Saron, Trái Tim Của Quỷ
Đường dốc trơn trợt, khó đi nhưng cả hai vẫn xuống núi một cách dễ dàng. Trở về đảo an toàn mang về Diệp thảo như lời tộc trưởng căn dặn. Đôi mắt Âu Dương Hàn tỏ rõ sự ngạc nhiên tột độ khi Thiên Thiên không mất cọng tóc nào mà mang thứ ông cần về trong tích tắc chưa đầy hai ngày. Ông bất đầu nhìn nhận sự thật về những phỏng đoán kể từ lần gặp đầu tiên cô gái này. Họa chăng chỉ là trùng hợp, may mắn thôi sao? Nhưng may mắn đâu thể đến hoài. Nhìn vẻ trầm ngâm do dự của Âu Dương Hàn. Vẻ đắng đo ấy như thể chưa chấp nhận thử thách lần này nó vượt qua. Việc đó đồng nghĩa với ông vẫn chưa chịu cứu kẻ hôn mê bất tỉnh kia chăng?
-“Con đã mang Diệp thảo về như lời yêu cầu của bác…chẳng hay…”
Tộc trưởng đưa tay ngăn lời nó bằng một hành động hết sức kì dị. Chẳng lẽ đường đường là một tộc trưởng lại muốn nuốt lời sao? Vẻ chần chừ của ông như thiêu đố tâm can nóng bỏng của nó.
-“Tôi sẽ cứu hắn”-Ông chầm chậm nói..
-“Không được!!”- Bỗng dưng, tiếng nói vang lên từ phía ngoài cửa, thốt ra từ đôi môi dày mọng quyến rũ của một cô gái được xem là có tri thức cao nhất đảo. Phù Dung chầm chậm tiến vào, nhìn Minh Nhật, nhìn tộc trưởng, rồi nhìn sang nó.
-“ Vụ dao dịch giữa cô và Trưởng tộc hoàn toàn không có hiệu lực”
Nó sững người nhìn Dung, vầng trán do va chạm với vách đá vẫn còn sươn sướt máu, cộng thêm những lời nói phản bác của Dung khiến nó như rơi xuống hỏa ngục. toàn thân nóng hôi. Khuôn mặt như bỏng rát. Đôi mắt đó trong phút chốc chuyển dần sang màu tím hoàn hảo. Thẫm thờ, đặc sệt! Âu Dương Hàn không nhìn nó mà quay sang hướng Dung, tỏ vẻ khó hiểu
-“Con thân là người con gái đại diện cho đảo Thiên Thần, sao có thể trơ mắt ra nhìn bác bị gạt gẫm chứ?”-Dung điềm đạm nói
-“Ý con là gì?”
Phù Dung bước lại gần nó hơn, bàn tay có phần thô cằn vén lại mái tóc rối bời trên đỉnh đầu của Thiên Thiên, nhỏ nhẹ đáp lời
-“ Bác xem, Diệp thảo này..Có phải là Thiên Thiên dùng mạng mình để mang về đâu mà xứng đáng làm điều kiện trai đổi với bác chứ?”-Cô khua khua cành thảo trên tay, mặt hướng về phía Âu Dương Hàn, cười nhạt
-“Nhưng chính tôi là người hái nó mang về kia mà?”-Nó ngơ ngác nhìn Dung như muốn hỏi “ Ý định của cô là gì?”
-“Không có sự giúp đỡ của Minh Nhật, cô còn mạng để trở về đây đặt điều với Trưởng tộc sao? Nhìn đi, bằng chứng leo núi từ trên người Nhật còn rõ ràng kia kìa..Không phải chối”-Dung nói rồi chỉ tay về phía Nhật đang phủi phủi lớp đất bám trên thân mình, khó xử. Âu Dương Hàn nhìn con trai cần sự chứng thực. Minh Nhật bất động hồi lâu, ngó sang phía Thiên Thiên đang bất lực, anh khó khăn đáp
-“Quả là con có lên núi cùng Thiên Thiên..Nhưng mà….”
-“Đủ rồi..Vậy là chứng minh tất cả những gì tôi nói là đúng rồi!”-Phù Dung cắt ngang lời Nhật, mạnh bạo nói
-“Các người thật vô lí! Minh Nhật có lên núi cùng tôi thì đã sao? Trong hứa hẹn tộc trưởng chỉ giao kèo là Tôi chỉ cần mang Diệp thảo về thôi! Diệp thảo cũng chính tay tôi trèo xuống vực núi hái. Giờ mang về rồi các người lại đặt điều này nọ. Hay nói thẳng ra một câu là không giữ lời hứa đi!”-Nó hướng ánh nhìn tức giận về phía Dung, gằn mạnh từng chữ một!
-“Nhưng..Ngay từ đầu, Tộc trưởng đã nói phải tự thân cô tìm Diệp thảo về cứu mạng người này mà không được nhận sự trợ giúp của ai…Cô xem chúng tôi là kẻ ngốc chắc?”-Dùng cười khẩy, vừa nói vừa chỉ tay về phía hắn đang nằm trên giường.
-“Đủ rồi! Thiên Thiên, quả là con đã phạm quy!”-Âu Dương Hàn sau một lúc im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.
-“Nhưng mà..Diệp thảo cũng đã mang về, cô coi như cũng tạm hoàn thành một nữa lời hứa..Chỉ có điều..Để khiến kẻ khác phục, cô cần chứng minh!”-Ông tiếp tục
-“Chứng minh?”
-“Diệp thảo muốn phát huy tác dụng cần được ngâm kĩ lưỡng 24 tiếng trong 299 giọt sương đêm vừa đọng ở trên núi Bồ ma kết.Nếu lần này, cô có thể tự mình lên núi lấy sương mang về tạo thành bài thuốc mà không cần sự giúp đỡ của ai! Tôi sẽ cứu hắn triệt để khỏi bệnh mà không để lại di chứng!”-Âu Dương Hàn từ tốn nói
-“Bồ Ma kết?”-Nó thắc mắc
Minh Nhật lần nữa lắc đầu khổ sở, nhìn Cha tỏ vẻ bất đồng
-“Cha biết điều này vốn không thể mà!”
Âu Dương Hàn im lặng không đáp lời con trai, nhìn nó, giải thích
-“Bồ Ma kết là dãy núi nằm ở phía tây đảo Thiên Thần, cách đây khoảng 100 dặm đường là tới…”
Nó lưỡng lự một lúc lâu rồi gật đầu kiên quyết
-“Tôi đồng ý”
-“Không được!”-Nhật lên tiếng phản đối ngay tức khắc, rồi lại nhìn Cha tức giận-“Cha không phải muốn cứu người, mà là đang giết người!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...