Sắc bản năng anh hùng đại duy”.
Kiếm Si tiếp lời: “Lưu phong tự sĩ danh chân thị”.
Khuông Tuyết Quân ngạc nhiên nói: “Thương hộ pháp? Nhan hộ pháp?”
Kiếm Mê nói: “Ta là Thương Đan Thanh”.
Kiếm Si nói: “Ta là Nhan Vị Cải”.
Khuông Tuyết Quân ngạc nhiên: “Thì ra…”
Thẩm Tinh Nam chợt cười lớn ba tiếng: “Tốt, tốt, tốt!”
Kiếm Si và Kiếm Mê đều thay đổi sắc mặt.
Mỗi tiếng cười của Thẩm Tinh Nam đều khiến Kiếm Si và Kiếm Mê rúng động toàn thân, tiếng cười thứ nhất, Kiếm Si và Kiếm Mê toé máu nơi cửa miệng, tiếng cười lần thứ hai, bàn tay cầm kiếm của Kiếm Si và Kiếm Mê nứt toát ra máu nhỏ thành dòng, sau tiếng cười lần thứ ba, tay và mũi của Kiếm Si và Kiếm Mê đổ máu như suối.
Thẩm Tinh Nam cười lớn ba tiếng, rồi lại quát lên một tiếng, hai tay vặn một cái, rắc rắc, hai thanh kiếm gãy đôi, Kiếm Si và Kiếm Mê mất đà té dúi ra phía sau, nhưng từ chui kiếm lại thò ra thêm một thanh trường kiếm mỏng manh đâm vào bụng Thẩm Tinh Nam.
Nhưng trong sát na này, Thẩm Tinh Nam đột nhiên biến mất.
Tách tách hai tiếng, hai mũi kiếm của Kiếm Si và Kiếm Mê đâm vào nhau, hai người đồng thời thối lui ra sau cả trượng, hạ người xuống thủ thế, xem ra rất căng thẳng.
… Thẩm Tinh Nam biến mất.
Kiếm Si và Kiếm Mê đều biết Thẩm Tinh Nam đã bị trọng thương, nhưng một con sư tử trọng thương còn đáng sợ hơn một con sư tử đang ngủ rất nhiều.
Thẩm Tinh Nam đột nhiên từ trên mái nhà lướt xuống như một con chim đại bàng.
Kiếm Mê vung kiếm phóng vọt lên.
Kiếm Si quát một tiếng, trầm người xỉa kiếm lên trên.
Trong khoảng sát na hai người đã bày xong kiếm trận, một trên một dưới, vây Thẩm Tinh Nam vào ở giữa.
Thẩm Tinh Nam vẩy tay phải, một thanh trường kiếm màu vàng mỏng manh như sợi tơ phóng vọt ra.
Thanh trường kiếm vừa rút ra, cả khoảng không tràn ngập như đốm ánh sáng như mưa sao, xung quanh vang lên tiếng kêu veo véo.
Kiếm Si, Kiếm Mê, một trên một dưới, những đốm tinh quang trong tay chớp loé không ngớt, lúc nhanh lúc chậm, lúc khoang lúc nhặt.
Ba người giao chiến với nhau bằng ba thanh kiếm, Kiếm Mê lúc nào cũng ở trên, Kiếm Si lúc nào cũng ở dưới.
Kiếm Si từ phía dưới tấn công lên Thẩm Tinh Nam.
Kiếm Mê từ phía trên dốc hết toàn lực tấn công xuống Thẩm Tinh Nam.
Họ đều biết rằng, nếu phen này họ không dồn Thẩm Tinh Nam vào chỗ chết được, họ chỉ có con đường mất mạng mà thôi.
Từ đầu đến cuối Thẩm Tinh Nam luôn ở giữa.
Kiếm Si Kiếm Mê đánh càng lúc càng gấp, thanh kiếm mỏng trong tay Thẩm Tinh Nam đánh càng lúc càng dữ.
Vãn Phi mở trố đôi mắt ra mà chẳng thấy ba người giao thủ như thế nào.
Chợt nghe một tiếng quát thật lớn, Kiếm Si bay ngược ra, lưng tán vào vách tường, vách tường đổ ập xuống, Kiếm Si cũng bật ra trở lại, bình một tiếng, va phải bậc đá, chẳng bò dậy nỗi nữa.
Thân người đang xoay gấp của Thẩm Tinh Nam từ từ ngừng lại.
Ánh tinh quang tắt hẳn.
Kiếm Mê thở hổn hển nói: “Phi Ngư kiếm pháp… danh đồn không ngoa!” y và Kiếm Si đã trúng mười bảy mười tám nhát kiếm, mắt, mũi, miệng, tứ chi đều trúng thương, tròng mắt trái của Kiếm Si suýt nữa đã lọt ra ngoài, mặt bê bết máu.
Còn Thẩm Tinh Nam vẫn chỉ bị thương ở trước ngực và sau vai, hai nơi đều có máu đỏ tươi.
Thẩm Tinh Nam thở dài, nói: “Lão Nhan, ngươi đã theo ta ba mươi năm rồi, tại sao không nói cho ta biết, ta có tệ bạc gì với ngươi không?”
Kiếm Si Nhan Vị Cải nói: “Không có!”
Thẩm Tinh Nam nói: “Ta có chuyện gì không công bằng với ngươi không?”
Kiếm Si thở hổn hển: “Không có!”
Thẩm Tinh Nam lại hỏi: “Ta sai ngươi canh giữ Lạc Thần Lĩnh, có phải ngươi cảm thấy thiệt thòi lắm không?”
Kiếm Si đáp ngay: “Không phải”.
Thẩm Tinh Nam lại hỏi: “Vậy có phải ngươi đã làm việc cho Phi Ngư Đường ba mươi năm mà chỉ được thăng lên đến lão đầu tử cho nên trong lòng thấy bất mãn không?”
Kiếm Si đáp ngay: “Không phải!”
Thẩm Tinh Nam nhìn y chăm chú, hỏi: “Hôm nay nếu chẳng phải ta tin ngươi, cũng đã không đến đây, càng không trúng mai phục, ta muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi làm thế?”
Kiếm Si nói: “Ba mươi năm qua, ngươi đối xử với ta không tệ. Ngươi xử sự xưa nay công bằng, canh giữ Lạc Thần Lĩnh là trách nhiệm quang vinh của đệ tử Phi Ngư Đường. Được thăng làm lão đầu tử cũng đã là niềm vinh quang cực cao, ta rất hài lòng những chuyện này”.
Y lại lắc đầu nói tiếp: “Nhưng hài lòng không có nghĩa là vui vẻ. Ngươi đối xử với ai cũng như nhau, ta theo ngươi ba mươi năm, ngoại trừ việc công, dù cho ngươi có đôi lúc quan tâm hỏi han, ta vẫn cứ sống như thường, vẫn cứ tận trung canh giữ, cứ như thế già đi, nhưng đối với ngươi mà nói, ta chỉ là một thành viên trong Phi Ngư Đường mà thôi, chẳng hề có gì đặc biệt, chẳng hề được ưu đãi…”
Y lau máu trên con mắt, nhìn Thẩm Tinh Nam với con mắt còn lại, rồi nói lớn: “Ai cũng biết ngươi là anh hùng trong chốn bạch đạo võ lâm, còn bọn ta thì sao? Có ai biết đến bọn ta? Hễ thiên hạ nhắc đến Phi Ngư Đường là nhắc đến ngươi, tất cả mọi quang vinh đều do ngươi hưởng hết, còn ta? Chẳng qua ta chỉ là một lão già canh giữ ở đây ba mươi năm mà thôi.”
Thẩm Tinh Nam vuốt râu, khẽ nói: “Phi Ngư Đường giữ gìn chính nghĩa cho giang hồ, Phi Ngư Đường là của mọi người chứ đâu phải là của một mình Thẩm mỗ!”
Kiếm Si nói lớn: “Ta cũng là người, kiếm pháp của ta hay, chuyện ngươi có thể làm, ta cũng làm được. Ta giết được ngươi, giết được trang chủ của Phi Ngư Đường Phi Ngư Sơn Trang là chuyện lớn rung chuyển thiên hạ”.
Thẩm Tinh Nam bùi ngùi nói: “Lão Nhan, ngươi theo ta ba mươi năm, ngươi chưa hề để cho ta biết ngươi có ý nghĩ như thế!”
Kiếm Mê chợt nói: “Không phải tại hắn, chính ta dạy hắn nghĩ như thế”.
Thẩm Tinh Nam quay sang nhìn Kiếm Mê, nói: “Là ngươi…”
Kiếm Mê lạnh lùng cười: “Đúng vậy. Ta mới là một trong tứ đại hộ pháp của Thiên Dục Thần Cung, ta vừa bước vào Phi Ngư Đường, nhờ Thiên Dục Cung trợ giúp sau lưng, đã làm được vài chuyện oanh oanh liệt liệt, được các ngươi tin tưởng, thăng ta làm lão đầu tử, canh giữ ở đây. Thật ra nhiệm vụ của ta chủ yếu là giết ngươi”.
Thẩm Tinh Nam thở dài: “Ta không nên phái lão Nhan đi cùng với ngươi”.
Kiếm Mê nói: “Đúng vậy. Lão Nhan thấy ta trẻ hơn lão 40 tuổi, đến sau mà được ngồi trên, cũng trở thành lão đầu tử, trong lòng đương nhiên có chút so đo, ta thuyết phục lão, lão đã trở thành đệ ngũ hộ pháp của Thiên Dục Thần Cung, được giao nhiệm vụ giống như ta”.
Thẩm Tinh Nam nói: “Nhưng ta đề bạt ngươi không phải là ý của riêng ta, mà là mọi người cùng quyết định, sau đó ta cũng không hối hận vì đã làm như vậy, làm như vậy là công bằng, bất luận là ai, nếu có thể giết được Cửu Tử Thượng Nhân Đăng Cửu Dương, lại giúp nạn dân của Cửu Giang lấy lại tiền cứu tế, đuổi Phi Sa cuồng ma Tiêu Tâm Tuý về Vân Cương, đánh lui Hà Đạo Lý, luận công ban thưởng, ta không thăng ngươi lên lão đầu tử, huynh đệ trong sơn trang khó phục”.
Kiếm Mê nói: “Ta phục, ta cũng chẳng phải là hạng vớ vẩn trong giang hồ, tuy không phải là lãnh tụ một phương, nhưng luận công ban thưởng cũng là hợp đạo lý. Có điều trong lòng ta vẫn thấy khó chịu. Hắc Đạo Khổng Minh Hà Đạo Lý là người tinh khôn nhất trong thiên hạ, chẳng có lý do gì thua trong tay ta, chính là hắn đã sắp xếp ta ở đây, hắn giả ý thua ta, có nghĩa là ta sẽ được các ngươi tin tưởng. Cửu Tử Thượng Nhân Đăng Cửu Dương đã chết giả chín lần, đương nhiên có thể chết ở lần thứ mười, có điều trước khi ta bộc lộ thân phận, hắn tạm thời không sống dậy, Phi Sa cuồng ma Tiêu Tâm Túy vốn có xích mích với Thiên Dục Cung, đuổi hắn về Vân Cương cũng là nhất cử lưỡng tiện, còn ngân lượng cho nạn dân đấy ư, muốn Phi Ngư Đường tin tưởng cần phải trả một cái giá, dẫu sao bọn ta cũng cướp về, cho lại bọn chúng thì đã sao…”
Y mỉm cười rồi nói tiếp: “Cho nên ta luôn thuận buồm xuôi gió” rồi y chỉ Kiếm Si nói: “Chính vì ta được thăng làm lão đầu tử nên trong lòng lão mới không phục, cho nên mới có chuyện hôm nay”.
Kiếm Si nói: “Bọn ta đã đợi cơ hội hôm nay rất lâu rồi, hiếm có dịp ngươi đến đây, mà lại đến một mình, bọn ta càng may hơn là bởi ngươi bối rối vì chuyện thần tướng Lý Bố Y xuất hiện trên giang hồ, không đề phòng bọn ta”.
Thẩm Tinh Nam trầm giọng nói: “Đúng, các ngươi đã chọn lựa đúng thời gian, địa điểm”.
Rồi ông ta cao giọng nói: “Nhưng với tình hình hiện nay của các ngươi, cũng chẳng có gì tốt lành”.
Kiếm Si nói: “Đúng, bọn ta bị thương rất nặng, nặng đến sắp chết, ngươi bị ám toán trước, đã trúng hai kiếm, bọn ta liên thủ với nhau tấn công ngươi, không hạ được ngươi đã vậy còn trúng đòn của ngươi”. Rồi y cười chua chát: “Nhưng ngươi đã trúng hai kiếm của ta, chất độc sẽ phát tát, ngươi lo chống lại bọn ta, không có cơ hội vận công chống độc, lát nữa đây chất độc sẽ hoành hành. Độc của độc thánh không dễ dàng giải được, ngươi có kéo dài thời gian cũng vô ích thôi”.
Nói đến đây, y nhìn Thẩm Tinh Nam với ánh mắt khiêu khích, lớn giọng nói: “Bọn ta bị thương rất nặng, nhưng ngươi chẳng thể nào nhúc nhích được, nếu ngươi giết được bọn ta thì đã giết từ lâu rồi, ta nói có đúng không?”
Thẩm Tinh Nam cười khổ nói: “Thì ra là chất độc của độc thánh Ôn Bệnh Học”.
Kiếm Mê lạnh lùng nói: “Thẩm Tinh Nam, ngươi chịu chết đi!”
Thẩm Tinh Nam cười nói: “Ta đã trúng độc, nhưng các ngươi đã bị thương bởi kiếm của ta, nên các ngươi cũng chẳng thể nào giết được ta”.
Kiếm Si và Kiếm Mê đưa mắt nhìn nhau, cả hai người nghĩ ngợi trong chốc lát, Kiếm Mê kịp cười ha hả, bọn ta đã bị thương, hắn cũng chẳng khá hơn, nhưng bọn ta còn có Hiêu Thần Nương, tên đồ đệ yêu quý của hắn làm sao kiềm chế được ả!
Nói đến đây, tiếng cười của hai người nghe rất thê thảm, bởi vì cả hai người đang nhịn đau mà cười, bởi vậy tiếng cười rất khó nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...