Sát Ly


"Vạn Hoa sao? Đúng là một cái tên mới mẻ" Vạn Phúc xoa xoa cằm
Phương Hà gật đầu, cười đưa tay định vuốt lại tóc cho Vạn Hoa lại bị nó bước lui một bước tránh đi, bàn tay của Phương Hà trống rỗng chạm vào không khí cũng không chần chừ mà nhanh chóng thu lại, Phương Hà cũng chỉ cười rồi nhìn Vạn Phúc, nói:
"Tóc rối rồi, vuốt thẳng lại đi..."
Vạn Hoa bị lời nói của Phương Hà làm cho có chút ngại ngùng, phải rồi, đây đâu phải kiếp trước, người trước mắt này Linh Chủng vỡ nát vừa mới chữa lành làm sao có khả năng một cái chạm liền khiến đầu nó nổ tung được chứ, là nó quá đa nghi...lỡ như khiến người kia nghi ngờ thì không hay chút nào.

Thế là nó liền nghe lời, đưa tay vuốt thẳng lại tóc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phương Hà...
Linh Chủng vỡ nát...kiếp trước y vẫn hoàn toàn khỏe mạnh mà.

Thậm chí lúc ở khu chợ đổ nát chốn nhân gian đó thì tên tuổi của y đã vang dội lắm rồi, nhưng tại sao bây giờ lại như một tên tiểu tốt vô danh, thậm chí còn phải che dấu danh tính...âm thầm tu luyện lại từ đầu...
Là kẻ nào...!dám làm hại ngươi?
Tim Vạn Hoa chợt nhói lên một chút, nó nhíu mày xoa xoa lồng ngực nhưng lại chẳng có gì nữa, dường như chỉ nhói một chút liền tan biến, đôi khi trái tim con người cũng thật kì lạ...không phải sao.
"Tên hay lắm" Giọng nói của Phương Hà cắt đứt nội tâm đang suy nghĩ của Vạn Hoa, nó nhìn Phương Hà bàn tay còn chưa thả lỏng lại bất tri bất giác đưa tay lên xoa nhẹ bên ngực trái, lạ thật, không còn nhói nữa...nhưng cảm giác cứ cuộn thắt khó chịu, có thứ gì đó bị nhồi vào bên trong lại bị máu thịt mạnh mẽ đè ép xuống, đây là cảm giác đã chạy theo nó mấy trăm năm, cho đến kiếp này vẫn như vậy, khó chịu, nghẹn tức, muốn vỡ ra nhưng không biết làm thế nào khi máu thịt đầm đìa xuất hiện, lỡ như không khâu lại được...thì ai giúp nó đây...
Ai giúp Vạn Hoa đây...
Tay áo chấm đất thêu hoa hải đường nhẹ bay lên như lông vũ vuốt qua tim Vạn Hoa, ngón tay thon dài có vết chai do năm tháng dài cầm kiếm, ngón tay cong một cái liền đánh bật đi cảm giác nghẹn ứ trong lòng Vạn Hoa...

Tại sao lại là Sát Ly, tại sao lại là y, tại sao không phải là sư huynh...Mộc Liên của hắn...tại sao??
"Ngươi sao vậy...ta đã nói gì không đúng sao?...Thế thì cho ta xin lỗi..." Phương Hà thấy Vạn Hoa có chút không ổn liền lo lắng hỏi nó...
Đừng xin lỗi...đừng nói xin lỗi với ta...
Ngươi...sư tôn...
Ngươi...không xứng đâu!
Trong lúc không khí đang ngày một căng thẳng lên thì...
“Hay cái rắm ấy!”
Phương Hà giật mình vì âm thanh phát ra đột ngột sau lưng mình, thầm nghĩ sao nó lại quen thế nhỉ, vừa quay đầu liền nhìn thấy nhân vật ông tổ trong làng khẩu nghiệp của Thành Kiếm môn-cặp đôi Thủy Hỏa…
Hai nhóc này tới làm gì…định xem Vạn Phúc và Mặc Nhật Nguyên xé quần nhau nữa à,… cái loại đam mê nghiệt ngã gì vậy…
Thủy Hỏa trưng ra cái mặt khó chịu nhìn vào Phương Hà và Vạn Hoa, hừ hừ vài tiếng lại đồng loạt đá mấy viên sỏi dưới chân, lại dẫm dẫm cỏ, Phương Hà cảm thấy chúng chắc phải có thâm thù đại hận gì với nơi này lắm nhỉ, vừa tới đã không ngừng phát tiết thế này mà.
“Hai nhóc đến làm gì vậy” Phương Hà cảm thấy hai đứa nhóc này sắp đi lấy dầu hỏa đốt trụi chỗ này đến nơi rồi liền lên tiếng cắt đứt cuộc “thảm sát” của hai đứa.
Ai mà ngờ hai ông tổ này vừa nghe xong càng tức giận hơn, càng ra sức dậm chân xuống mặt đất, thậm chí khiến người ta có ảo giác chúng sắp thở ra khói từ mũi…không them trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ la làng lên:
“M* nó chứ, đang yên đang lành làm linh đồng trông cửa cho Thiên Cơ trưởng lão rồi tự dưng bị điều tới cái xó ổ chuột nát như giẻ rách này làm tiểu đồng cho một đứa con trai ẻo lả có cái mặt đẹp hơn cả gái” Hỏa trợn ngược mắt lên suýt chút dọa Vạn Phúc và Phương Hà sợ hú hồn, thầm nghĩ trên đời còn có dạng tức giận đến mức này cũng thật mới lạ.
Thủy tiếp lời Hỏa, cục súc chẳng thua gì nhau: “M* nó, còn không phải lão già dê Thành Chu Diễm ban đêm thủ thỉ tâm tình nói lời đường mật dụ dỗ Thiên Cơ trưởng lão sao, ta phải thiến lão mới được, để thế này có ngày chúng ta xuống làm chân quét lá đa ở cổng mất!!!!!”

Phương Hà nằm không cũng trúng đạn, tự dưng bị nói là đồ ẻo lả mặt đẹp hơn con gái, cậu xoa xoa mặt mình thầm nghĩ cũng đâu khác gì kiếp trước đâu nhỉ, chỉ là có chút đẹp hơn thôi mà…làm gì căng…
Cậu cũng không có ý định nổi giận với con nít, mặc dù hai đứa nhóc này có lẽ sống lâu không thua gì Vạn Phúc nhưng mà dù sao bề ngoài nhìn vào cũng chỉ là đứa nhóc bảy tám tuổi nói chuyện cục súc mà thôi, thế nên Phương Hà quyết định bỏ qua chỉ cười bất đắc dĩ nhìn trời cảm thán, khuya rồi còn không cho người ta đi ngủ, rồi tính đứng đây làm ầm cả đêm luôn hay sao vậy trời…
Cùng với Phương Hà, Mặc Nhật Nguyên đưa mắt nhìn nhau với Vạn Phúc rồi cũng đồng loạt thở dài, xem ra khả năng đứng đây cả đêm là rất lớn rồi…thân làm người lớn không thể để Thủy Hỏa ở ngoài này một mình được đúng không…
Nhưng trái ngược với ba người bọn họ, Vạn Hoa lại có vẻ không nhịn được, kiếp trước nó cũng ăn không ít trái đắng từ hai đứa nhóc này, lúc nó mười tám tuổi lần đầu bái nhập vào dưới trướng Sát Ly thì hai đứa Thủy Hỏa này đã làm tiểu đồng cho y cũng được một thời gian rồi, quả thật đây là hai đối tượng đáng gờm nhất hắn từng gặp…công phu chửi bậy đỉnh cao ăn đứt mấy bà chị bán cá lâu năm ngoài chợ, hầu như không có từ gì Thủy Hỏa không thể phun ra, từ châm ngôn chân lý cho đến thô thiển tục tiểu, mắng người đến mức hoa trôi nước chảy, thành nhạc thành thơ…
Có những lần hắn làm biếng bị Thủy Hỏa bắt gặp liền được hưởng một tràn ‘tinh hoa’ như mưa như bão trút xuống, kinh hãi đến mức thiếu niên ngây thơ Vạn Hoa bị dọa cho đêm về nằm gặp ác mộng…
Bắt đầu từ đó, hai đứa nhóc này lấy việc mắng nó làm niềm vui, buồn cũng mắng, vui cũng mắng, tình cờ đi ngang thấy nó cũng mắng, dần dà,…Vạn Hoa cũng học theo hai đứa, trình độ có thể đứng cãi tay ba với hai nhóc này, gần như là cao thủ…cho đến khi bị Sát Ly bắt gặp nó đang mắng hai chữ ‘ch* chết’ mới xanh mặt lôi nó ra quất cho một trận…
Nghĩ đến lại tức, nhìn Phương Hà cười bất đắc dĩ nhìn Thuỷ Hỏa lại nhớ năm đó mình bị đánh cho gặp ảo giác mình về với đất mẹ thì một ngọn lửa không tên bốc lên trong đầu Vạn Hoa…
Ta đệt chết ngươi chứ Sát Ly, ngươi dám đối xử với chúng như vậy, lại còn dám đánh ta…
Thế là tà hỏa chiếm tâm trí, Vạn Hoa lần này không chơi trò cào người nữa, mà trực tiếp cầm đèn lồng trên tay lên, tháo đèn xuống đặt dưới đất, bản thân thì cầm cây gậy gỗ dùng để treo đèn lồng trực tiếp quất vào mặt của Thủy Hỏa...
Ối trời ơi, thiếu niên anh hùng đây rồi...
"Ta đệt chết đứa nào dám ăn gan hùm mật gấu thế hả?!"
Vạn Hoa cầm gậy thở hồng hộc nhìn đứa nhóc đang ôm mặt hét ầm lên, hình như là Thủy thì phải...thế là vác gậy quất vài phát vào mông nó nữa...
"Ối ối! Thằng chó đệt, ngươi dám đánh ta á!!"
Hỏa nhìn Thủy bị đánh liền nhịn tức không được, định bụng đứng dậy cho Vạn Hoa một bài học thì bị Vạn Hoa ngáng chân cho ngã sấp mặt xuống lần nữa, mông bị quất cho vài gậy khiến Hỏa đau đến mức kêu la oai oái...

Tiếng gió vang lên vun vút, tiếng chan chát khi thịt bị gậy đánh, tiếng trẻ em khóc thét, một màng ngược đãi trẻ em đi vào lòng người, đáng giá được ghi vào sổ sách xuất hiện trước mắt ba người đang đứng đơ mặt bên cạnh, họ tự xưng là người lớn nhưng không dám nhích một bước tới ngăn cảng,...thôi đi, bọn họ đâu muốn bị đánh lây đâu, nhìn đi, hùng hài từ Vạn Hoa kia đánh đến mức sướng rơn cả người tay không dừng được luôn kìa trời...
Khác gì tú bà phạt thiếu nữ mới bị bán vào thanh lâu đang có ý chạy trốn đâu...
...So sánh này cứ thấy sai sai..?
...
Một hồi gà bay chó sủa đến cuối cùng mới yên chuyện, Phương Hà sắp xếp cho Vạn Hoa ngủ ở gian phòng kế bên cạnh mình, còn Thủy Hỏa thì đến gian phòng cạnh Mặc Nhật Nguyên, ban đầu Phương Hà còn định cho ba đứa ở chung phòng nhưng sợ lại xảy ra tình cảnh 'tú bà và thiếu nữ' như lúc nãy thế là đành phải nhờ Mặc Nhật Nguyên...
...Sáng hôm sau, Phương Hà buổi sáng gà còn chưa gáy đã phải lết xác đến điện chưởng môn để 'học kèm'...vâng, chính là học kèm theo nghĩa đen không thêm không bớt, gần hai mươi năm danh xưng học bá luôn đeo bên người bây giờ đã bị hai chữ 'học kèm' đánh cho bay màu một nửa...
Nhưng Phương Hà thân là một học bá ở thời công nghệ hiện đại bị tụt level xuống thành học sinh mất căn bản ở giới tu chân rất quyết tâm quyết định phải cày lại level học bá để lần nữa không thẹn với bộ óc IQ cao của mình.
Kết quả là sau buổi sáng đó Phương Hà càng thêm hăng hái, mức độ 'hiếu học' khiến giáo viên Thiên Cơ ớn lạnh mong mạn, cái skill giảng một hỏi mười của Phương Hà khiến nàng phải đau đầu cực kỳ, chẳng biết cậu lấy đâu ra những câu hỏi kỳ lạ kiểu như: Nếu nàng dạy về linh khí được sinh ra từ trời đất thì Phương Hà lại hỏi nếu trời đất không sinh linh khí nữa thì có thể dùng thứ gì để thay thế, hay là giả sử con người hấp thụ linh khí từ trời đất thì sau này chết đi linh khí trên người họ có tan ra rồi bị người sau hấp thụ lại...
Bây giờ Thiên Cơ nói về các dạng Linh Chủng, Linh Chủng có hai loại là thể thuộc tính va thể biến hóa, thuộc tính thì dễ dàng nhận biết và rất phổ thông trong giới :Kim Lôi Phong Mộc Thủy Hỏa Thổ sáu thuộc tính Phương Hà đã biết, còn dạng biến hóa chính là thể Linh Chủng cao cấp hiếm gặp.

Tùy theo mức độ mạnh yếu của chủ nhân để thể hiện ra hình dáng và kĩ năng mà chủ sở hữu muốn, ví dụ như cấp Địa Nhân thì chỉ có thể biến hóa thanh kiếm, cái bua, con dao,...!nói cách khác chính là chỉ biến ra được những thứ giới hạn trong sự cho phép chả Linh Chủng.
Nhưng lên cấp Nhập Thế liền có thể biến thành một cây đao hoặc ngọn giáo,..

có sức sát thương hơn Địa Tiên.

Cứ tăng dần như vậy, cho đến cấp Linh Nhập trở đi liền có thể tạo ra sinh vật sống, như Linh Thú chẳng hạn vậy là vừa có Linh Thú khế ước lại vừa có Linh Thú do Linh Chủng tạo ra, sức sát thương gấp đôi...!Và bước ngoặt của loại Linh Chủng dạng biến hóa thì cũng chỉ thể hiện rõ ở cấp Linh Nhập, càng mạnh lên thì Linh Chủng càng tạo ra được nhiều thể biến hóa hơn...
Nhưng giống như thể thuộc tính lấy Lôi và Hỏa làm hai thuộc tính mạnh nhất thì đương nhiên thể biến hóa cùng có thể this thể that, thể.


this thì đã nói ở trên còn thể that chính là thể theo như Phương Hà nghe được từ Thiên Cơ rồi tự mình dùng từ ngữ cho dễ nhớ chính là: Con ông cháu cha!
Mạnh! Không bị giới hạn hình dáng bởi cấp bậc, chỉ bị giới hạn độ mạnh yếu.

Người tu tiên gọi loại Linh Chủng này chính là Thiên Linh Chủng...
Ví dụ, Địa Tiên ở thể biến hóa bình thường chính là chỉ có thể hóa ra con dao hay cây kiếm, nhưng hàng Thiên Linh Chủng thì khác, có thể hóa ra mũi giáo, cái giường, tòa nhà dễ dàng nhưng chỉ đáng tiếc không thể phát huy hoàn toàn tác dụng của cây giáo hay cái giường, chỉ đơn giản là mạnh hơn thể bình thường về độ bền, độ sắc bén và lực sát thương cả con phố.
"Thế ngài nghĩ Linh Chủng của tôi là thể gì?" Phương Hà tò mò nhìn Thiên Cơ, mặc dù biết sau khi bước vào hậu kỳ của Địa Nhân mới có thể kiểm tra Linh Chủng nhưng cậu vẫn rất muốn hỏi Thiên Cơ-người đoán mộng xem thử thế nào.
Quả nhiên, Thiên Cơ trả lời không thèm chớp mắt:"Thiên Linh Chủng"
Phương Hà cắn bút lông, hứng thú nói:"Tại sao ngài lại nghĩ vậy thế ạ?"
Thiên Cơ kiêu ngạo vắt chéo chân, đầu ngẩng cao như con khổng tước kiêu ngạo nhìn xuống con chim cút Phương Hà, nói:
"Linh Chủng yêu cầu vật chữa trị là Thiên Nhãn mà còn không phải là Thiên Linh Chủng thì cứ chờ nằm lên bàn mổ ra đập nát rồi nhét vào lại được rồi"
Bút trong miệng Phương Hà rớt xuống, cậu sợ run người nuốt nước bọt nhìn Thiên Cơ, có cảm giác tự đạo hố chôn mình trỗi lên trong lòng...
"N..nếu là dạng bình thường thì sao..."
Thiên Cơ nhếch mép cười tà mị:"Như ta đã nói đấy"
Phương Hà:"...."Thôi toang rồi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui