Khu rừng bao quanh bởi đại đa số các loại cây thân gỗ,cao to che khuất đi tầm nhìn ánh sáng.Mọi thứ ban ngày hiển nhiên diễn ra như ban đêm mù tịt.Xem ra-đen như cuộc đời nó lúc giờ-Không lối thoát.Nó tựa mình xuống một hốc cây lấy lại sức.Mất khá nhiều máu-vừa khát lại vừa đói.Nếu còn không mau chóng tìm được lối ra.Chưa đợi kẻ bí ẩn đó tóm được,chỉ sợ nó phải chết vì rét và đói!
Rầm..........!-Âm thanh vang lên nhờ ba cú đạp ngoạn mục đến mức tắt thở của kẻ sát nhân bí ẩn.Chất giọng tanh tởm,độc đoán vang lên
-"Lũ vô dụng! Tụi bây chết đi là vừa"
-"thiếu chủ...thiếu chủ tha mạng...."-Bọn chúng quỳ lụy,thở dốc và ôm lồng ngực đau nhói dau cú đạp vừa rồi
-"Tao đã cảnh báo mày,con nhỏ đó không phải hạng tầm thường phải canh chừng cho kĩ.Giờ để nó tẩu thoát rồi! Nó mà thoát khỏi,e là khu căn cứ này cũng bị con oắt đó lật tung!"-Hắn gằn mạnh từng chữ tỏ vẻ tức giận
-"Thực ra..thì nó là ai..mà có khả năng đó chứ?"-Một trong ba gã tỏ vẻ sợ sệt
-"Để tao nói cho lũ ngu si tụi bây biết,nó chính là di truyền có giọt máu thiên tài duy nhất còn sót lại.Con gái độc nhất của Sara và Chấn Phong! Bang chủ của Deaths:Snown!"
Giờ thì ba gã ngu ngốc kia mới biết mình đã gây ra tội lổi tày trời gì! Điều ngu sững đó,dĩ nhiên,với kẻ tàn bạo như người lãnh đạo của chúng:Chỉ có thể tra giá bằng cái chết!
-"giờ làm sao đây?Thiếu chủ?"
-"Mạng lưới điện tử ở đây,dù có tài giỏi đến mấy cũng mất 10 ngày mới lần ra đươọi thiết bị điện tử sẽ bị vô hiệu hóa nên không cần quá lo lắng việc nó gọi viện binh.."
-"Vậy..chúng ta phải làm sao đây?"
Gã trai trẻ in ấn chiếc mặt nạ đen tuyền có hình cánh một con đại bàng,đôi mắt quắc lên đầy chết chóc,sau một lúc trầm ngâm,hắn ta nói
-"Với bộ óc của Snown chắc chắn sẽ không đợi người tới cứu.Cũng không ngồi im chờ chết. Xung quanh đây bao bọc bởi rừng và núi,bên dưới toàn bộ là vực thẳm! Muốn tìm ra lối ra chỉ có thể đứng trên đỉnh núi cao nhất mới có thể nhìn thấy mặt trời!..Saron chắc chắn sẽ tìm ra nơi đó"
-"Vậy thì..."
-"Ả ta muốn nạp mạng..thì sao ta không toại nguyện cho ả chứ..."
Nó gập người khó thở,nó đã đi tới đi lui hàng trăm lần,vẫn chỉ quay lại một chổ này! Đây còn hơn mê cung bí hiểm! hoàn toàn không tìm ra hướng đi! Không có ánh sáng,không thể tìm ra phương hướng được! Nó tựa mình xuống gốc cây đại thụ cao vút,nuốt khan, đôi môi nhợt nhạt,khô khốc bogn tróc đi vì thiếu nước!
Lùng sục trong kí ức,"Nếu nó dám động đậy,tôi sẽ quăng nó xuống vực thẳm"
"Vực thẳm? Nếu chung quanh đây toàn vực thẳm thì chắc chắn nơi này là một đỉnh núi.Chỉ cần tìm ra đỉnh núi sẽ có thể thấy mặt trời! "-Đúng rồi!-Nhưng..việc tìm ra được đỉnh vẫn còn là một việc bế tắc. Không có ánh sáng thì không xác định được hướng đi. Không thể dùng tai để nghe thấy mạch nước ngầm! -Tất cả đều không!
Gió rít từng cơn một,xuyên qua kẽ tóc,làn da khiến người nó lạnh buốt,chung quanh vắng lặng đến rợn người! Tiếng tró tru nghe thật ghê tợn và thê lương. Chó tru từng tiếng,từng tiếng như đói mồi,thèm thịt...Là xào xạc rớt từng chiếc,từng chiếc một!
-"Phải rồi! nếu không có ánh sáng,thì mình nhờ gió vậy"
Nó thầm nghĩ.
Roẹt!-Ngay lập tức,nó xe tan bốn mảnh vải trắng trên y phục tân nương, dùng lực treo lên bốn cành cây trong bốn hướng khác nhau!
Gió-Giờ muốn thoát-nó cần gió
Gió vun vút thổi bay bay tà áo và những mảnh vải trắng toát trên nhành cây!
Là hướng đó!-Gió thổi vải bay ngược hướng với hướng nó đang đứng thẳng! Nghĩa là gió Tây nam.
Vậy,sau lưng nó,chắc chắn là đông bắc rồi!Chỉ có nhìn từ Tây Nam mới có thể thấy được mặt trời!
Nó lần theo hướng gió thổi,đi xuyên qua từng cây to cổ một,từng cây một đến khi ra được bãi đất trống!-Là đỉnh núi!
Bộp! bộp! bộp!-Tiếng vỗ tay lát chát vang lên khiến nó sững người quay lại
-"Đúng là dòng giống thiên tài! Snown quả khiến người ta phải phục!"
Gã đó chắc chắn là tên cầm đầu,hắn mang chiếc mặt nạ phủ mặt khiến nó không tài nào nhận dạng được.Hương thơm theo gió phả ra từ người hắn,mùi hương này..Hình như đến từ Tây vực!
-"Ngươi biết về ta cũng khá nhiều đó chứ"-Nó đáp trả,không hề nao núng
-"Nhiều hơn cô tưởng!"-Gã ta cười nhạt
-"Muốn thế nào?"-Nó nhướn mắt
-"Bản đồ kho báu!"-Hắn thẳng thắng đi vào vấn đề
-"Lấy rồi..Ta vẫn phải chết?"-Nó cười khẩy
-"Snown..Thông minh lắm!"
-"Vậy thì hãy để kho báu chôn vùi cùng ta đi!"
Nó biết,đứng lại đây sẽ không có lối thoát...Vậy..chỉ còn một cách
-"Đừng!"-Hắn ta hét lên đầy kinh ngạc khi bóng trắng lao vun vút xuống sườn núi,phiêu thân dưới vùng vực thẳm không lối sống...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...