Mảnh ghép thứ nhất
Thất vọng này tràn tới thất vọng khác hiện rõ mồn một trong căn phòng. Ai Ai cũng tỏ ra rầu rĩ, ngồi ngắm nhìn mảnh da dê mà lòng cảm thấy chán ngấy. Đã hơn 16 tiếng họ chùi mông trên ghế, chụm đầu lại nghiên cứu hàng loạt hình thù khó hiểu được chạm khắc trên miếng da bé tí.
-“Nhìn xem, đây là đại bàng, còn đây là hình tam giác, một người đàn ông khoát áo choàng và loài cây giông giống cây trúc. Mọi người thấy chúng có liên quan gì không?”-Jen đưa tay chỉ chỉ vào mảnh da, rồi lại day day hai thái dương một cách khổ não.
Nó cũng im lặng không lên tiếng, mọi người trong phòng có phần dè chừng hơn khi ở đây không chỉ có người của Deaths.
-“Tôi không chịu nổi nửa rồi! Trước khi tìm ra bí ẩn đằng sau thứ này thì việc trước hết là tống khứ hắn ra khỏi đây đã-“Tiểu Lợi vừa nói vừa chỉ vào mặt Đơn Quân Hạo,
Nói chính xác hơn là nãy giờ cô không chăm chú suy nghĩ về mảnh ghép kho báu, mắt cô hoạt động liên tục nhưng là dùng để giám sát hắn. Khuôn mặt hắn chốc chốc lại nỡ những nụ cười không rõ nguồn gốc, không biết nguyên nhân. Mọi người đang tập trung, sau khi nghe cô nói thì thở dài đính chính
-“Lời Khả Lợi nói không phải không có lí đâu, chủ nhân, cô nghĩ thế nào?”-Lisza tay vổ vỗ trán nói
Nó nhìn hắn, rồi nhìn lại mọi người.
-“Giờ phút này không phải là nơi phân biệt ai với ai. Quan trọng là chúng ta đang kẹt ở đây! Ngồi chung một chiếc thuyền nên mọi người tạm gác qua thân phận đi !”-Nó đáp
Khả Lợi dẩu môi, dù không mấy tán thành ý kiến của nó nhưng ở đây, nó là lớn nhất. Lời cùa Saron không phải nói cải là cải được. Cô im lặng mà lòng tức anh ách.
-“Từ San, em nghĩ ra được gì không?”-Bảo nhìn nó, chán nản hỏi
Nó im lặng lắc đầu, thú thật thì chính nó cũng không hiểu được nguyên lí sâu xa bên trong bí mật này. ! Tìm hiểu gần một đêm liền mà vẫn không có cơ sở để dự đoán. !
Đại bàng, rừng trúc, tam giác, người đàn ông khoác áo choảng ? Có liên quan gì với nhau ?
-“ mọi người nhìn kĩ đi, tam giác này bao bọc lấy mọi thứ bên trong, phía trước là rừng trúc. Liệu có phải ám chỉ một địa điểm nào đó được trúc bao quanh không ?’- Cristy vừa nói vừa gãi gãi đầu
Đây cũng là khả năng lớn nhất mà nó đang nghĩ, nhưng suy cho cùng thì trên thế giới biết bao nhiêu nơi như thế ? Những hình vẻ ngoằn nghoèo nối tiếp nhau tạo ra hàng loạt sự khó khăn cho nó và mọi người. Ai ai cũng cảm thấy chán chường và mệt mỏi. Đầu óc bắt đầu trở nên căng thẳng hơn.
***
Nắng chiếu xuyên qua vạt cửa báo hiệu rằng một ngày đã qua, tất cả đã lãng phí 24 tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm ra được gì.
Khả Lợi và Bích Lâm đẩy cửa bước vào, trên tay vụn về cầm vài dĩa thức ăn đặt lên bàn, não giọng
-“ Muốn tìm kho báu thì tìm, nhưng trước hết cũng phải ăn đã chứ! Không thì có sức đâu mà nghĩ ngợi ?’’
Tất cả miễn cưỡng ngồi vào bàn, ai nấy đều thất thần cầm đũa, tay nó vẫn giữ chặt mảnh ghép thứ nhất của kho báu, giọng nhẹ tễnh
-“Đây mới là khởi đầu đầu tiên, còn tới 3 mảnh nữa, không biết khó khăn sẽ đi về đâu?”
Những nét vẽ rời rạc, không mục đích, không rõ ràng khiến đầu óc tất cả trở nên mụ mị. Tâm tính họ mãi mới được đánh thức khi Minh Nhật hớt hãi xông vào, miệng lắp bắp
-“Mọi người ở đây cả rồi! Tốt quá.. ! Giúp tôi với
Mọi người nhìn anh khó hiểu, rời khỏi ghế mà tiến về phía Nhật hỏi chuyện
-“Có chuyện gì vậy?”
Dứt lời, phía ngoài ồn ào, huyên náo hẳn lên, một nhóm khoảng 7-8 người tiến vào bên trong, thều thào
-“A Ngưu đã mất tích rồi!”
-“Mất tích?”-Cả bọn người của nó sững sốt, đồng thanh hỏi
-“Phải! Vốn dĩ thường ngày sáng tôi mới ra thăm thuyền, nhưng vì lúc ra khơi trở về vội quá tôi quên một số vật dụng cá nhân, tối qua tôi ra thuyền định lấy về nhưng không thấy A Ngưu đâu. Chờ tới sáng vẫn không thấy cậu ấy về, tôi thấy lạ nên báo với tộc trưởng cử người tìm khắp đảo Thiên Thần vẫn không có. Tới giờ cững bặt vô âm tích luôn!”-Một người đàn ông làng chài lên tiếng
-“Chồng tôi rất ít khi biến mất không rõ nguyên do như vậy..Tuy là anh ấy có hơi bạo lực, lười nhác nhưng chưa từng mất tích không rõ lí do..Tôi…tôi thực sự lo lắm”-Người phụ nữ có vẻ là vợ A Ngưu vừa khóc vừa lên tiếng, tay vỗ đầu xuýt xoa đứa con thơ, nghẹn ngào
Bọn nó nhìn nhau, rồi lại nhìn sang đám ngư dân.
-“Chúng tôi có thể giúp gì được ọi người?”-Bảo lên tiếng
-“Vì cô cậu đều là người lãnh đạo, học thức nên chúng tôi mới cần đến sự giúp đỡ của mọi người., trước giờ tộc Thiên Thần chưa từng xảy ra những việc kì lạ như thế…”
-“Chúng tôi…?”-Nó ngạc nhiên
Nhìn từng cơ mặt khắc khổ của bọn họ, phút chốc Saron thấy chạnh lòng. Đứa bé chưa đầy 10 tuổi khóc rấm rứt đòi cha, hàng lệ nhòe trên cặp mắt sưng húp người phụ nữ..Rồi những người dân liên quan, có tình làng nghĩa xóm với A Ngưu..
Nó lại nhìn về mọi người ở Deaths, khuôn mặt ai nấy đều tỏ vẻ chán chường và mệt mỏi. Vụ bản đồ kho báu đã làm mọi người khổ sở lắm rồi, rắc rối này chưa hết lại đến rắc rối khác…
-“Xin lổi. chúng tôi thực sự không giúp gì được ọi người đâu”-nó lên tiếng sau một lúc im lặng!
Phải! Bậy giờ nó còn việc quan trọng phải làm…Quan trọng hơn sự biến mất của A Ngưu rất nhiều
-“Xin..xin cô hãy giúp tôi…A Ngưu đã biến mất ngay sau khi các người rời khỏi nhà của Lam Khiết, anh ấy không thể có chuyện được..không được…!”-Vợ A Ngưu vì kích động quá nên ngất ra nền nhà, hàng nước mắt còn đọng lại trên mi, nhỏ dài thành giọt.
-“Chủ nhân, chúng ta còn việc quan trọng hơn phải làm, mặc kệ họ”-Cristy thì thầm vào tai nó.
Và rồi, nó khẽ gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...