Saron, Trái Tim Của Quỷ


-“ Rừng? Lại là rừng nửa sao?”-Nó trố mắt nhìn Dung, rục cổ hỏi.
Đáp lại ánh mắt đó, Dung vẫn thản nhiên ngồi nhấp trà che đi nụ cười nhạt trên môi, bình thản nói
-“Tin hay không là tùy cô! Tôi chẳng có lí do gì để gạt cô cả!”
Nó nhìn Dung, ngờ ngờ hỏi tiếp
-“Vậy…tôi có thể tìm Dạ Lưu thảo ở đâu? Lại trên sườn núi phía Tây à?”
Dung lại phá lên cười một cách ngặt nghẽo, đáp lời nó
-“Không phải phía Tây! Mà là phía Nam! Đảo thiên Thần được chia ra làm bốn cánh : Phía Tây bao bọc bởi cánh rừng thủy tiên có thể mọc, sinh sôi Diệp Thảo. Phía Đông bao bởi Bồ Ma có sương non, phía Nam bao bởi rừng trúc thủy nguyên sinh có Dạ Lưu thảo. Trùng lưu phía Bắc thì không ai bén mảng vào được vì trong đó..Toàn bộ là biển chết!
Nó nghệch mặt ra, nhìn Dung tỏ vẻ căn thẳng
-“Nhưng..Phù Dung…Cô chắc là cô biết căn bệnh tôi nói chứ?”
Dung nguýt dài nó, bỏ ra ngoài, vọng lại câu nói
-“Không tin tôi thì đừng hỏi!”
***
Trăng lên cao, tỏ xuống một vùng không gian thoáng đãng thứ ánh sáng le lói, hắt hiu, huyền ảo lạ thường. Trăng khuyết mảnh vì vừa qua rằm, màu trăng đỏ máu, lớp lớp bị mây che phủ cả một vùng rộng lớn. Bóng tối ồ ồ kéo vào Đảo, phủ lên không trung một màu đen u tịch, nặng nề..!
Hắn ngồi nhìn trăng mà bâng khuâng lạ lẫm, một thứ cảm xúc không rõ nguồn gốc lại lấn áp lấy tâm trí. Đưa tay sờ lên miếng ngọc bội bảng to trên cổ mình, cảm giác mát rượi, lành lạnh lại xộc vào xúc giác.
Đời đời nhà họ Đơn đã gia truyền miếng cổ ngọc này nhưng nó có huyền bí gì, chính bản thân hắn cũng không biết! Cha hắn nói, khi nào thích hợp sẽ nói ra!

Chắc hẳn ông vẫn còn bận tâm lời nguyền gia tộc “phải đến đời thứ 40 của Đơn Thị mới được hé môi về bản đồ kho báu! Nếu không, thế giới sẽ diệt vong?” Và đúng.! Đơn Quân Hạo-truyền nhân thứ 40 đang mất tích một cách bí ẩn làm tất cả trở nên càng lúc càng rồi rắm!
Sực nhớ đến sự lai tạo thiên tài kia, hắn dịch bước đến căn nhà tre xiêu vẹo-tìm nó!
-“Ồ..Anh đến đây vào khuya thế này có việc gì sao?”-Phù Dung ngáp ngắn ngáp dài hỏi hắn, tay dụi dụi mắt ra vẻ buồn ngủ
-“Tôi tìm Sa…à không..Thiên Thiên!”-Hắn đáp
Dung nhìn hắn, hiếu kì hỏi
-“Khuya thế này..Anh tìm Thiên Thiên làm gì?”
-“Tôi có việc..cần gặp cô ấy.!”
-“Cô ta ngủ rồi”-không do dự, Dung đáp
Hắn nhìn cô một cách kì lạ, thái độ và cách nói chuyện của Dung không giống như mọi ngày, hình như cô ta có điều cần che dấu..!
-“tôi phải gặp cô ấy!”-Hắn đẩy Dung ra, xổ bước vào trong trước khuôn mặt ngầu ngầu đỏ của Dung
-“Này! Đơn Quân Hạo.!”
Hắn vạch tung cửa màn, căn phòng đơn sơ với chiếc giường nứa, gối chăn được xếp một cách cẩn thận. Màn được vắt lên tinh tươm. Hắn quắc mắt giận dữ nhìn Dung, hay tay cung lại, xộc cổ áo cô lên, nghiến răng
-“Saron đâu?”
Dung ra sức đập tay hắn chát chát, luôn miệng gào lên
-“Thả tôi xuống..!! Anh làm gì vậy hả…! Thả tôi xuống!”

Hắn ép chặt Dung vào góc tường, bàn tay rắn chắt của một cao thủ Tiệt quyền đạo (*) Bóp nghẹt lấy cổ cô, giọng lạnh lùng
-“Nói..Cô đã làm gì Saron..!!!”
Khuôn mặt Dung tái xanh, hô hấp một cách khó khăn hơi, cô ho gấp gáp, miệng thều thào vài từ rời rạc
Lam Khiết từ trong nhà trước chạy ra, chứng kiến cảnh đáng sợ thế này, nhanh chóng xô hắn ra, loạn xạ ra hiệu, tay quơ tứ tung.
Dung được thả bổng xuống, tay ôm chặt cổ, khiếp đảm nhìn hắn.
-“Anh điên à..Sa..Saron cái gì chứ…!”
-“Tôi cho cô cơ hội cuối cùng để nói: Saron ở đâu! Nếu không, đừng trách tôi!”
-“Anh..anh muốn làm gì?”-Mặt Dung biến sắc
-“ Giúp cô mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống này!”-Hắn gằn từng chữ!
Phù Dung vừa nếm trải một lực tấn công với cô quả là khủng khiếp! Gã thanh niên trước mặt, nếu hành hung thêm lần nữa! Chỉ thêm chút lực nữa thôi thì Dung sẽ chết ngay tại chổ,,Cô thở gấp, miệng ấp úng
-“Thiên Thiên….Cô ta..lên rừng trúc thủy phía Nam đảo Thiên Thần rồi!”
-“Cái gì?”-Hắn quát
-“Cô ta nói là cần tim một vài thứ…..gì…”
Tiếng Dung nhỏ dần sau lưng hắn. Một thân đen lao trong bóng tối với tốc độ kinh hoàng : Đích đến là Cánh rừng Trúc Nguyên sinh.! –Cánh rừng chết!

Thiên Thiên cuối gập người, tay xoa xoa đầu vì vừa chạm phải một nhánh trúc, quệt qua mái tóc dài mượt, kéo một đường dài khiến đầu nó tê buốt, chân dọ dẫm bước vào bên trong rừng. Khu rừng toàn thể là trúc xanh, cây nhỏ, thẳng đuột và tương tựa như nhau! Rất khó phân biệt hướng đi nếu không làm dấu.
Chiếc đèn pin được soi một cách kĩ lưỡng, pha vào mọi ngóc ngách từng gốc cây một! miệng nó lẩm bẩm “chẳng phải Phù Dung nói Dạ Lưu thảo thường mọc ở dưới gốc trúc sao?”
Thiên Thiên đâu hay rằng, nó càng đi càng xa, càng đi càng lạc.
Nhìn vào, người ta đều tưởng rừng thủy trúc có vẻ bình thường như bao cánh rừng khác. Nhưng có một bí mật mà chỉ ngư dân đảo Thiên thần mới biết: Đã có hàng trăm người bỏ mạng khi lạc vào đây! Thú dữ, độc tính chỉ là một phần hiển nhiên thường khi có trong những khi rừng..Với rừng Thủy Trúc, không chỉ đơn giản là thế! Bao đời cựu tiền bối đã mày mò, nghiên cứu để biến đây là một cấm địa không ai có thể đặt chân vào bởi hầu hết những ám khí sặc mùi nguy hiểm rình rập ở mọi ngóc ngách, mọi nơi!
“á”-Thiên Thiên hét lên một cách kinh hãi khi đạp chân lên một đầu lâu mục rỗng, chỉ còn lại xương sọ trông thật kinh dị…Bất ngờ, nó nhoàm người, trượt chân về phía trước, va phải một nhành trúc khô bên cạnh
“víu……!!!”- Ba mũi tên lao nhanh ra từ thân cây đối diện..phút chốc cắm “phặc” vào chân trái nó.
Do tốc độ quá nhanh, quá bất ngờ, nó lại không đề phòng khi có mai phục nên không tài nào tránh được. bặm môi ứ lên một tiếng khi tên cắm vào đùi. Máu đỏ rỉ ra không ngừng nghỉ…
Nó hớt hãi nhìn chung quanh, trong bối tối, đôi ngươi ấy co lại, đổi màu một cách kì lạ…
“chết mất…làm sao đây? Rút ra thì chỉ có nước chết! Còn không rút thì…..”
Trán nó lấm tấm mồ hôi, chạy dọc gò má…Nó cô lê lết lại một gốc trúc gần đó..Cẩn thận đề phòng hơn: Vì đây không chỉ đơn thuần là một khu rừng!!!
Nó kiệt sức, lấy tay lau vội vài hạt mồ hôi trên mặt, một tay bụm vết thương đang trào máu tươi! Nhìn chung quanh, chỉ có cây cối và nó…Tiếng tru của dã thú lại rú lên một cách hoang dại, khát mồi…Chúng..hình như đang đánh hơi mùi máu??
Nó mệt mỏi, vịn tay vào cây sào khô khốc bên cạnh lấy sức đứng lên nhưng…. “ soạt…soạt…”
Cành cây rung rinh dữ dội! Không phải cây! Mà là mặt đất…
“Sầm….”-Trong phút chốc, chưa đầy ba giây, nó phen nữa ngỡ ngàng khi nơi nó đang đứng lại sụp thành một cái hố sâu..Như một cái giếng không đáy!
-“Saron…?”-Hắn quờ quạng trong bóng tối, vểnh tai lên. Rõ ràng hắn vừa nghe thấy ai đó vừa la lên một cách thảm thiết kia mà!
Phía ngoài cánh rừng vẫn còn in dấu chân nó, nhưng tới nơi này, vì lá trúc phủ đất nên hoàn toàn không thể tìm kím được dấu vết gì! Hơn nữa, ánh trăng mờ nhạt, chẳng giúp ít được gì trong việc tìm người cả! Hắn gọi to “Saron…”-Gọi đến khàn tiếng, rát họng cũng không một tiếng đáp trả : “ Không phải bị thú dữ ăn thịt rồi chứ?”
Đôi mắt xanh lam trong bóng tối phất lên cái nhìn đầy nghi hoặc! Khu rừng kì lạ này…làm gì có ai béng mảng vào để săn..Vậy thì hai mũi tên ghim trên thân cây này..Ở đâu ra?
Trực giác nói cho hắn biết đây giống như một cứ đạo bí ẩn, rình rập trong bóng tối chính là những mai phục bất ngờ!

Hắn khịt khịt mũi, một mùi lạ bất ngờ xộc vào mũi khiến hắn cảm thấy ơn ớn…
Ngó nghiêng dưới nền đất:Là máu
Dáo giác nhìn chung quanh, hắn hoảng hốt gọi to
-“Saron….Saoron..Cô ở đâu…?”
Cái hố khá sâu, chân lại đang bị thương, mất máu quá nhiều khiến nó cảm giác mệt nhoài, đuối sức.! Mũi tên được dịp rớt từ trên cao xuống, cắm sâu vào thớ thịt nó tạo nên một tiếng “Keng”-Chứng tỏ nó đã và đang chạm tới xương rồi!
Nó nhăn mặt, sờ lên vết thương không ngừng chảy máu.! Phải rút ra..Rút ra thôi!
Nhưng mà..nếu không tác dụng một lực vừa đủ thì….không những mũi tên gãy dính lại bên trong, mà còn dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết,! hiện tại thì vết thương vẫn còn rỉ máu, nhưng ít ra không nhiều cho lắm bởi miệng đã bị mũi tên ngăn lại.
Nó nghe một tiếng “Rắc” thật vui tai, chân nhấc lên lại đau buốt! Giờ phải làm sao….
-“Saron……Cô đang ở đâu?”
Nó ngạc nhiên, ngó mắt lên thành hố, dường như có ai đó đang ở đây, dăng lên tiếng.Âm thanh rất quen thuộc..Mặc kệ, nó dùng chút sức lực còn lại…Thét to “ Tôi ở đây…Cứu tôi với!”
Nghe thấy tiếng kêu cứu của nó, hắn quay khắp nơi nhưng vẫn không thấy Thiên Thiên đâu, lớn tiếng, hắn hỏi –“Cô ở đâu? Sao tôi không thấy?”
Âm vực truyền từ phía trên cách nơi nó không quá xa,!
Thiên Thiên nhắm chặt mắt, trí não tập trung cao độ để xác định vị trí đối tượng.
Tiếng hắn vẫn lanh lảnh phía trên
-“Bên phải, góc 24 độ..6 mét có một cái hố! Tôi đang ở đây!”-Nó lớn tiếng đáp trả..Khuôn mặt mổi lúc một xanh hơn
Hắn sải bước theo lời nó nói, bên đó quả là có một cái hố sâu…Hắn nói vọng xuống
-“Cô ở dưới đó phải không? Đợi tôi một tí, tôi tìm cách cứu cô lên”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui