Saron, Trái Tim Của Quỷ


Những sự mất tích bí ẩn
-“Tôi nghĩ là chúng ta nên ra ngoài để khuây khỏa đầu óc đi đã! Cứ rúc ở trong nhà làm tôi chán chết rồi đây”-Bích Lâm dẩu môi, níu níu vạt áo Jen nũng nịu. Jen khổ sở ôm đầu, cậu đúng là có hơi đào hoa một tí, hơi lăng nhăng một tẹo, nhưng tự dưng lòi ra một “ vị hôn thê” trời đánh rắc rối, bám cậu như sam làm Jen cảm thấy ngột ngạt đến kinh hãi.Liếc sang Khả Lợi, ánh mắt cô đang tóe lửa nhìn xuống nơi bàn tay Lâm ung dung gác trên tay Jen, đầu bốc khói. Jen ôm mặt như muốn khóc, nhìn sang Khả Lợi. rồi lại nhìn Bích Lâm, rồi nhìn nó
-“Saron..Cứu anh với..”
Nó im lặng, bỏ ngoài tai những náo động của bộ ba rắc rối, mắt không ngừng dán vào bản đồ, não không ngừng hoạt động. Miệng lẩm bẩm linh tinh –“Có nơi như thế này thật sao?”
Hoàng hôn buông xuống, mọi người ai về chổ nấy, chờ ngày về đất liền như hươu mong cỏ. Ngày tháng sống với bản đồ rắc rối này còn dài dài, ai nấy đều tự vận công, tập trung chất xám mà suy nghĩ. Âm thanh bên ngoài lại huyên náo cả một vùng, đôi mắt Saron vừa nhắm khẽ vì mệt mỏi lại phải mở ra. Cánh cửa bật tung, Bảo lạnh lùng quát
-“Các người làm gì thế? Có thấy là phiền lắm không?”
Giọng nói của Âu Dương Lạc trở nên khàn khạc, ông mấp máy trong sợ hãi
-“Vũ Ảnh biến mất rồi”
-“Tiệp Di nhà tôi.. cũng đã mất tích!”
Bọn họ lần lượt lên tiếng, nói trong lo sợ, hướng vào phía trong không ngừng tha thiết cầu xin. Bên trong, nó nhìn mọi người một cách bàng hoàng. Nội trong một đêm mà tất cả 3 người cùng biến mất một lúc. Những ánh mắt lo sợ bắt đầu phát ra. Tiếng bàn tán lung tung lại xôn xao cả một khán phòng
-“Tại sao họ lại biến mất? Họ biến mất vào lúc nào?”-Quân Hạo bỏ quyển kinh thư xuống bàn, giọng trở nên nghiêm trọng
-“Tối qua! Khi Tiệp Di bảo lên rừng đốn củi đã mất tích ngay sau đó. Tới sáng cũng không thấy về. Thường ngày, anh ấy chỉ đến rìa cánh rừng để lấy củi, độ 3-4 tiếng đã về nhà rồi…”-người thân Tiệp Di kể lại trong lo sợ
-“Còn Vũ Ảnh?”
-“Vũ Ảnh thực ra là anh họ của Tiệp Di, vì mẹ cậu ấy lo lắng, sốt ruột mới chạy sang nhờ Vũ Ảnh lên núi tìm..!! Ai ngờ…con tôi một đi không trở lại..”
Hắn nhìn sang nó bán tính bán nghi. Không khí trong phòng trùng xuống, tiếng con lắc đồng hồ tích tắc kêu, một mình ngự trị vùng không gian lặng như tờ, dáo giác cũng chỉ có tiếng thở đều đều, sợ hãi, tiếng tim đập dồn dập như muốn văng ra khỏi lồng ngực của ngư dân. Chung quanh gần như bị ngọn lửa của lo âu thiêu đốt. Khả Lợi mếu máo
-“Saron..Em..Em sợ lắm….”
Nó nhìn cô, rồi nhìn sang mọi người

-“Dẫn tôi đến nơi Tiệp Di và Vũ Ảnh mất tích!”
****
Nó và Minh Nhật kinh ngạc nhìn nhau khi trước mặt họ chính là cánh rừng thủy tiên nơi nó tìm Diệp Thảo. Được dốc hiểm trở, thú rừng hoang dã, độc tính khó lường. Nơi đây một khi đã lọt vào thì hoàng toàn không có lối ra.!
-“Bây giờ chúng ta chia nhau ra tìm!”-Bích Lâm sắn tay áo, lao vun vút vào bên trong trước cặp mắt hãi hùng của dân làng –“Không được!”-Đó là tiếng đồng thanh la lên từ phía mọi người có mặt ở đây.! Cô ngơ ngác nhìn nó như chưa hiểu
-“Nơi này…vốn không có lồi sống!”-Nó chậm rãi nói, âm thanh phát ra đều nhẹ nhưng hàm ý bên trong khiến người khác lạnh sống lưng.
-“Các người có chắc là Tiệp Di và Vũ Ảnh đến đây chứ?”-Bảo nghiêm trọng hỏi
Ngư dân gật đầu xác thực, ai nấy đều cố nhìn vào bên trong cánh rừng âm u, tiếng muỗi vo ve, ếch nhái kêu râm rang cũng đủ làm không khí thêm mùi tang tóc.
-“Nhìn kìa…!”-Cristy vừa nói vừa cuối nhặt một mảnh ngọc bội đã vở cách phía ngoài khoảng 3 mét.
Khuôn mặt mẹ Tiệp Di tối sầm lầm, bờ môi bà lắp bắp vài lời, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, đôi tay run run nâng mảnh vở của ngọc lên, bà khóc
-“Đây..đây là miếng ngọc gia truyền của nhà họ Tiệp chúng tôi, là vật tùy thân mà Tiệp Di luôn mang theo bên người….Tiệp Di…con ở đâu….Tiệp Di…”-Trong kích động, bà gào lên một cách thảm thiết rồi ngất đi.
Một sự thật quá rõ ràng, quá phũ phàng rằng hai chàng trai ngư dân đột nhiên mất tích, không rõ nguyên do và bặt vô âm tích.
Trước đó vài canh giờ, A Ngưu cũng biến mất. Giữa bọn họ có mối liên quan gì ư?
Căn phòng cũ kĩ lại đông đúc người, ai nấy đi ra, đi vào, hai chân như víu vào nhau, đôi mài chốc chốc lại cau lại. Nó ngồi phía trên, đôi mắt tím nhắm hờ, hai tay chống cằm một cách thểu não. Bích Lâm gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi. Khả Lợi mòn mỏi với đôi mắt sưng húp vì hai ngày không ngủ, bám riết lấy tay Jen, mếu máo
-“Anh Jen..em sợ lắm…”
Jen bận bịu với việc dỗ dành Khả Lợi, hai tay lúc nào cũng day day thái dương một cách khổ sở, miệng lúc nào cũng thốt ra câu nói quen thuộc dùng để trấn an –“Tiểu Lợi Tử, em đừng khóc mãi chứ.! Chỉ là mất tích thôi mà..!”
Những lúc như thế, Khả Lợi lại nấc lên trong sợ hãi, đôi mắt dáo giác nhìn chung quanh như sợ mai phục bất ngờ -“Không phải đâu.! Không mất tích, mà là họ đã chết rồi!!!!”
Câu nói của cô khiến không gian lắng lại, những cái thở dài lại nổ ra, lắc đầu ngao ngán, Bảo bỏ quyển sách xuống, nhìn sang Âu Dương Lạc hỏi

-“Người nhà của bọn họ đâu cả rồi? Ổn chứ?”
Âu Dương Lạc gật gù, mái tóc bạc phấp phơ trong gió. Hai kẽ da ở mắt được dịp nhíu lại, nhăn nhít cả một vùng thịt khi ông mở miệng
-“Vì quá lo lắng, khóc vật vã nên họ ngất đi rồi! Bà con đang chăm sóc cho họ ở nhà tôi”
Bảo thở phào, nhìn nó. Nhưng đáp trả vẫn là sự im lặng của lạnh lùng.! Phải làm sao khi chính bản thân nó cũng không nghĩ ra được gì. Tạm thời hoãn việc kho báu sang một bên, nói về những sự mất tích bí ẩn ở đây, phong tục, tập quán, thù hằn của người trong đảo nó không hề hay biết, hiểu rõ thì làm sao có cơ sở để dự đoán? Một chút manh mối hoàn toàn không có. Chỉ có một bóng đen bao trùm, một lỗ hỏng trống không!
Tứ đại hộ pháp kẻ đứng người ngồi không yên, chốc chốc lại thở dài nhìn nhau. Lisza ngắm Ryan, rồi cong môi –“Anh xem, con kiến này là đực hay cái?”
Có đôi lúc trong cuộc sống, khi không nghĩ ra gì thì con người ta thường điên một chút để giải bớt căn thẳng. Ryan xoa đầu bạn gái –“Em ngốc thế, dĩ nhiên là cái rồi. Nó vừa nhìn anh đấy!”
Những câu đùa tếu lâm của hai người không làm cho không khí khá hơn. Minh chứng là Lyan chốc chốc lại nhíu mài, thấp thỏm đứng lên ngồi xuống. Cristy tựa đầu vào tường đăm chiêu suy nghĩ. Minh Nhật cũng tôn thờ chủ nghĩa “im lặng là vàng”
Mọi thứ đáng sợ đến mức nào không biết, duy nhất bây giờ, ở đây chỉ tồn tại hai từ “im lặng” . Không ai nghĩ ra được điều gì.! Hoàn toàn trống trơn.
Bích Lâm vươn vai một cái thật dài, lắc đầu nghoẹo cổ qua lại để sảng khoái tinh thần. Cô có lẽ là người thanh thản nhất còn vương sót lại ở đây. Nốc một ngụm sữa nóng, Lâm lắc đầu ngao ngán nhìn mọi người, cô thở dài
-“Biết vậy tôi không theo mấy người tới cái nơi quỷ quái này đâu! Hừm…”
Ai nấy tiếp tục bế quan tu luyện, không ai hé môi nửa lời, mặc cho cô khua môi múa mép tới mỏi miệng, kiệt sức. Cuối cùng, Bích Lâm cũng chịu ngồi yên một chổ, ngó nghiêng đầu ra đón hoàng hôn!
Đã là cái hoàng hôn thứ 3. bọn họ đã ở liền 3 ngày trong phòng, không động đậy, không nhúc nhích như thể bị điểm nguyệt ngồi.! Chiều buông xuống một bức màn đỏ rực, phương đông hừng hực lửa, mặt trời son tròn trĩnh ung dung xuống núi. Ông đang giương mắt cười nhạo những con người ngu xuẫn ở đây phải không?
Lâm chán chường, bày đủ trò rồi nhưng chỉ có một mình cô hưởng ứng. Bọn người kia chỉ duy trì chủ nghĩa độc quyền của mình khiến cô cảm thấy áp lực ghê gớm. Một kẻ hoạt bát, hiếu động như cô nay lại rú rú ở góc phòng ngột ngạt, tối tăm này. (!)
Móc trong ví ra một bộ ghép hình, Lâm dẩu môi
-“Không cần mấy người, tôi tự chơi một mình!”
Bảo thở dài, hắt ra một cái đầy vẻ quạu quọ

-“Cô có thể chơi, nhưng có thể im lặng được không?”
Lâm lũi thủi ngồi xuống bàn, hì hục moi những mảnh ghép tiếng anh ra, loay hoay một mình…Nhàm chán.!
Trò này Bích Lâm đã liệt vào thú tiêu khiển hơn 6 năm nay rồi, nhìn hình đoán từ, rồi ghép chữ, nghe đơn giản thế mà có những hình mãi Lâm cũng không đoán ra. Chẳng hạn như tấm ảnh trong tay cô vậy, ghép mãi các chữ cái lại với nhau mà vẫn không khớp. Dường như cô đã bỏ quên một số điều gì rồi chăng?
-“Ai..chán làm sao..! Jen, anh nhìn xem, cái này là cái gì?”
Cô lay lay tay Jen, nũng nịu khiến Khả Lợi gục bên cạnh thức giấc. Dụi dụi mắt, cô nhìn Bích Lâm, mỉa mai
-“Tròn tròn vậy thì là kẹo chứ gì.! Vậy cũng hỏi!”
Tròn tròn là kẹo…tròn tròn lại kẹo?...
Câu nói của Khả Lợi chạy mãi trong đầu nó…
-“Tôi nghĩ ra rồi!”-Nó bật thốt lên khiến mọi người sững người, càng lúc càng trở nên hoang mang hơn
-“Em nghĩ ra cái gì? Mà sao bỗng dưng lại nghĩ ra?”-Jen gãi đầu, ngáp ngắn
-“Là Khả Lợi nói cho tôi biết, tấm bản đồ này, nói về cái gì!”-Nó vừa nói vừa giơ mảnh da dê lên trước đôi mắt tròn xoe của Lợi, cô chỉ tay vào mặt mình, ngây ngô –“Em hả?”
-“Phải rồi! Tròn tròn thì là kẹo..Vậy thì..tam giác to, bao bọc mọi thứ thì là cái gì?”-Nó thản nhiên nói
Một luồng điện chạy qua người hắn khi bắt gặp ánh mắt gian tà kia. Nike cũng cảm thấy sởn tóc gáy, mồ hôi trên trán tự dưng túa ra không ngừng.
-“Tam giác mà bao bọc mọi thứ…Chỉ có thể là tháp!!!!”-Bảo điềm đạm nói khiến mọi người ồ lên
-“Tháp? Ở trên thế giới này có bao nhiêu cái tháp chứ? Nực cười quá..!”-Bích Lâm cong môi mỉa mai
-“Huyền cơ, nhất định còn sót lại trong này”-Nó nhìn chăm chú vào bản đồ như thôi miên!
Đúng vậy, ba ngày ba đêm qua cái duy nhất nó nghĩ ra và cho là logic chỉ có phương án đó.! Không hoàn toàn là đúng nhưng ít ra cũng có định hình được đôi chút..
-“Rốt cuộc các người đang nói gì vậy? Tôi không hiểu”-Âu Dương Lạc ra chiều khó hiểu
Không đáp lời ông, Cristy nhìn nó hỏi thẳng
-“Liệu có phải bản đồ ám chỉ là một tòa tháp, chứa một con đại bàng cổ, một người đàn ông khoát áo choàng như hoàng thượng. bao bọc bên ngoài là rừng trúc! Phải vậy không?”

-“Anh điên à? Hoàng thượng gì chứ. Lỡ như chiến bào thì sao?”-Bích Lâm lại tiếp tục công cuộc phản bác
Mọi người lại chìm vào im lặng..
-“Có thể cho tôi xem bản đồ không? Tôi đã đi rất nhiều nơi, có thể tôi sẽ biết địa điểm trong đó là nơi nào…”-Âu Dương Lạc lên tiếng
Đắng đo trong chốc lát, nó khẽ gật đầu. Ông chầm chậm tiến về phía nó, bàn tay gầy nhom, xương xốc đưa ra đón lấy mảnh da dê…Cùng lúc đó…
-“Tìm được rồi..Tìm được rồi..”
Cánh cửa bật tung, bóng tối bên ngoài tràn vào nhưng không che được khuôn mặt xám xịt của một gã đàn ông hớt hãi chạy vào, bờ môi khô dày mấp máy vài từ rời rạc
-“Hàn Du? Tìm được cái gì? Bình tĩnh nói rõ ra xem”-Âu Dương Lạc cau mài nhìn người đàn ông nọ
Người được xưng là Hàn Du vẫn chưa kịp định thần, tay vuốt lồng ngực, đôi mắt hoảng loạn rõ nét
-“Tiệp Di, Vũ Ảnh, A Ngưu. Tìm được cả rồi…!!!!!”
Mọi người nhìn nhau bàng hoàng như không tin vào tai mình. Nó ngó người đàn ông, như xác minh –“Tìm được rồi sao ?”
Hàn Du gật đầu chắc nịch –“Đi mau, người nhà họ đang ở đó cả!”
Hắn bán tính bán nghi
-“Ở đâu?”
-“Thủy Trúc Lâm!”
Cả bọn nhìn nhau sững sờ, vài nét lo âu hiện rõ trên mặt hắn, nó, Âu Dương Minh Nhật và tộc trưởng.
Phóng như bay tới ngoài cánh rừng thủy trúc, Bích Lâm và Khả Lợi vừa đi vừa tỏ vẻ thắc mắc –“Thủy Trúc Lâm là cái gì?”
Bình thản, nó đáp, chất giọng thốt ra khiến người nghe hình dung, và cảm thấy lạnh sống lưng –“Rừng chết!”
Cả đám người dừng lại, nhìn nhau trong kinh hãi và bàng hoàng. Máu chảy trong huyết mạch như muốn vỡ ra. Đôi đồng tử dãn ra hết cỡ…
Khả Lợi chỉ kịp bám nhẹ vào tay Jen, lắp bắp, nấc nghẹn rồi ngất –“Thật đáng sợ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui