Saron, Trái Tim Của Quỷ


Nó gật nhẹ đầu đầy vẻ tự tin rồi đến bên vách núi, tay móc trong giỏ ra một sợi dây thừng loại vừa, rắn chắc, một đầu buộc vào thân mình, một đầu buộc vào gốc cây gần đó, thả một đoạn vừa đủ rồi căn dặn Nhật
-“Khi nào em gọi thì anh kéo lên nha”
Nhật gật đầu, nhìn nó đầy lo ngại
-“Nhưng em phải cẩn thận biết chưa”
Nó tiếp tục công việc, gật đầu không đáp, thả dây một độ dài vừa đủ, từ từ trèo xuống. Sườn núi quá ư là trơn! Chân Thiên Thiên vừa bám vào lại tuột ra, trượt một đoạn khá dài, nó đưa tay bám vào một ngóc đá nhô ra, chân đứng trên một hòn đất trơn lùi cách Diệp Thảo khoảng 3 mét cố giữ thăng bằng. Cố xê dịch từng cen-ti-met một để thu nhỏ khoảng cách với mục tiêu.
-“Á….-Xoạc….”-Âm thanh khô khốc vang lên cùng lúc với tiếng la của nó chính là tiếng mảnh đất mềm dẽo vỡ ra khỏi nền khiến Thiên Thiên không kịp định thần, hét lên bất ổn, tay bám chặt vào gỏ đá nhọn hoắc kế bên khiến nó đâm vào da thịt đến rỉ máu. Nhật hoảng hồn vịn chặt sợi dây như sợ buông ra nó sẽ rớt xuống dưới! Mắt không ngừng láo liên quan sát người con gái gan dạ kia, khuôn mặt anh dần dần biến sắc.

-“Thiên Thiên, không sao chứ?”
Nó la lớn hai tiếng “Không sao” rồi tiếp tục tìm vị trí khác bám vào, giữ thăng bằng tránh ngã. Tư thế lúc này quá ư là nguy hiểm, Thiên Thiên đang lơ lửng giữa không trung, bên trên là bầu trời đang bị áng dần bởi sắc đen của mây đùng đùng kéo đến dự báo một cơn mưa tầm tã sắp tuôn trào. Bên dưới là vực sâu ngàn trượng, vòng xoáy không gian không lối sống. nó như đứng giữa ranh giới sinh tử mà khuôn mặt vẫn bình thản đến lạ lùng. Ánh mắt dáo giác nhìn chung quanh như tìm giải pháp.Bàn tay nhỏ nhắn đang rươm rướm máu tiếp tục bám vịn vào thành đá trên sườn, chân mon men đạp lên những mảnh đất trơn trợt, từ từ tiến lại gần Diệp Thảo trước sự sốt ruột của Nhật
-“Sao rồi? Thiên Thiên, em ổn chứ?”
-“Sắp được rồi, chỉ một lát nữa thôi!”-Nó nói vọng lên.
Tay Nhật thì giữ chặt sợi dây, mắt nhìn không rời khỏi thân hình bé nhỏ đang trườn mình cùng thiên nhiên bí hiểm bên dưới, khoảng cách giữa gốc cây và rìa núi không xa nên Nhật có thể theo dõi tiến độ của sự việc.
“ Phực!” –Nó đưa tay bứt cành Diệp Thảo trong tay “á” lên sung sướng. cuối cùng nó cũng có thể chính tay mang về cứu người. Cảm giác này thật dễ chịu! Loay hoay trong mớ cảm xúc hỗn tạp, nó quên béng việc mình đang trong tư thế ra sao. Tiện tay buông lời mảnh đá mà nãy giờ bám víu cùng một tiếng “á” lần nữa vang lên
-“Thiên Thiên, cẩn thận”-Nhật hét lớn.
Vì đột ngột buông lơi nên độ cân bằng biến mất, đầu Thiên Thiên va vào vách đá gần đó theo độ đong đưa của dây thừng khiến trán nó nhỏ máu từng giọt. Thân thể lần nữa lơ lững giữa không trung. Cú va chạm khiến nó cảm giác choáng váng, hoa mắt hẳn lên. Nhưng mau chóng lấy lại tinh thần, nó hét lớn đủ Nhật nghe
-“Em hái được rồi..Minh Nhật..kéo em lên!”
Nhật nhanh chóng dùng sức kéo dây lên. Ma sát giữa dây thừng và đá núi tạo ra thứ âm thanh không mấy vui tai.. ‘Rẹt…Rẹt’ …Độ đàn hồi của dây bắt đầu có vấn đề.Và dường như nó cũng nhận ra điều đó, khuôn mặt bỗng chốc trở nên bối rối. Nhật rút ngắn thời gian kéo nó lên bằng việc dùng sức kéo gấp 2 gấp 3 lần. Âm thanh ấy lại văng vẳng bên tai khiến anh không thể nào tập trung. Đá cứa vào dây, trầy xước cả một đoạn khá dài…
“Két……”-Tiếng dây rách ngân dài trong không gian, hai ánh mắt lập tức chạm nhau, lo lắng-bối rối. Đoạn dây đó cách nó một khoảng gần 0.4 mét. Gần như là đứt ngang. Khoảnh khắc đối diện với tử thần thực sự gần kề sát bên! Nó nhắm chặt mắt, mặc kệ mớ hỗn tạp bên ngoài. Lúc này, nó cần tập trung cao độ để giải quyết! Nếu cứ tiếp tục kéo, ma sát sẽ càng lúc càng cao hơn! Thời gian dây đứt đoạn sẽ nhanh hơn so với cấp số nhân

-“Minh Nhật..Đừng kéo nữa!”-Nó hét lên!
Nhật thoáng sững sờ, anh đang căn thẳng đến mức chỉ muốn kéo một “phát” là nó lên mặt đất để không phải lo lắng, hồi hợp vì âm thanh đe dọa mạng người kia! Ngay lúc này, nó lại dập tắt suy nghĩ đó bằng một câu nói quá ư bình thản! Chẳng hiểu sao, lời nói của Thiên Thiên lúc nào cũng có giá trị, nó khiến anh phải tuân phục mà không hề cãi lại! Khoảng cách giữa nó và mặt đất còn hơn 5 met. Nó đang suy tính điều gì sao?
Nó tháo đầu dây buộc thân mình ra, tay cầm chặt dây thừng. từ từ dùng sức leo lên vị trí sắp đứt..”Rẹc…..”-Nhật căn thẳng nhìn xuống dưới, anh la lớn
-“Em làm gì vậy? Sao lại tháo đai ra?”
Nó không đáp lời anh, trườn mình leo lên, tiến về vị trí gần đứt lìa giữa 2 đầu dây
“Xẹt……”
-“Thiên Thiên…”-Nhật hét lớn, xuýt chút nữa buông lơi khi đoạn dây bên dưới trong phút chốc đứt quãng..Rơi nhanh xuống vực

-“Kéo đi!”-Nó ra lệnh!
Cũng may, khi tay nó vừa chạm vào đoạn trên thì thân dưới mới đứt lìa. Xuýt chút nữa là Nhật hồn lìa khỏi xác! Bàn tay nó vịn chặt dây, cộng thêm vết thương do ghim vào đá trở nên rỉ máu thành giọt, túa ra ướt ra một đoạn dây thừng….
Phù…..
-“An toàn rồi..Anh phục em thật đấy.Thiên Thiên ạ”-Nhật đỡ nó lên thềm đất, khuôn mặt xanh lè không chút máu
Nó móc Diệp Thảo từ sau giỏ ra, giọng mừng rỡ..
-“Về thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui