Sát Long Hệ Thống
“Du hồng ,tôi sẽ cố gắng cầm chân hắn còn cô dùng hết sức đánh thắng cô gái kia ,sau đó sẽ vây công hắn ,cô thấy như thế được không?''
hắn vừa kéo Du hồng lên đài vừa mở miệng hỏi nhỏ.
“ Cái này...cũng được nhưng ..nếu hắn đánh thắng ngươi sau đó vây công ta thì sao?''
Du hồng do dự đáp.
“cái này thì cô không cần lo ... cô xem trên tay của cô...chỉ cần nó không rách thì tôi sẽ không thua...cô tin ta được chứ.”
hắn vừa nói vừa đem một lá phù dán lên trên tay của Du hồng.
“được ...ta tin ngươi.”
Du hồng nhìn tấm phù sau đó tin tưởng nói.
“vậy thì chuẩn bị,chiến thôi.”
nói xong thì hắn vọt thẳng đến nam tử mặc áo màu lam,Du hồng theo hắn vọt đến
“vũ trang phù..hiển”
hắn rút tấm phù màu đen ra,nói.
“keng...keng..keng.”
hai kiếm không ngừng va chạm không ngừng phát ra âm thanh .
“Ta tên Trần Minh...Tên thật của ngươi là Tiểu Trần.... hay “Ngao Trần” vậy.”
Trần Minh bắt đầu “chơi bẩn“.
“Tại sao ta phải trả lời ngươi nhỉ...chiêu này đối với ta vô dụng... muốn chơi thì kiếm người khác a”
Hắn chỉ cười sau đó nói.
“Chết đến nơi còn già mồm..kong.”
Trần Minh bắt đầu tăng tốc độ trận chiến một kiếm lại một kiếm xông thẳng đến Ngao Trần.
“hộc..muốn chơi thì ta chiều thôi..”
máu bắt đầu từ khéo miệng hắn chảy xuống nhưng hắn chỉ cười sau đó lau vết máu đó đi
hai đầu bắt đầu trận chiến “long trời lở đất”, đấu đài bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt rồi ngày càng mở rộng ra.
“ bành ....một chiêu quyết định đi.”
Trần Minh một lần nữa xuất hiện chỉ là hắn có chút chật vật , áo hắn thì rách nát hơn nữa , kiếm của hắn thì bắt đầu có vết nứt vỡ ngoài ra trên người còn có hơn chục nhát kiếm máu không ngừng từ vết thương chảy ra.
“ một chiêu à...thích thì nhích thôi.”
Ngao Trần cũng lần nữa xuất hiện , áo của hắn đã rách hoàn toàn để lộ cả hình xăm sau lưng của mình, đương nhiên hắn cũng nhận được một số nhát kiếm từ kiếm của Trần Minh.
“yaaaa...Bắc Minh Trảm.”
Trần Minh lao tới thân kiếm của hắn sáng lên đến cực điểm , hắn hét to lên.
“Phong lôi ám ảnh thân pháp ...”
hắn dùng thân pháp tạo ra một phân thân còn hắn lợi dụng lúc bụi mù chưa tan hết lập tức biến mất.
“bụt..”
kiếm của Trần Minh và kiếm của hắn va chạm à không là kiếm của phân thân thì đúng hơn , đương nhiên là phân thân của hắn biến mất.
“sát long lôi toản...Ngươi tin người quá đấy.”
Ngao Trần đem quả cầu màu đỏ ấn thẳng nó vào lưng của Trần Minh đem Trần Minh đóng dấu ngay trên tường.
Lúc này thì Du hồng cũng thành công đem vị nữ tử đó đánh bất tỉnh nhân sự, tuy khá chật vật nhưng vẫn đỡ hơn hắn rất nhiều.
“bộp...bộp..”
tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
“Quá mỹ vị....chúc mừng hai người các ngươi thắng rồi ..nói ra điều kiện của các ngươi đi.”
Arima đứng trên vương tọa mở miệng khen.
“Ta muốn cây đàn ở trong đó...”
hắn vừa nói vừa chỉ về hướng phòng “khảo nghiệm”, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
“Cái này ....thì ta không chắc chắn...Mục lão người nói đi.”
Arima mỉm cười nói sau đó nhìn về phía của Mục lão.
“Ngươi muốn nó cũng được nhưng đáp ứng ta hai điều kiện... được chứ?”
Mục lão đứng dậy , không khí bắt đầu lâm vào trầm mặc.
“xin mời Mục Lão nói ra hai điều kiện...”
Hắn mặt không đổi sắc , nói.
“Tốt..Rất tốt...được thôi...điều kiện thứ nhất của ta là đàn lại “Chiêu hồn khúc” cho ta nghe ..còn điều kiện thứ hai thì ta sẽ nói sau khi ngươi thực hiện điều thứ nhất...phóc.”
Mục lão nói ''tốt' đến hai lần cũng đủ hắn ngạo thị quần hùng rồi, nói xong thì một cây đàn màu đen tuyền tỏa ra khí tức cổ lão bay thẳng về phía hắn.
“đa tạ Mục lão...”
hắn nắm lấy thân đàn ngồi xuống đem đàn đặt ở giữa đầu gối,mỉm cười nói sau đó nhắm mắt lại,đặt bàn tay của mình lên bắt đầu đàn:
“ting....tưng...tang...”
những âm thanh sâu lắng bắt đầu vang lên.
“...tinh.”
nốt nhạc cuối cùng được ngân vang.
“bốp...bốp...bốp..”
nếu lần trước chỉ có Arima vỗ tay thì lần này là toàn bộ người ở đây đều vỗ tay tất nhiên trừ hắn và năm vị cường giả bí ẩn kia.
“Đây là lần đầu tiên ta nghe được bài này hoàn hảo mà không phải từ Mục Lão đánh đàn cả..”
“Xem ra Mục Lão có truyền nhân rồi....”
những âm thanh không ngừng vang...
“Mời Mục lão ..nói ra điều kiện thứ hai.”
hắn bỏ qua tất cả lời bàn tán ,nhìn về phía Mục lão , nói.
“Điều kiện thứ hai...rất đơn giản trở thành đệ tử của lão phu...ngươi chấp nhận không?''
Trên khuôn mặt già nua của Mục lão bắt đầu xuất hiện một nụ cười hiếm gặp không sai là lão đang mỉm cười nhìn về phía Ngao Trần ,nói
“Con...không đồng ý.”
Trên mặt hắn xuất hiện một nét suy tư, sau đó hắn đắng đo nói.
“Hííiii...”
không ít người ở đây cảm thấy sắp có chuyện kinh khủng sắp xảy ra.
“Vì sao?...ngươi lại không đồng ý.”
Mục lão vẫn mỉm cười nói nhưng ai ở đây bắt đầu cảm thấy áp lực đang tăng lên.
“Tại vì ...con là.... yêu...yêu tộc...”
Hắn biết yêu tộc là đồng minh của nhân tộc thì hắn vẫn sẽ che giấu thân phận của mình nhưng lúc nãy Trần Minh biết tên thật của hắn , chẳng lẽ Trần Minh biết mà mấy vị thiên tướng ở đây lại không biết,không khó để tra ra thân phận của hắn nên hắn còn cách thành thật trả lời không phải trả lời mà hắn òa lên khóc.
“Hắn..và tên kia ...quả thật...quá giống nhau..”
không ít người ở đây thốt lên.
“hahaha...lần trước là yêu tộc ... ba mươi năm trôi qua...lần này lại là một yêu tộc...lần này ta mặc kệ...con từ nay sẽ là đệ tử của ta.”
Mục lão cười nhưng so với khóc còn muốn thảm.
“Mục lão...chuyện này ..e là...”
Arima đứng trên nhìn xuống Mục lão nhỏ giọng nói.
“Hắn dám không cho sao...lần trước thì có thể...nhưng lần này thì...nằm mơ.”
Sát khí từ Mục lão bắt đầu tỏa ra, sát khí so với Arima dày hơn cả trăm lần làm cho không ít người kinh hoảng.
“Mục lão..ngài làm gì vậy ..ngài mau thu sát khí lại đi...có người chết bây giờ.”
Arima hoảng hốt, nói.
“phải đấy sư phụ ..người thu sát khí lại đi....con thì không sao nhưng ba người họ thì..”
Hắn không hề bị ảnh hưởng từ sát khí của Mục lão, vừa nhìn Mục lão vừa chỉ ba người Du hồng , Trần Minh và vị nử tử đang sắc mặt xanh đi không còn chút máu ,nói.
“ngươi không bị gì cả sao..”
mọi người mười miệng một lời nói.
“Không..sư phụ người mau thu sát khí lại đi.”
Hắn mỉm cười nói.
“hahaha...lần này ta có đệ tử rồi...hahaha...Arima ngươi nói với hắn nếu ngăn cản ta thì từ nay không cần gặp mặt nhau nữa.”
Trên mặt Mục lão hiện lên vẻ hài lòng , cười to nhìn Arima nói.
Số từ: 1517
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...