Saron, Trái Tim Của Quỷ


Cánh rừng thủy tiên trải bạt ngàn trên sườn núi heo hút.Gió rít từng cơn một lạnh thấu xương, xuyên qua làn da, kẽ tóc của một nam,một nữ đang sóng bước bên nhau. Chàng trai đi trước, từng bước một đạp lên những chiếc lá khô khốc tạo nên hàng loạt những vụng âm chói tai, chiếc đèn leo loét mỏng điện đang dùng chút sức lực của mình tỏa sáng giúp chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ. Từng tán tóc bay trong gió, đọng lại trên những mảnh "lụa" ấy là sương đêm còn vươn sót lại sau cơn mưa hạ vừa trút. Nó đi cạnh Nhật, mắt dáo giác nhòm ngó chung quanh như muốn nhanh chóng tìm ra hướng đi lên núi. Đường dốc trơn trợt, dễ ngã đòi hỏi cả hai không chỉ có kĩ thuật, trí óc mà cần cả sự kiên trì. Nhật nhìn nét mặt nó mà không khỏi băn khoăn. Người con gái trước mặt anh thật ra có thân thế như thế nào? Một cô gái nhỏ bé mong manh đêm khuya lại dám mò bước lên rừng hoang núi vắng mà không một tiếng than nài, kêu sợ. Là sự lo lắng dành hết cho gã bị thương hay bản chất cô ấy vốn không tồn tại hai tiếng "sợ hãi"? Bước chân nó vững chãi, tự tin, ánh mắt quyết đoán mà không chút ngần ngại gì về mối rình rập sẵn có trong cánh rừng thủy tiên trùng trùng điệp điêp này!
-"Thiên Thiên, có mệt không?"

Nó mím môi một cái rồi khẽ lắc đầu. Nhật cười trừ rồi tiếp tục rảo bước
-"Em cừ thật đó!"
Nó không đáp lời anh, chăm chăm nhìn xuống đất. Mặt đất thật sạch sẽ, không lắm lá rừng như vùng đất lúc nãy giờ họ đi qua! Mưa vừa ngớt, dẫu trước đây có kẻ lên rừng săn bắn thì dấu chân cũng trôi mất rồi! Cả hai loay hoay mãi trong bóng tối cũng không tìm được lối mòn lên núi. Gió hì hục thổi bên tai, tiếng vo ve của côn trùng, tiếng rít mồi của thú hoang, tất cả tạo nên một bản trường ca rừng già đầy sự đe dọa.

-"Giờ phải làm sao đây? Không tìm được đường ra!"-Nhật thểu não nhìn nó, lắc đầu.
Anh là ngư dân lâu năm sống trên đảo, vẫn thường lên rừng theo công việc nhưng chưa bao giờ qua đêm ở nơi hoang sơ heo hút này. Sống 20 năm trên vùng đất hẻo lánh cách li với thế giới bên ngoài phần nào biến Nhật thành một kẻ chậm tiếp thu. Còn trong não trái của Thiên Thiên, cảnh lạc lõng ở chốn voi ở cọp kêu này có phần quen thuộc. Cảm giác vùng vậy trong một không gian rộng lớn hoang vu này đâu đó nó đã từng trải. Có điều, dường như lần này vẫn chưa đủ kịch tính như lần đó, vì chỉ cần tới sáng..Là họ sẽ tìm được lối ra!
-"Hay là tìm một hốc cây nào nghĩ chân đi, sáng rồi tiếp tục."-Nhật đề nghị!
Nó do dự một lúc rồi khẽ gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui