Saron, Trái Tim Của Quỷ


Gọi tôi là Saron
Nó giương mắt nhìn nhóm người, đứng ngây ra bất động!
Quân Hạo thôi nốc rượu, ánh mắt nháy lên tia nhìn đầy bí hiểm, khóe môi vương vướng nụ cười nữa miệng đầy gian tà –“Nhanh vậy sao?”
Nike cuống lên, nhìn nó đầy kinh ngạc, cặp mắt to xanh gốc Âu Mĩ thoang thoáng nước
-“Saron…Cậu không thể như thế đâu….Saron.cậu không thể thành thân!”
Người Minh Nhật như phát hỏa khi Thiên Thiên đứng im bất động, không lên tiếng cũng không phản đối, máu nóng trong người dồn lên tới não, Nhật nắm chặt nắm đấm, đôi mắt lừ lừ liếc về bọn người phá đám, gào lên
-“Các người là ai? Tại sao đến phá lễ cưới của tôi? Các người có ý đồ gì?”
-“Đảo thiên Thần có quy định không tiếp người ngoài, mời các vị đi cho”-Âu Dương Lạc điềm đạm lên tiếng
-“Muốn đi thì chúng tôi phải đưa cô ấy cùng đi”-Nike nói rồi chỉ về phía nó..
-“Đừng mơ mộng!”-Nhật rít lên đầy căm phẫn –“Cô ấy là tân nương của tôi!”
-“Nông cạn! Ngươi biết trước người con gái đang mặc hỉ phục đólà ai không mà bảo cô ấy phải thành thân với ngươi? Đúng là nực cười, chàng trai ngư dân nhỏ bé, cậu đừng vọng tưởng nữa”-Khả Lợi cười khẩy, lên tiếng đầy chất mỉa mai
Khuôn mặt Nhật xám lại, quắc đôi mắt giận dữ, đầy căm phẫn nhìn họ -“Bất kể Thiên Thiên là ai đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ lấy tôi! Các người không có quyền ngăn cản! Mau cút đi!”
Jen bật cười lớn, ánh mắt sắc lẹm hướng về đám đông đối diện, vài cọng mồ hôi chảy ton ton xuống đất
-“Haha..Người mà các ngươi luôn miệng gọi là Thiên Thiên thân phận thực sự chính là Bang chủ của Deaths-bang hội lớn nhất thế giới với sức ảnh hưởng chiếm hơn 40% toàn cầu về kinh tế, vũ khí phục vụ quân sự,cầm trong tay hơn bao nhiêu bang hội lớn mạnh khác? Lũ nông cạn kia, các người biết chưa hả?”

Mọi người ồ lên đầy kinh ngạc, có người ngất ra vì bất ngờ lẫn sợ hãi (!)
-“Tên cô ta chính là Saron danh chấn thiên hạ với mật danh nữ sát thủ Snown. (!) Cô ta gánh trên vai trọng trách không hề nhẹ, đó là hàng triệu mạng sống của người trong bang, là mối thù không đội trời chung của cha mẹ…là huyết hãi thâm thù nhuộm đỏ máu của Từ Gia…..”
Lời nói của Jen từ từ ngưng,đứt quãng, hàng loạt những đôi đồng tử liên tục dãn ra, miệng há hốc đầy sợ hãi khi bóng đỏ từ từ phiêu diêu trong gió, ngã xuống nền đất với hàng máu đỏ tươi hộc ra từ trong miệng….
-“Saron/Thiên Thiên….”
****
Những câu bàn tán ngưng bặt, mọi người từ vui sướng vì tìm được Saron chuyển sang lo lắng, rồi như chột dạ..đứng ngồi không yên khi đôi ngươi màu tím ấy nhắm bặt trên giường, lặng thinh không lên tiếng. Nét thở không đều, lúc nhanh, lúc chậm, lúc nhẹ bẫng, lúc nặng nề, lúc thoải mái, lúc đau đớn gần như tuyệt vọng, lúc im hơi như thoải mái, bồng bềnh….
-“Các người nói cô ta chính là bang chủ của Deaths?”-Âu Dương Lạc từ tốn hỏi, âm vực trầm mặc như cố tình dấu đi sự hoảng loạn bên trong..mà dường như không chỉ hoản hốt….
-“Phải!”-Bảo đáp trả trong ngập ngừng –“Nghe nói người là tộc trưởng ở đây, y thuật inh, chẳng hay có thể chữa trị cho Sa…”
Câu nói của anh bị ngắt lại bởi bàn tay của ông Lạc đưa lên, giọng nhẹ tễnh –“Bệnh cô ta không hề nhẹ tí nào. Chất kiềm hãm phát triển trí nhớ của cô ấy lại bộc phát, mổi lần như thế, máu từ huyết quản sẽ theo dịch miệng truyền ra ngoài..như các người thấy đấy!”
-“Không thể nào..Saron..Saron không thể chết như vậy được…”-Jen gào lên, liên tục lay lay vai ông Lạc như bộc bạch nổi van nài. Đôi mắt thâm quầng của lão nheo nheo lại, trông Jen hao hao giống một người, nhưng cái ông bận tâm nhất vẫn là Saron…Trông nó..đúng là giống một cố nhân ông từng quen (!)
-“Xin ông đấy, ông là người y thuật cao nhất ở đây, ông hãy cứu chủ nhân của tôi đi”-Lyan nghẹn giọng
-“Cô ta thực sự là chủ nhân cậu? Là bang chủ của Deaths ?”-Âu Dương Lạc hỏi vẩn vơ
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, rồi liên tục gật đầu
-“Ta chẳng thể giúp gì được cho các người đâu!”-Không do dự, ông thẳng thắng chối từ.

Nhật nhìn cha mình một cách khó hiểu, chẳng phải một đêm trước khi anh thành hôn, cha anh đã gọi anh ra và nói về tình trạng của Saron hiện giờ, ông còn hứa sau khi họ cưới nhau ông sẽ chữa trị, khôi phục kí ức trước kia của Saron....Sao giờ lại... ?
-“ lão già này! Ông…”-Chu Bích Lâm hừng hực lửa, cô đã im lặng, nhường nhịn thái độ ngông nghênh nãy giờ của ông rồi! Như thế đã quá đủ. –“Không cần cầu xin! Chúng ta hãy mang Saron về đất liền, trên đấy y học tiến bộ, cần gì phải van nài lão già chết tiệt này chứ”
Âu Dương Lạcbật cười khanh khách
-“Cứ đưa đi! Từ đây ra đất liền mất hơn một tháng đường. Nhưng tôi nói cho các người biết, tình trạng cô ta không qua nổi 3 ngày nữa đâu. ! Cứ tự nhiên mang xác cô ấy về mà ang táng...”
-“Cha….” –“Nhật lên tiếng thắc mắc, nhưng câu nói của anh nhanh chóng bị phớt ngang bỡi cánh tay của ông. Giọng ông trầm mặc
-“Cô ta là bang chủ của Deaths, tức là con gái của Từ Khắc Lâm?’’
-“Ông biết cha tôi?”-Bảo lên tiếng đầy kinh ngạc, mắt dán trân trân vào gã đàn ông lạ lẫm kia.
Âu Dương Lạc sững người, nhìn chằm chằm vào Bảo –“Lão ta còn có một đứa con trai là ngươi? Vậy tại sao lại để đứa con gái kế vị ? ’’
Bảo im lặng nhìn ông, ánh mắt kìm chế nổi uẩn ức đầy tức nghẹn
-“Sự thực thì ông có quan hệ gì với Từ bang chủ quá cố?”-Jen hỏi
-“ Từ Khắc Lâm đã chết? Tốt…Tốt lắm, vậy hãy để con gái cưng của hắn xuống đoàn tụ với hắn đi”-nói tới đây, ông bật cười khanh khách, cười như điên dại, như thỏa mãn được nổi uất nghẹn đang dâng trong lòng. Mọi người ai cũng tỏ ra khó hiểu, càng lúc câu chuyện càng trở nên rắc rối với những mối quan hệ, liên lạc đứt gãy, không rõ nguyên nhân
-“ Tôi à? Tôi là người hận kẻ của Từ Gia tới tận xương tủy! 24 năm rồi, đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng. Tôi hận không thể chính tay tiễn từng người trong bọn chúng xuống suối vàng...”-Lão rít lên
-“Giữa ông và Từ gia thực sự có ân oán gì sâu đậm?”-Cristy đột nhiên hỏi
-“Ta vốn là một trong lục đại hộ pháp của Velous, nhận sự ủy thác của ngài Puskin trước khi qua đời phò trợ cho nữ chủ nhân kế nhiệm làm tân bang chủ của Velous, tức là Sara huyền thoại. Vào một trận huyết chiến hơn 20 năm trước, Velous và Deaths giao chiến với nhau, do mất thế nên bên ta thảm bại, bản thân ta và các hộ pháp còn lại bị truy sát tới bờ vực thẳm. Vì muốn tìm sự sống trước nanh vuốt bọn chúng, ta đã gieo mình xuống thác và lưu lạc đến đây, bị kìm hãm ở nơi nãy mãi mãi không thể đoàn tụ cùng gia đình được...”-Âu Dương Lạc kể lại trong xúc động

-‘‘ Vậy thì ông chính là người của Velous ? tức là hộ pháp dưới trướng của cha tôi ?”-Jen reo lên đầy kinh ngạc
-“Cha cậu? là cậu Mars?”
-“Đúng rồi…”-Jen cười tươi –“Nhưng có điều ông không biết, Saron đúng là chủ nhân của Deaths nhưng không phải con của Từ Khắc Lâm!”
-“Không phải?”-ông nhíu mài
-“đúng vậy! Cô ấy chính là em họ tôi, là con của Từ Chấn Phong và Sara huyền thoại..Chuyện này dài dòng lắm, để tôi từ từ kể cho ông nghe….”
…..
****
Âu Dương Lạc gật gù một chốc, rồi tiến đến bên giường nó, Quả là rất giống với Sara, giống với những suy nghĩ ban sơ của ông khi nhìn thấy nó. Saron đúng là con của nữ chủ nhân hơn 20 năm về trước…Lòng bùi ngùi thương xót khi biết tin chủ nhân đã mất, tay ông run run vén mái tóc dài của nó lên….Đúng là như khuôn đúc. Giống thật!
-“Giờ tôi sẽ dùng kim châm vào 5 huyệt trên đỉnh đầu của Saron để trì hoãn kịch độc tái phát trong một thời gian nhất định. Phương pháp này khá nguy hiểm, chỉ cần lệch một tia sẽ dẫn đén tử vong ngay tức khắc nên tôi cần tập trung cao độ, phiền mọi người ra ngoài chờ đi…”
Mọi người tản dần ra ngoài, ai ai cũng như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên, mắt chốc chốc lại hướng vào bên trong một cách bất lực!
Ánh sáng chiếu dần xuống rặng nứa ngoài sân, những chiếc lá xanh non trở nên mơn mởn, lấp lánh nhảy múa như reo vui.
Âu Dương Lạc lau vội hàng mồ hôi bước ra trước sự hồi hộp của mọi người
-“Sao rồi? Saron sao rồi?”
Ông nhấp một ngụm trà đắng, thản nhiên nói, lòng nhẹ nhàng
-“ Ổn cả rồi! Chút nữa cô ấy sẽ tỉnh. Tôi đã dùng kim châm vào 5 huyệt quan trọng của Saron, có thể phục hồi được tính cách và phần trí nhớ của cô ấy trước khi bị trúng độc….”
-“Trước khi bị trúng độc? Vậy là còn một phần kí ức Saron không thể nhớ ra chăng?”-Jen ngạc nhiên

-“Quên rồi à? Lúc 8 tuổi Saron về ở với chúng ta, lúc đấy đã bị mất trí rồi thay…”-Khả Lợi tíu tít
-“Uầy…Tôi quên”-Jen cười ngượng…
***
Gió chiều thổi vun vút qua hàng cây, kẽ lá, nhưng không thể xuyên qua căn phòng ngột ngạt vì đông đúc bóng người. Ai ai cũng nhìn trân trân vào nó, chờ đợi một cử động nhẹ nhàng phát ra từ con người ấy….
-“Nước….Nước…”-Bờ môi nó mấp máy trong khô khốc
Nhanh như chớp, Nhật đút từng thìa nước vào miệng nó, không ngừng trấn an
-“Thiên Thiên, nước đây…”
Nó nhíu mài một cái thật mạnh, rồi đôi mắt nâu tím bỗng chốc mở ra, láo liên lướt qua từng người một, khuôn mặt xanh xao, hao hao vẻ lạnh tanh, không cảm xúc.
Bàn tay Nhật ướt đẫm do căng thẳng, mồ hôi thi nhau tuôn ra không ngừng, trong vài tiếng ngắn ngủi, anh có cảm giác rằng người ngồi trước mặt mình không còn là Thiên Thiên mà anh quen biết nữa…
Dừng lại ở Nhật-người đang ngồi cạnh bên mình, nó gật đầu một cách đáp lễ.
-“Thiên Thiên, có cần gì thì cứ gọi cho anh….anh…”
-“Anh Âu Dương Minh Nhật, dù rất không phải nhưng mong anh hãy gọi tôi là Saron!”
Câu nói của nó như khiến Nhật rơi xuống địa ngục, ánh mắt anh đau xót nhìn nó, giọng run run
-“Thiên Thiên..anh..”
-“Hãy gọi tôi là Saron!”
Mọi người nhìn nhau bộc lộ sự vui mừng thật sự. Trước mặt họ -Saron đã trở về!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui