Sát Nhân Áo Dài Trắng

Mai Anh mở to mắt nhìn lên trần nhà. Vài phút sau, cái đồng hồ báo thức bênh cạnh kêu lên báo hiệu sáu giờ sáng. Cô ngồi dậy tắt báo thức, xếp vuông vức cái chăn đặt lên gối. Ánh mặt trời chìm đắm trong màn sương trắng đục, những ngọn thông như đưa tay đón nhận tia nắng len lỏi vào từng ngóc ngách. Khuôn mặt ngáy ngủ cố gắng gài khuy áo dài, chải chuốt mái tóc đen mượt. Mai Anh tươm tất bước xuống nhà, đôi mắt ánh lên sự hào hứng cho năm học mới bắt đầu. Ăn vội cái bánh kẹp với ly sữa, cô nhanh chân dắt chiếc xe đạp ra sân.

- Thưa mẹ con đi học!

Trên cái ghế dài ở phòng khách, bà Lan đang mơ màng xua tay cho qua chuyện. Cái bàn tròn đầy chai rượu rỗng, nhiều đến mức tràn xuống sàn nhà, nằm la liệt, đỏ thẫm và bốc mùi rượu nồng nặc. Bà đang nằm trên cái ghế dài lót đệm trắng cổ điển với khung gỗ gõ đỏ, các loại rượu đắt tiền lâu năm, cái thảm lót sàn từ da hổ quý hiếm. Tất cả những thứ xa xỉ lạnh ngắt không thể chữa lành trái tim vỡ nát hay hai cánh tay chằng chịt vết cắt của bà. Suy cho cùng, tiền bạc chỉ là vỏ bọc hoàn hảo che mờ mắt những con người ngoài kia, là lớp ngụy trang cho một gia đình tan vỡ.

Mai Anh đạp xe chậm rãi, hít thở cái khí trời trong vắt, hơi lạnh buốt cả hai tai đỏ ửng. Ngôi trường học dần lộ ra khỏi màn sương. Tiếng cười nói náo nhiệt của học sinh tựu trường, cô bán xôi nóng hổi trước cổng, bác lao công quét lá ngay gốc cây phượng. Đang mải mê với viễn cảnh ba năm học tuyệt vời thì một cô bạn chạy nhanh ra từ con hẻm gần đó làm Mai Anh mất tay lái.

- Á, bạn có sao không? – Cô gái hốt hoảng, cử chỉ nao núng, vụng về.


Mai Anh mở mắt trong cơn đau điếng người. Trước mặt là một cô bạn trong tà áo dài trắng ngà, mái tóc đen ngắn ngang vai đầy cá tính. Mặt cô trẻ trung, năng động được trang điểm kĩ càng, đôi mắt to đầy năng lượng, vui vẻ.

- À, mình không sao đâu – Mai Anh trả lời, xoa xoa cái đầu gối đang đau nhói

Cô mải nhặt sách vở đang vung vãi xung quanh, không để ý rằng đôi mắt bạn nữ đang nhìn cô chăm chú.

- Bạn xinh thật đó! Là mặt mộc sao? – Cô bạn mới vừa trầm trồ trước vẻ đẹp của Mai Anh, vừa dựng xe đạp lên giúp cô.

- Cảm ơn bạn! Do mình bị dị ứng với mỹ phẩm nên không sử dụng được son phấn gì hết, nhìn quê mùa lắm!

- Mình là Trúc Linh, mình học lớp 10D1 – Trúc Linh đưa tay đỡ Mai Anh đứng lên

- Trùng hợp quá, mình cũng học 10D1, mình tên là Mai Anh, rất vui được làm quen!

Mai Anh dắt xe đạp vào cổng trường, Trúc Linh ôm cặp đen đi bên cạnh. Nếu nói Mai Anh xinh đẹp kiều diễm, Trúc Linh cũng chẳng thua kém gì cả. Cô mang một nét đẹp thư sinh trong sáng, nhưng đầy mạnh mẽ, nhiệt huyết cháy bỏng trong đôi mắt. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, không để ý tất cả mọi người xung quanh đang say mê trước vẻ đẹp của cả hai. Hai người nhanh chóng trở nên thân thiết, trở thành cặp nữ sinh nổi tiếng "tài sắc vẹn toàn" của trường. Nhưng vẫn còn một rào chắn vô hình ngăn cách giữa Mai Anh và Trúc Linh mang tên "địa vị xã hội"


Mai Anh đứng nhất khối với số điểm 10/10 tuyệt đối, Trúc Linh đứng nhì với 9.9/10 gần như tuyệt đối. Cách biệt 0.1 chẳng ai để tâm lại là cái gai trong mắt Trúc Linh. Dù Trúc Linh cố gắng đến thế nào vẫn luôn thua thiệt Mai Anh một bậc. Trong thâm tâm cô không nghĩ mình giỏi hơn trăm người, cô chỉ biết mình tệ hơn một người. Những suy nghĩ tiêu cực đó cứ quẩn quanh trong đầu Trúc Linh ngày một lớn dần, đợi chờ một thời cơ nào đó chính cô cũng không hiểu nổi. Ngồi trên chiếc ghế đá trong khuôn viên trường bao phủ bóng mát của tán cây phượng, Trúc Linh bần thần trong mớ suy nghĩ không lối thoát cho đến khi giọng nói của Mai Anh kéo cô về thực tại.

- Linh, bà bị gì mà ngồi thừ người ra vậy? – Mai Anh lo lắng hỏi, trên tay là mấy trái trứng cá đang cắn dỡ, tiện tay cô đút cho Trúc Linh

- Gì vậy trời, bà lụm đâu mấy trái này vậy? – Trúc Linh phủi làm trái trứng cá văng xuống đất..

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Tam Giới |||||

- Nãy leo cây hái cho bà ăn nè, cái cây trứng cá sau căn tin trường đó! – Mai Anh vừa nói vừa nhai nhóp nhép mấy trái trứng cá to to chấm cùng với muối ớt lấy của cô bán căn tin – Mà nãy nghĩ gì mà đờ người ra vậy?


- Ờ, cũng không có gì. Mà bà tính học xong cấp ba làm gì? – Trúc Linh đổi chủ đề để quên đi cái cảm giác tiêu cực ban nãy.

- Chắc tui sinh sống ở đây luôn, làm giáo viên hay làm vườn gì đó, cảm giác bình yên, đủ nuôi sống bản thân, cũng không nhiều áp lực hay ganh đua với ai hết.

- Ew.. Sống ở cái nơi âm u lạnh lẽo này á? Bà vừa xinh vừa giỏi sau không lên thành phố lớn lập nghiệp mà chôn vùi tuổi xuân ở nơi khỉ ho cò gáy nà-..

Đang nói chưa dứt câu, cái cảm giác tệ hại khi nãy lại ùa đến, bủa vây tâm trí Trúc Linh. Cô luôn muốn trở thành một diễn viên chuyên nghiệp, muốn tham gia vào giới giải trí đầy cạm bẫy để sống trong sự giàu sang, hoa lệ của chốn đô thành, chứ không phải chết dí ở cái nơi "khỉ ho cò gáy" này, mắc kẹt với người mẹ già khốn khổ đan len sống qua ngày. Nhưng cái Mai Anh có được, cô lại không có được. Tiền bạc, quan hệ cô đều không có. Thử nghĩ nếu Mai Anh muốn làm diễn viên xem? Mai Anh hô một tiếng, ba mẹ cô sẵn sàng mạnh tay vung tiền cùng các mối quan hệ làm ăn sâu rộng, dễ dàng đưa cô một bước trở thành ngôi sao hạng A trong giới giải trí. Càng nghĩ, Trúc Linh càng đố kị. Cô mặc định tất cả mọi người trong trường đều xem thường cô, họ chỉ coi cô như cái bóng của Mai Anh, những ánh mắt ngưỡng mộ trong mắt cô là sự phán xét, sỉ nhục vì cô là kẻ thua cuộc. Cô luôn nghĩ cái khoảng cách 0.1 ấy chính là do mẹ cô không đủ giàu có để cô có một môi trường học tập tốt hơn. Sự ganh ghét, đố kị bào mòn tâm trí cô như dịch bệnh không thuốc chữa. Không có được thì đạp đổ, cô có chết cũng phải lôi Mai Anh xuống dưới chân mình. Đâm mạnh con dao rọc giấy vào khuôn mặt Mai Anh trong tấm hình trên bàn học đến nát vụn, Trúc Linh cười man dại như kẻ điên mất trí. Đạp đổ Mai Anh "liễu yếu đào tơ" dễ như trở bàn tay, vai diễn "bạn thân" có lẽ hạ màn được rồi.

Có một điều Trúc Linh không biết, Mai Anh chính xác là một kẻ tâm thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận